Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Thường Hải Long nói: "Không nịnh bợ được bí thư Tống thì tất nhiên là phải nịnh bợ anh rồi." Hắn xuất thân từ từ gia đình cán bộ, đối với chuyện trên chính trị so với người thường thì mẫn cảm hơn rất nhiều.

Trương Dương cười nói: "Thật ra loại tửu tràng này tôi không thích tham gia đâu, nhưng nghĩ rằng mọi người dẫu sao cũng từng quen nhau, con người tôi lại rất nhớ tình bạn cũ. Luôn cảm thấy mở miệng cự tuyệt thì có chút không đành lòng."

Thường Hải Long nói: "Về sau loại chuyện này sẽ nhiều hơn, anh làm quan càng lớn thì gặp loại chuyện này cũng càng lúc càng nhiều."

Trương Dương nói: "Lão gia tử nhà các anh bình thường xử lý mấy vấn đề này như thế nào?"

Thường Hải Long nói: "Tôi nhớ rõ cha tôi vừa làm thị trưởng đã phải đi uống rượu rất nhiều. Có điều về sau sức khỏe có vấn đề, ông ấy liền lấy cơ bị phong thấp. Tránh được thì tránh, không tránh được thì vẫn lấy cớ này để không phải uống rượu, anh tuy rằng giúp ông ấy trị khỏi bệnh phong thấp, nhưng ông ấy cũng không uống rượu, sau khi làm bí thư thị ủy, tôi cảm thấy ông ấy còn đi ít hơn khi lúc trước nhiều."

Trương Dương nói: "Tôi chính là không biết cự tuyệt, luôn cảm thấy mở miệng cự tuyệt người khác thì quá nhẫn tâm."

Thường Hải Long nói: "Tôi thấy người sống trên đời phải biết cự tuyệt, anh nếu không học được cự tuyệt thì cả ngày sẽ phải sống vì người khác. Người ta rủ anh đi uống rượu thì anh đi, người ta nhờ anh giúp thì anh giúp, nguyên nhân là gì? Nể mặt, đây là điều địa kỵ của người làm quan, không biết cự tuyệt trên ý nghĩa nào đó chính là tính nguyên tắc không mạnh, quan viên mà tính nguyên tắc không mạnh sẽ dễ phạm sai lầm nhất."

Trương Dương không khỏi bật cười: "nghe anh nói vậy tôi cũng thấy có vài phần đạo lý!"

Thường Hải Long nói: "Cái gì mà có vài phần đạo lý? Căn bản là rất có đạo lý, chúng ta thử so sánh nhé, không nói tới quan trường, nói làm người, nói tình cảm nam nữ đi, nếu anh có vợ rồi, nhưng những người con gái khác biểu đạt tình ái mộ với anh, anh nếu không biết cự tuyệt thì không phải sẽ phạm sai lầm ư?"

Trương đại quan nhân gãi gãi đầu: "Hải Long, lời này hình như có chút đạo lý!"

Thường Hải Long nói: "Con người ta vào rất nhiều lúc không thể quá chú trọng tình cảm. Trên quan trường và thương trường đều là như vậy, nhất định phải tách công việc và tình cảm ra, bằng không thì rất khó thành công."

Trương Dương nói: "Sao vậy, có phải là gặp phiền toái gì không?"

Thường Hải Long cười nói: "Không, chỉ tùy tiện nói vậy thôi." Hắn nhớ tới mục đích lần này đến kinh: "Đúng rồi, buổi sáng ngày mai lão sư của tôi sẽ tới Mật Vân câu cá, chúng ta cùng đi với ông ta."

Trương Dương nói: "Tôi không thích câu cá."

Thường Hải Long nói: "Anh muốn nhờ ông ta giúp anh thiết kế xanh hoá thành thị thì phải biết lấy lòng. ông ta thích câu cá, cố mà làm cho có lệ một lần đi."

Trương Dương cầm điện thoại nói: "Tôi sẽ an bài, vẫn còn kịp tới Ngư đường câu cá."

Thường Hải Long cười nói: "Không cần anh an bài, giáo thụ Trình không thích tới Ngư đường câu cá, ông ta có chỗ rồi, chúng ta cứ đi theo là được, trên đường tới tôi đã hẹn với ông ta rồi, năm giờ sáng ngày mai chúng ta sẽ tới nhà ông ta để đón."

