Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Hai chữ di thể giống như sét đánh nổ vang trong đầu Kiều Mộng Viện, cô ta tuy rằng biết mẹ tám phần là không còn ở nhân thế, nhưng cô ta vẫn chưa nhìn thấy thi thể, trong lòng vẫn còn một tia hy vọng mong manh, mà Trương Dương đã triệt để đánh tan chút hy vọng này. Kiều Mộng Viện bật khóc, Trương Dương kéo cô ta vào trong lòng, hiện tại vào những lúc như thế này, hắn chỉ có thể dùng phương thức như vậy để cô ta.

Dưới sự khuyên giải an ủi và khuyên giải an ủi của Trương Dương, Kiều Mộng Viện cuối cùng cũng trấn định lại, cô ta khóc thút thít nói: "Tôi phải đi gặp mẹ tôi..."

Trương Dương lắc đầu: "Tế Thiện đại sư đang siêu độ cho bà ấy, tôi nghĩ chúng ta không thích hợp tới quấy rầy." Trương Dương sợ Kiều Mộng Viện nhìn thấy thảm trạng của thảm trạng thì càng không khống chế được tình tự.

Kiều Mộng Viện rơi lệ nói: "Mẹ tôi nằm ở đó, là con gái... Sao không thể bầu bạn bên cạnh bà ấy."

Trương Dương không lay chuyển được cô ta, chỉ có thể cùng Kiều Mộng Viện tới thiện phòng đặt thi thể của Mạnh Truyền Mĩ, thi thể của Mạnh Truyền Mĩ đã bị phủ vải trắng, Kiều Mộng Viện nhìn thấy di thể của mẹ thì liền khóc như mưa, bởi vì bi thương quá độ mà lại hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Sau khi tỉnh dậy, Kiều Mộng Viện nói: "Tôi muốn dẫn mẹ tôi về nhà... Tôi muốn dẫn mẹ tôi về nhà..." Cô ta thất tha thất thểu bước về phía thi thể, muôn ôm thi thể mẹ lên, Trương Dương vội vàng ngăn cô ta lại.

Kiều Mộng Viện khóc: "Tôi muốn dẫn bà ấy đi, tôi không thể để bà ấy ở lại chỗ này..."

Tiểu sa di Vũ Quang nói: "Nữ thí chủ, bên ngoài đang mưa to!"

Tế Thiện cũng khuyên nhủ: "Không bằng đợi mưa tạnh hẵng đi, thi cốt của Mạnh thí chủ chưa lạnh, hay là để bà ấy ở chỗ này đi, chúng tôi sẽ siêu độ cho bà ấy, để bà ấy được an ủi ở trên trời."

Kiều Mộng Viện quỳ rạp xuống khóc trước thi thể mẹ.

Tế Thiện đánh mắt ra hiệu với Trương Dương, tựa hồ có chuyện muốn nói với hắn, Trương Dương bảo tiểu sa di Vũ Quang ở đây cùng Kiều Mộng Viện, mình thì cùng Tế Thiện ra hành lang gấp khúc ở bên ngoài.

Tế Thiện nói: "Trương thí chủ, chuyện này anh thấy nên làm sao?"

Trương Dương cho rằng Tế Thiện không vui vì thi thể của Mạnh Truyền Mĩ ở lại trong miếu, vội vàng nói: "Đại sư yên tâm, chuyện này ngày khác tôi nhất định sẽ có bồi thường."

Tế Thiện thở dài nói: "Trương thí chủ hiểu lầm ý của tôi rồi, sinh tử ở trong mắt người xuất gia chúng tôi thì cũng như là mây khói thôi, Trương thí chủ lúc trước đã cứu tôi, chưa bao giờ đòi bất kỳ hồi báo gì, tôi chỉ là muốn nói, di thể của Mạnh thí chủ không thể ở mãi tại đây được, sau khi trời tạnh mưa, chúng ta có phải nên mau chóng đưa bà ta xuống núi hỏa thiêu không?"

Trương Dương gật đầu: "Người nhà của bà ấy đang từ kinh thành tới, tôi thấy tối hôm nay chắc sẽ tới được Kinh Sơn." Hắn nhìn nhìn mưa gió bên ngoài, lúc này tựa hồ đã nhỏ đi nhiều.

Trương Dương nói: "Tế Thiện sư phụ, có câu tôi muốn hỏi ông, cô Mạnh lúc sinh tiền có phải quen ông không?"

Tế Thiện thở dài nói: "Tôi chỉ có chút ấn tượng thôi, nhưng không nhớ rõ lắm, nếu tôi nhớ không lầm thì năm đó cô ta từng đến đây tìm một thanh niên trí thức."

