Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương uống rất nhiều, uống đến cuối cùng, Ngưu Văn Cường bò ra bàn ngủ, Trương Dương giúp Đổng Hân Vũ đưa gã lên xe, Đổng Hân Vũ và Ngưu Văn Cường rời đi.

Sau khi Trương Dương tạm biệt cha con Phùng Thiên Du, hắn ngồi lên xe, Kiều Mộng Viện chủ động đảm nhận chức trách lái xe, nhìn Trương Dương ngồi yên trên ghế phụ lái rồi, cô mới khởi động xe.

Trương Dương nói: “Tôi không muốn về!”

Kiều Mộng Viện gật đầu nói: “Anh muốn đi đâu? Tôi đưa anh đi.”

Trương Dương nói: “Tôi muốn nhìn mặt trời lên!”

Kiều Mộng Viện nói: “Được, chúng ta đến cửa Thái Bình xem mặt trời lên được không? Cửa Thái Bình là nơi tốt nhất ở Bắc Cảng để ngắm mặt trời lên.”

Trương Dương gật đầu.

Khi đến cửa Thái Bình đã là 1 giờ đêm, Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương bên cạnh mình, phát hiện ra hắn mở đôi mắt, chăm chú nhìn cô, Kiều Mộng Viện đỏ mặt nói: “Anh nhìn tôi chằm chằm vậy làm gì?”

Trương Dương nói: “Không có gì, chỉ là tôi muốn nhìn thôi!”

Kiều Mộng Viện nói: “Còn lâu trời mới sáng, anh có thể tranh thủ nghỉ một lát.”

Trương Dương nói: “Cô thì sao?”

Kiều Mộng Viện đáp: “Tôi không buồn ngủ.”

“Không buồn ngủ hay là không yên tâm về tôi?”

Kiều Mộng Viện nói: “Cả hai.”

Trương Dương cười, hắn đẩy cửa xe đến đằng sau, hạ bằng chiếc ghế sau, vừa vặn là một chiếc giường lớn, Trương Dương nằm lên đó, vẫy vẫy tay với Kiều Mộng Viện: “Thoải mái lắm, có muốn đến đây nằm một lúc không?”

Kiều Mộng Viện lắc lắc đầu.

Trương Dương nói: “Cô sợ tôi à?”

Kiều Mộng Viện mắng: “Ai sợ anh chứ?”

Quả nhiên cô cũng đã chui ra, hai người nằm trên chiếc ghế sau, Trương đại quan nghe thấy rất rõ ràng nhịp tim đập nhanh của Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô đứng dậy mở cửa xe ra một chút.

Trương Dương cười nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra một tin thời sự, hình như một vị quan chức nào đó và nữ nhân viên của ông ta vì muốn mát mẻ, vì thế chạy vào trong xe, rồi mở điều hòa trong xe ra. Cửa xe đóng chặt, hai người rồi làm gì gì đấy thoải mái trong đó.”

Kiều Mộng Viện mắng: “Tôi không muốn nghe.”

Trương Dương nói: “Đồng chí Mộng Viện, chúng ta có thể thuần khiết chút được không. Tôi không có ý gì khác, chỉ là nói ra để chúng ta cẩn thận chút.”

Kiều Mộng Viện nói: “Tôi không cần anh cảnh cáo, dù sao thì anh cần phải xây dựng tư tưởng tốt.”

Trương Dương giơ tay ra, ôm lấy cổ Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện xấu hổ: “Anh làm gì vậy?”

Trương Dương nói: “Không có ý gì cả, chỉ là muốn làm gối thịt người cho cô thôi.”

Kiều Mộng Viện bật cười.

“Cười gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của anh và Ngưu Văn Cường, không ngờ tâm hồn các anh cũng có lúc thuần chất thế.”

“Tôi lúc nào chẳng thuần chất.”

Kiều Mộng Viện nói: “Xin lỗi cho tôi, tôi thật là không nhận ra.”

Trương Dương nói: “Thật ra gần đây tôi cần an ủi, tôi cũng biết, hôm nay cô có ý mời tôi ăn cơm, mục đích là để an ủi tôi.”

Kiều Mộng Viện nói: “Anh là lãnh đạo của tôi, cũng có thể là tôi tìm cơ hội để nịnh nọt anh.”

Trương Dương lắc lắc đầu: “Cô không coi tôi là lãnh đạo.”

“Vậy thì tôi coi anh là gì?”

“Là người bình thường. Cô coi tôi là một người bình thường!”

Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: “Người bình thường, tôi chỉ là không coi anh là bí thư Trương mà thôi.”

Trương Dương thấp giọng nói: “Tôi rất muốn làm một người bình thường.” Hắn dang rộng đôi tay ôm lấy Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện run lên một chút, nhưng không kháng cự. Một lúc sau, cô mới yên tâm giơ tay ra, ôm lấy cơ thể Trương Dương, và cứ như vậy, họ ôm lấy nhau trong yên lặng, không có một động tác nào khác, và cứ thế ngủ thiếp đi.