Trương Dương nói: "Được, tất cả nghe anh, có điều ba giờ chiều ngày mai tôi phải về gấp, có chuyện quan trọng phải làm."

Thường Hải Long nói: "Buổi trưa sẽ về."

Hai người tối hôm đó tới ban trú kinh Bình Hải ở, sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Trương Dương đã dậy, bởi vì phải đi đón giáo thụ Trình Nhuận Sinh, cho nên dậy trước bốn mươi phút, hắn đánh thức Thường Hải Long, hai người lần mò tới cửa ký túc xá gia thuộc của học viện thủ công mỹ nghệ Trung Hoa, còn mười phút nữa mới tới năm giờ, Thường Hải Long ngáp một cái rồi nói: "Khổ thật, sớm biết thế này thì tới hôm qua không uống với anh đến khuya như thế."

Trương Dương cười nói: "Tẹo nữa ngủ tiếp!" Hắn nhìn thấy một ông già gầy nhỏ từ cửa đi ra, trên đầu đội mũ thái dương, chân đi một đôi giầy hồi lực, trên tay xách đồ câu cá, đoán rằng đó là Trình Nhuận Sinh, Trương Dương huých Thường Hải Long, Thường Hải Long nhìn nhìn ra ngoài, vội vàng mở cửa xe bước xuống, đi tới trước mặt lão giả đó, cung kính chào: "Lão sư Trình, ngài dậy sớm vậy!"

Trình Nhuận Sinh cười nói: "Anh còn dậy sớm hơn tôi!" Thường Hải Long tiếp lấy ngư cụ trong tay ông ta, giúp đặt ở cốp xe, lại mở cửa xe mời giáo thụ Trình vào.

Trương Dương quay đầu lại, cười nói: "Chào giáo thụ Trình!"

Trình Nhuận Sinh nói: "Anh là..."

Trương đại quan nhân đang chuẩn bị giới thiệu thân phận của mình thì Thường Hải Long đã giành nói: "Lão sư Trình, đây là Trương Dương, lái xe là của tôi, ông cứ gọi tiểu Trương là được."

Lời nói vừa tới bên môi của Trương đại quan nhân bị Thường Hải Long ấn cho chui ngược trở về, mình từ lúc nào thành lái xe của hắn vậy? Xem ra Thường Hải Long không muốn hắn bại lộ thân phận quá sớm, sợ Trình Nhuận Sinh nhận thấy được mục đích của bọn họ.

Trình Nhuận Sinh mỉm cười nói: "Tiểu Trương, vất vả cho anh rồi, chúng ta tới Mật Vân đi!"

Trương Dương gật đầu, lái xe thì lái xe, ai bảo mình có việc muốn nhờ chứ, để mời được vị đại sư thiết kế lâm viên nổi tiếng toàn quốc này, tôi đây làm lái xe cho ông một ngày thì có sao?

Trương Dương dựa theo chỉ dẫn của Trình Nhuận Sinh lái xe tới Mật Vân, trên đường hai thầy trò Trình Nhuận Sinh và Thường Hải Long không ngừng nói chuyện phiếm, chủ đề quay chung quanh sự nghiệp của Thường Hải Long.

Hai năm nay sự nghiệp của Thường Hải Long phát triển không tồi, ở các nơi trên toàn quốc đều có sinh ý của hắn, tất nhiên buôn bán kiếm được không ít, tốt xấu gì cũng đã là một nhân sĩ thành công.

Trình Nhuận Sinh cảm thán nói: "Hải Long, năm đó anh là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của tôi, tôi vốn cho rằng anh sẽ đi theo con đường thiết kế, nhưng không ngờ anh cuối cùng đi làm sinh ý."

Thường Hải Long nói: "Hổ thẹn rồi, cô phụ sự kỳ vọng của lão sư đối với tôi."

Trương Dương không nhịn được ngắt lời: "Thường tổng, tôi thấy anh hiện tại cũng không tồi mà, con người ta học tri thức là để làm gì? Chẳng phải là để có chỗ dùng ư, anh hiện tại có thể biến những tri thức mà anh học được thành tài phú, đây là kết quả lý tưởng nhất rồi."

Trình Nhuận Sinh nói: "Tiểu Trương à, tôi là nói Hải Long nếu chuyên tâm làm thiết kế, hiện tại nói không chừng đã thành thiết kế sư nổi danh vì quốc tế rồi đó. Anh nói anh ta từ bỏ sở trường của mình, lựa chọn đi theo kinh thương, có phải rất đáng tiếc hay không?"

