Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương nói: "Ngô Minh là một kẻ tiểu nhân, nếu như để cho loại tiểu nhân này đắc chí, đối với Lam Sơn mà nói cũng không phải cái chuyện gì tốt."

Tần Thanh nói: "Công bằng mà nói, hắn cũng là có chút năng lực, lần này trong tỉnh cũng đem hắn làm một trong các đối tượng quan sát cho vị trí bí thư Thành ủy.."

Trương Dương cười nhạt một tiếng: "Chỉ bằng hắn!" Trương Dương cũng không đem chuyện Ngô Minh yêu đương vụng trộm cùng Trương Lập Lan nói cho Tần Thanh biết, chuyện này tuyệt đối sẽ sinh ra hiệu quả bùng nổ tại trong thể chế, Ngô Minh mày không phải muốn làm bí thư Thành ủy sao? Tao liền nhìn xem mày làm thế nào, lão tử đơn giản sẽ không đẩy mày bây giờ nhưng sẽ đẩy tại thời điểm mấu chốt nhất, tao muốn cho mày mất hết mặt mũi, tâm cơ uổng phí. Ác cảm của Trương Dương đối với Ngô Minh tồn tại đã lâu, từ khi Ngô Minh cho trưởng ban tòa soạn báo Lam Sơn Lưu Văn Quân theo dõi chụp lén, Trương Dương liền nhớ kỹ mối thù này, không phải là không báo, mà chưa tới lúc thôi, Trương đại quan nhân toàn tâm muốn cho Ngô Minh ngã một cái thật đau.

Tần Thanh kề sát Trương Dương nói: "Anh đó, càng ngày càng giống một kẻ âm mưu."

Trương Dương than thở: "Người trong giang hồ thân không do mình! Quan trường là chỗ đáng sợ nhất hiểm ác nhất trên đời này, ngươi không hại người, người khác lại muốn hại ngươi, mọi người đã quen giẫm vai người khác để tiến lên, đây là quy tắc của trò chơi...".

Tần Thanh nói: "Kiên định làm việc của mình không phải tốt hơn sao? Vì sao phải phí tinh lực tại trên đấu tranh chính trị."

Trương Dương nói: "Quan viên trong nước luôn mồm nên vì nhân dân phục vụ, nhưng trong đầu đa số những người đó nghĩ đều là làm sao hợp tác kinh doanh tốt hơn, làm sao mau chóng thăng chức, nếu như chỉ là một số ít người thì còn tốt, bây giờ đại đa số mọi người đều tồn tại suy nghĩ như vậy, thường thường một vị trí sẽ có mười mấy, hay cả trăm, thậm chí ngàn vạn người mong mỏi, cạnh tranh làm sao có thể không kịch liệt chứ?"

Tần Thanh nói: "Đấu tới đấu lui có gì thú vị sao."

Trương Dương đại quan nhân nói: "Cùng người đấu vô cùng vui."

Tần Thanh mân mê môi anh đào nói: "Nếu có một ngày, lợi ích chính trị của anh cùng tôi phát sinh xung đột, anh cũng sẽ đấu với tôi sao."

Trương đại quan nhân suy nghĩ một chút nói: "Gì chứ, không đấu, đối với chị vĩnh viễn là chỉ có vú mềm mại, sung sướng thoải mái...".

Tần Thanh không nhịn được nở nụ cười, cảm giác ngực mình rơi vào trong đôi bàn tay to của thằng nhãi này. Trương Dương xoay người đem phó thị trưởng Tần đặt ở trên giường, nhìn đôi mắt đẹp như nước của Tần Thanh, thấp giọng nói: "Tôi và chị đấu tranh chỉ hạn chế tại trên giường."

Con ngươi Tần Thanh khép hờ, trong e thẹn lộ ra quyến rũ vô hạn, chỉ cảm thấy phần nóng rực kia của Trương Dương từng chút xâm nhập vào thân thể mềm mại của nàng, theo động tác của Trương đại quan nhân, mười ngón tay búp xuân của Tần Thanh cắm thật sâu vào trên da thịt của Trương Dương.

Dưới sự khuyên bảo của Tần Thanh, Trương Dương cùng ngày vẫn là đi tới kinh thành, Tần Thanh không muốn Trương Dương bởi vì chuyện nhà của mình thay đổi kế hoạch, lại càng không muốn tình cảm giữa Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên vì mình mà sinh ra vết rách.

Lúc Trương Dương lái ô-tô đi tới kinh thành đã là mười giờ tối, không khéo trời lại nổi lên cơn mưa, mưa rất lớn.Trương Dương phải buông chậm tốc độ xe lại, hắn gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên: "Yên Nhiên, tôi đến kinh thành rồi."