Trương Dương nói: "Anh có nhớ thanh niên trí thức đó tên là gì hay không?"

Tế Thiện nói: "Tôi không nhớ rõ, anh có thể đi hỏi hiệu trưởng Trần, hắn chính là một trong những thanh niên trí thức xuống nông thôn năm đó."

Trương đại quan nhân không hoàn toàn tin lời nói của Tế Thiện, nếu Tế Thiện cách lâu như vậy còn có thể nhận ra Mạnh Truyền Mĩ, đương nhiên sẽ không dễ dàng quên được tên thanh niên trí thức đó.

Trận mưa này tới ba giờ chiều thì tạnh, Kiều Mộng Viện không muốn mẹ ở lại nơi thâm sơn dã lĩnh này, Trương Dương cũng cân nhắc Kiều Chấn Lương từ từ kinh thành chạy tới nơi này, đến Kinh Sơn chỉ sợ cũng phải tầm tối, không thể để bọn họ đêm hôm khuya khoắt lên núi được, hơn nữa thi thể của Mạnh Truyền Mĩ cũng phải mang xuống núi.

Trương Dương sau khi thương lượng với Tế Thiện, quyết định nhân lúc trời không mưa để bọn họ cùng nhau hộ tống thi thể của Mạnh Truyền Mĩ xuống núi.

Vẫn là Trương Dương cõng Mạnh Truyền Mĩ, nhớ tới khi lên núi Mạnh Truyền Mĩ còn sống, nhưng khi xuống núi đã thành thi thể lạnh như băng, không thể không cảm thán tạo hóa trêu người.

Kiều Mộng Viện không hề khóc, nước mắt của cô ta đã cạn rồi, cả người giống như hồn bị hút ra khỏi thể xác, ngây ngốc đi theo bên cạnh Trương Dương.

Chu Sơn Hà đi trước dẫn đường, Tế Thiện đại sư cũng xuống núi theo, trên đường không ngừng tụng kinh.

Chờ bọn họ tới thôn Tiểu Thạch Oa thôn Tiểu Thạch Oa mới biết được cầu đá từ thôn Tiểu Thạch Oa đi thông tới Lô Gia Lương bởi vì lũ mà bị sập, hôm nay khẳng định là không sửa xong, nói cách khác, tối nay bọn họ phải qua đêm ở thôn Tiểu Thạch Oa.

Đổi thành bình thường thì cũng không có gì, nhưng hôm nay Trương Dương cõng thi thể của Mạnh Truyền Mĩ, trong thôn khẳng định là không ai cho ngủ lại.

Chu Sơn Hà mặt lộ vẻ khó xử, không phải hắn không hiếu khách, mà là thật sự không ai lại để xác chết trong nhà cả.

Cuối cùng vẫn là Tế Thiện nhắc nhở bọn họ, bảo bọn họ tới chỗ của Trần Ái Quốc, Trần Ái Quốc là hiệu trưởng của trường tiểu học Thạch Oa. Y ở trong trường học, có điều mặt sau trường học có có một loạt phòng trống, có thể bảo y an bài một gian phòng để an trí thi thể lâm thời.

Trần Ái Quốc nghe nói là bọn Trương Dương tới tới hơn nữa lại mang tới cho y một nan đề như vậy, tuy rằng cảm thấy có chút đau đầu. Nhưng Trần Ái Quốc dù sao vẫn gật đầu đáp ứng, y ở mặt sau trường học đưa ra một gian phòng trống cho bọn Trương Dương an trí thi thể của Mạnh Truyền Mĩ.

Sau khi lo liệu xong tất cả, Kiều Mộng Viện vẫn lặng lẽ canh giữ ở bên cạnh thi thể mẹ, Trương Dương nhìn thấy tình trạng của cô ta không khỏi có chút lo lắng. Nhưng hiện tại lại không biết nên khuyên cô ta như thế nào.

Tế Thiện hòa thượng ở lại trong phòng tụng kinh siêu độ.

Trương Dương tới bên ngoài. Tỏ lòng biết ơn với Trần Ái Quốc.

Trần Ái Quốc nói: "Trương Dương, anh đúng là mang tới cho tôi một nan đề lớn, chuyện này để người trong thôn biết khẳng định sẽ tới gây sự."

Trương Dương nói: "Ai mà không có lúc gặp phải khó khăn, chúng ta cũng vốn muốn đi, đáng tiếc cầu đá ở cửa thông đổ rồi."