Trương Dương nói: "Không đánh tiếc! Thành thiết kế sư nhất lưu vì quốc tế chỉ có mấy đường, mà con đường đi thông tới tài phú lại có cả trăm ngàn, Thường tổng của chúng tôi tuy rằng không thành được thiết kế sư nhất lưu vì quốc tế, nhưng cũng đã trở thành một thương nhân thành công, có câu ba mươi sáu nghề nghề nào cũng có trạng nguyên!"

Thường Hải Long thầm trách Trương Dương lắm miệng, Trình Nhuận Sinh lại phá lên cười: "Hải Long, lái xe này của anh rất thú vị, có tư tưởng, có tư tưởng!"

Trương Dương cười nói: "Giáo thụ Trình, ngài đừng cười tôi, tôi chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi, tôi thấy học mà có chỗ dùng là quan trọng nhất, giá trị của một người làm sao mới có thể thể hiện được? Chính là phát huy ra được thứ mà anh nắm vững, phục vụ cho xã hội được nhiều nhất, sáng tạo giá trị xã hội, ngài nói xem có đúng không?"

Thường Hải Long lúc này đã nghe ra, thằng ôn Trương Dương này thâm lắm, đã lặng lẽ tạo cảm tình cho giáo thụ Trình rồi.

Giáo thụ Trình còn gật đầu theo: "Nói rất đúng, Hải Long, tiểu Trương nói không sai, mục đích các anh học tri thức là gì?Chính là để thể hiện giá trị của bản thân, đối với thời đại hiện giờ mà nói, cách trực tiếp nhất để thể hiện giá trị của bản thân chính là dùng cái mà anh học được để hồi báo xã hội."

Thường Hải Long cười cười nhưng không nói gì, nghĩ thầm giáo thụ Trình à, người ta đang từng bước đưa ông vào tròng đó, đợi lát nữa người ta sẽ mời ông hồi báo xã hội.

Nơi mà Trình Nhuận Sinh câu cá là một đoạn sông nhỏ ở nam bộ Mật Vân, bốn phía bờ sông có thảm thực vật phong phú, Trương Dương đỗ xe ở một khoảng đất trống, Thường Hải Long hỗ trợ lấy đồ câu cá xuống, Trình Nhuận Sinh thì đi bộ một vòng quanh bờ sông, ông ta chọn chỗ, sau đó dùng rượu trắng ngâm mồi rồi ném vào lòng sông, sở thích lớn nhất của Trình Nhuận Sinh chính là câu cá, hơn nữa ông ta không thích tới ngư đường để câu cá, luôn cảm thấy như vậy mất đi lạc thú câu cá, ông ta thích nhất chính là đến nơi tự nhiên, lẳng lặng thả câu, hưởng thụ loại lạc thú dung nhập vào thiên nhiên này.

Thường Hải Long cũng làm một cái cần câu, ngồi ở chỗ cách Trình Nhuận Sinh không xa.

Trương đại quan nhân không có hứng thú đối với câu cá, khi bọn họ câu cá thì lại không tiện quấy rầy, một mình đi bộ một vòng dọc theo bờ sông, cuối cùng thật sự cảm thấy buồn tẻ nhàm chán, dứt khoát lên xe đánh một giấc, khi mở hai mắt ra thì đã mười giờ sáng, hắn xuống xe thì thấy hay quá, hai thầy trò đến giờ vẫn chẳng câu nổi một con cá nào.

Trương đại quan nhân đi tới bên cạnh Trình Nhuận Sinh, rất hảo tâm hỏi một câu: "Giáo thụ Trình, câu được mấy con rồi?"

Trình Nhuận Sinh căn bản không thèm để ý tới hắn, hai mắt bất động nhìn chằm chằm vào mặt sông.

Trương đại quan nhân không khỏi có chút xấu hổ, mẹ kiếp, tiến vào trạng thái rồi, ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có, hắn chỉ đành ngượng ngùng tới bên cạnh Thường Hải Long, Thường Hải Long thấp giọng nói cho Trương Dương hay, giáo thụ Trình chính là có tính vậy đó, khi ông ta nhập tâm làm gì, thì thiên vương lão tử tới ông ta cũng sẽ không để ý tới.

Bình luận

Truyện đang đọc