Sở Yên Nhiên lúc này đang ở chỗ trọ của Tần Manh Manh, Trương Dương gọi điện tựa hồ cũng không mang đến cho nàng kinh hỉ gì lớn. Nàng nhẹ giọng nói: "Trời mưa rất lớn, anh lái xe cẩn thận, quá muộn rồi, nh không nên tới, Tiểu Manh ngủ rồi, anh đừng tới đánh thức cô ấy."

Trương đại quan nhân từ Giang Thành rất xa chạy đến nơi đây, nguyên là trông cậy cho Sở Yên Nhiên một cái kinh hỉ, nhưng lúc này có cảm giác khuôn mặt nóng dán tại trên cái mông lạnh, hắn ngượng ngùng nói: "Tôi còn chưa ăn cơm." Sở Yên Nhiên nói: "Vậy tìm một khách sạn, ăn cơm xongthì nghỉ lại, ngày mai tôi cùng Manh Manh tới tìm anh."

Trương Dương còn muốn nói cái gì đó thì Sở Yên Nhiên ở đầu dây bên kia nói: "Tôi mệt rồi, ngày hôm nay phải điều chỉnh lại giờ, ngủ trước."

Trương đại quan nhân nghe tiếng gác máy, bất giác ngẩn ra.

Sở Yên Nhiên dập điện thoại xong, trên mặt ẩn chứa một tầng u oán nhàn nhạt.

Tần Manh Manh đi tới đưa cho nàng một ly sữa chua, nhẹ giọng nói: "Trước khi ngủ uống một lu sữa chua có thể làm đẹp da."

Sở Yên Nhiên cười cười nhàn nhạt, có thể nhìn ra được nàng cười rất miễn cưỡng.

Tần Manh Manh nói: "Sao vậy? Tức giận với anh tôi hả?"

Sở Yên Nhiên nói: "Không tức giận, chỉ là có chút thất vọng."

Tần Manh Manh nói: "Anh ta chính là cái dạng này, nhiệt tình cả ngày bận việc vì người khác, liều lĩnh, không chú ý chi tiết..."

Sở Yên Nhiên nhẹ giọng nói: "Trong quá khứ nếu như tôi có việc, chung quy hắn sẽ xuất hiện ở trước mặt tôi trước tiên...".

Tần Manh Manh không nói gì, nàng hiểu tình cảm của Sở Yên Nhiên đối với Trương Dương, hai người lâu như vậy không gặp, Sở Yên Nhiên trở về nước, đương nhiên cái đầu tiên muốn nhìn thấy tại sân bay là hình dáng của Trương Dương, nhưng Trương Dương lại làm cho nàng thất vọng rồi, biểu hiện xem ra chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng chỗ quan trọng nhất của tình cảm lại chính là ở chỗ rất nhỏ đó.

Sở Yên Nhiên nói: "Tôi biết hắn bận việc vì hôn lễ của Tần Bạch, có lẽ là bằng hữu quan trọng hơn so với tôi nhiều lắm..." Nói những lời này, trong đầu nàng hiện ra thân ảnh của Tần Thanh, Sở Yên Nhiên bỗng nhiên cảm thấy nổi lên một trận ủy khuất, nàng không cách nào hình dung được loại cảm giác này, đứng lên, đẩy cửa ra, ở bên ngoài mưa thu đang ngày càng mau.

Tần Manh Manh nói: "Yên Nhiên, tôi về về trước cô, tôi đã nói qua cùng Trương Dương, trong lòng anh ấy thủy chung nghĩ đến cô."

Sở Yên Nhiên nhẹ giọng nói: "Thời gian sẽ thay đổi tất cả, quá khứ tôi tin, nhưng bây giờ..."

Tần Manh Manh cười nói: "Bây giờ vẫn là như thế, tin tôi đi, tôi nhìn ra được."

Sở Yên Nhiên nói: "Lúc ở nước Mỹ, tôi luôn nghĩ đến hắn, mấy ngày nay tôi đều chờ mong một màn đi xuống máy bay cùng hắn gặp lại, khi tôi biết hắn không cách nào tới, vốn tưởng rằng mình sẽ rất khó trải qua, nhưng không ngờ lại bình tĩnh đến kỳ diệu, chỉ là có chút thất vọng, cũng không cảm thấy khổ sở. Ngay cả chính tôi cũng không thể tin tưởng mình sẽ bình tĩnh như thế, hay là không chỉ có hắn thay đổi?"