Trần Ái Quốc thở dài: "Các anh tối nay tạm thời ở tại chỗ này đi, chờ ngày mai cầu sửa xong rồi đi."

Trương Dương gật đầu nói: "Hiệu trưởng Trần, anh quen Mạnh Truyền Mĩ à?"

Trần Ái Quốc nghe thấy tên của Mạnh Truyền Mĩ thì lộ ra vẻ hoang mang, y lắc đầu.

Trương Dương lại nói: "Năm đó trong đám thanh niên trí thức xuống nông thôn các anh có người này không?"

Trần Ái Quốc nói: "Không. người mà anh nói tôi trước giờ chưa từng nghe qua."

Trương Dương nói: "Nhưng Tế Thiện đại sư đã gặp bà ta."

Trần Ái Quốc Trần Ái Quốc: "Anh là nói, người bị chết này tên là Mạnh Truyền Mĩ? Tế Thiện sư phó trước đây đã gặp cô ta?"

Trương Dương nói: "Tế Thiện sư phó nói, bà ta năm đó từng đến Tây Sơn tự, hơn nữa biết một trong số những thanh niên trí thức bọn anh."

Trần Ái Quốc nghe Trương Dương nói tới đây thì không khỏi nhíu mày.

Trương Dương nói: "Còn nhớ bức ảnh đó trước đây tôi cho anh xem không?"

Trần Ái Quốc gật đầu nói: "Nhớ!"

"Tôi đã tìm ra sáu người trong đó, nhưng vẫn còn hai người!" Trương Dương nhìn khuôn mặt của Trần Ái Quốc, cẩn thận nắm mặt biến hóa trong vẻ mặt của y.

Trần Ái Quốc nói: " Khi chúng tôi xuống nông thôn căn bản là không có anh, vì sao anh lại cảm thấy hứng thú với việc này như vậy?"

Trương Dương nói: "Hiệu trưởng Trần, có rất nhiều chuyện tồn tại một loại liên hệ khó nói thành lời, tôi muốn làm rõ chân tướng của sự việc."

Trần Ái Quốc lắc đầu: "Chuyện đã qua lâu rồi, Tôi không muốn nhắc lại!" Nói tới đây, từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng động rầm rĩ.

Gần trăm thôn dân thôn Tiểu Thạch Oa chạy tới đây, Trần Ái Quốc biến sắc, y lo lắng nhất chính là chuyện này bị lộ ra, không ngờ cuối cùng vẫn bị người trong thôn biết.

Đi đầu đội ngũ là bí thư chi bộ thôn Tiểu Thạch Oa Chu Hữu Lượng, khi Trương Dương lần trước tới đã từng gặp hắn, biết kể này rất dối trá, không để lại ấn tượng tốt với hắn.

Chu Hữu Lượng hét lớn: "Trần Ái Quốc, anh làm cái trò gì đó? Sao lại để người chết trong thôn." Mọi người phía sau đều chất vấn.

Trần Ái Quốc nói: "Cầu đứt rồi, bọn họ không đi được!"

"Không đi được thì cũng không thể ở lại trong thôn của chúng ta~!Anh có quyền làm vậy ư? Để một người chết làm hỏng phong thuỷ của thôn chúng ta, trách nhiệm này anh gánh được không?"

Phía sau có kêu lên: "Việc gì phải phí lời với một kẻ ngoài thôn như hắn, hắn, không phải là người của thôn ta, căn bản không nghĩ cho thôn ta đâu!"

"Đuổi họ đi! Làm hỏng phong thuỷ của chúng ta, loại hành vi này rất đáng giận!" Trong khoảng thời gian ngắn tình tự của quần chúng rất mãnh liệt.

Trương đại quan nhân vội vàng đi tới, hắn không sợ nhóm người này, nhưng hôm nay thực sự là bọn họ đuối lý, chẳng ai muốn để người chết trong thôn mình cả. Trương Dương nói: "Bí thư chi bộ Chu, anh còn nhận ra tôi chứ! Tôi là Trương Dương, lần trước đã tới đây!"

Chu Hữu Lượng hai mắt trợn lên, thằng cha này tuyệt đối là nhân vật trở mặt, hắn bực mình nói: "Đừng có chèo kéo tôi, tôi nói cho anh biết, tôi không phải là người dễ khi phụ như vậy đâu, anh cõng một người chết tới thôn của chúng tôi, là anh không đúng trước, đừng trách tôi không nể mặt anh, lập tức cõng người chết đi xa, tôi mặc kệ anh đi đâu, nói chung là đừng ở trong thôn của của chúng tôi."

Bình luận

Truyện đang đọc