Tấu Manh Manh nói: "Có lẽ hai người đã lâu không gặp, cho nên sản sinh ra một chút cảm xa lạ, tình cảm là cần gắn bó, nếu như không giữ gìn cũng trở nên xa lạ, có lẽ là lúc hai người gặp mặt lúc sẽ tốt hơn, tất cả hiểu lầm không còn tồn tại nữa."

Trong đôi mắt đẹp của Sở Yên Nhiên toát ra sự ưu thương nhàn nhạt: "Chỉ hy vọng như thế...".

Lúc Trương đại quan nhân đi tới khu trọ của Tần Manh Manh đã là mười một giờ đêm, hắn dựa theo địa chỉ Tần Manh Manh cho hắn chạy đến dưới lầu, thấy trong phòng Tần Manh Manh đã tắt đèn, mưa lúc này rơi xuống càng lớn, Trương Dương cầm lấy điện thoại, suy nghĩ một hồi, rốt cục vẫn là bỏ đi ý niệm gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên trong đầu, hắn đi ô-tô tới bên ngoài, vất vả lắm mới tìm được một cái khách sạn, liền gọi món ăn, mở bình rượu, tại dưới màn mưa đêm này tự rót tự uống. Trương Dương có thể thông cảm với cảm xúc trong lòng của Sở Yên Nhiên, mình đã đồng ý với nàng đi tới sân bay đón, nhưng bởi vì chuyện của Tần Bạch mà ngừng lại, làm cho hắn thất hứa, đối với Sở Yên Nhiên mà nói, tất nhiên là cực kỳ thất vọng.

Ở dưới cơn mưa đêm, tại dưới ngọn đèn mờ nhạt, Trương Dương một mình uống rượu, tình cảnh như vậy làm cho hắn nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, tất cả các loại chuyện cũ đuổi theo Sở Yên Nhiên tại Hắc SƠn Tử đều hiện lên trong lòng, bỗng nhiên Trương Dương ý thức được, tình cảm giữa mình cùng Sở Yên Nhiên có thể đối mặt với một hồi nguy cơ, từ trong tối chụp ảnh hắn đến ngoài sáng đả kích hắn, có người đã ra sức chế tạo mâu thuẫn tỏng đó, nhìn trước mắt, người này vô cùng có khả năng chính là Hứa Gia Dũng, Trương Dương thầm hạ quyết tâm, lúc trở về từ kinh thành chuyện hắn muốn làm nhất chính là tìm được Hứa Gia Dũng, làm cho gã biết thế nào là mùi vị thống khổị, tên tiểu nhân này ra sức ẩn ở góc mà ánh mặt trời không chiếu tới được sai người ngáng chân hắn, Trương Dương cũng không sợ, nhưng mà hắn lo lắng Hứa Gia Dũng đem ma trảo hướng tới người thân của hắn.

Ông chủ khách sạn là một vị lão đầu tóc bạc trắng, ông ta cười nói: "Chàng trai trẻ, đã trễ thế này làm sao còn uống rượu một mình giải sầu vậy?"

Trương Dương cười nói: "Mới từ bên ngoài tới, chưa ăn cơm ạ. "

"Uống rượu mà không ăn gì cũng không tốt, trước tiên ăn một chút gì đó lót dạ đi."

Trương Dương thân mật cười cười.

Lão đầu lại hỏi: "Cậu ở kinh thành không có bạn sao?"

"Rất nhiều, nhưng mà quá muộn rồi, không đành lòng quấy rối bọn họ..."

Đêm đã khuya, nhưng Sở Yên Nhiên vẫn chưa đi vào giấc ngủ, nàng lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn đường mờ nhạt ở ngoài cửa sổ, nàng biết Trương Dương đã ở kinh thành, nhất định cách nàng không xa, nhưng mà trong lòng nàng tràn ngập mâu thuẫn cùng thống khổ, lúc về nước nàng nghe nói nhiều chuyện về Trương Dương, việc này đều làm cho tâm tình vốn đã phiền muộn của nàng càng thêm sương giá, nàng biết sở dĩ Trương Dương không đi sân bay tiếp nàng là bởi vì hôn lễ Tần Bạch xuất hiện biến cố, nhưng xét đến cùng, cũng bởi vì Tần Bạch là em trai Tần Thanh, Sở Yên Nhiên lắng nghe tiếng mưa thu rơi tí tách, trong lòng yên lặng tự hỏi: "Có phải ở trong lòng hắn Tần Thanh còn quan trọng hơn mình nhiều lắm phải không?"

Bình luận

Truyện đang đọc