Buổi tối hôm đó họ ngủ rất ngon, khi Kiều Mộng Viện tỉnh giấc, phát hiện mặt trời đã dâng lên bầu trời từ bao giờ, đi từ xa đến để xem mặt trời mọc, không ngờ lại ngủ quên mất. Cô nhìn Trương Dương bên cạnh mình, Trương Dương vẫn ngủ rất ngon, nét mặt an lành vui vẻ.

Kiều Mộng Viện muốn dậy, nhưng bị hai tay hắn ôm chặt không động đậy được, đây là lần đầu tiên cô quan sát Trương Dương ở khoảng cách gần như vậy, cô nhìn từng chi tiết trên nét mặt Trương Dương, trong lòng Kiều Mộng Viện có một niềm vui khôn tả, cô giơ tay ra, các ngón tay dường như muốn chạm vào gương mặt Trương Dương, nhưng lại giữ một khoảng cách nhỏ, rờ tay theo các đường nét trên mặt Trương Dương, cơ thể Trương Dương động đậy, chân hắn đè lên chỗ đó của Trương Dương, tư thế này làm cho Kiều Mộng viện đỏ mặt tim đập thình thịch, điều phiền toái hơn nữa là, cô cảm thấy giữa hai chân có một vật gì đó cứng cứng đang chọc vào người mình, Kiều Mộng Viện giãy người, nhưng không những không thoát ra được, mà vì giãy lên như vậy nên bộ phận nhạy cảm của hai người càng gần nhau hơn.

Nhịp thở của Kiều Mộng Viện trở nên gấp gáp hơn, cô nhìn Trương Dương, tên này dường như không phản ứng gì cả, Kiều Mộng Viện đẩy hắn, tên này vẫn ngủ ngon. Kiều Mộng Viện dường như có thể chắc chắn rằng hắn đang giả vờ, trong lòng vừa giận vừa ngại, cô cắn cắn môi, giơ tay ra, tóm lấy tai Trương Dương, rồi vặn ngược theo chiều kim đồng hồ, Trương đại quan lúc này không giả vờ nữa, đau đến độ kêu á lên một tiếng, cơ thể ngay lập tức nhảy lên phía trước. Kiều Mộng Viện cũng vì vấn đề đột ngột này mà phát ra một tiếng kêu, ngay lập tức mặt đỏ bừng lên.

Trương đại quan ngồi thẳng dậy, dụi dụi tai, tên này vừa nãy thật sự là giả vờ, mỹ nhân trong lòng, có chút phản ứng cũng là bình thường, giả vờ ngủ say, Trương đại quan cười đau khổ nói: “Mộng Viện, cô ra tay mạnh quá, sao thế? Tôi đắc tội cô rồi à?”

Kiều Mộng Viện đỏ mặt nói: “Anh đúng là mặt dày!” Cô thoát ra, đẩy cửa xe nhảy xuống bãi cát, ngọn gió biển mát rượi thổi đến, thổi đi sự buồn ngủ, cũng làm cho trái tim cô trở về nhịp đập bình thường.

Trương Dương đi theo đằng sau cô, đi chân không trên bãi cát, cảm thấy rất thoải mái.

Kiều Mộng Viện nhìn vầng mặt trời đỏ treo trên nền trời, cười nói: “Chẳng phải anh muốn xem mặt trời mọc sao?”

Trương đại quan gãi gãi đầu: “Không ngờ lại ngủ lâu vậy!”

Kiều Mộng Viện nói: “Anh ngủ say thật đấy!” Câu này có cả ý nói đều, nguyên nhân thật sự chỉ có hai người mới biets. Trương đại quan còn nở một nụ cười vô cùng ám muội, thấy tên này cười, Kiều Mộng Viện càng chắc chắn rằng hàng động vừa rồi của hắn là cố ý, cô hơi tức giận trừng mắt với Trương Dương, sau đó giơ tay ra véo tai hắn, Trương đại quan đã chú ý đến ý đồ của cô, cười chạy ra đằng xa.

Kiều Mộng Viện nói: “Anh còn dám chạy à!” Cô nắm một nắm cát ném về phía Trương Dương, Trương đại quan cười ha ha chạy men theo bờ cát, chân trần nhảy lên từng ngọn sóng đầy nhịp điệu.

Ánh nắng buổi sớm mai chiếu lên bờ cát bóng hai người, Kiều Mộng Viện cuối cùng đã ném trúng vào Trương Dương, Trương đại quan từ bỏ chạy trốn, hắn té nước biển lên người Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện tấn công lại không hề yếu thế, hai người đùa nghịch trên bãi cát như con trẻ, bỏ lại đằng sau tất cả đau thương và phiền muộn, dùng cách trẻ con này để tạo ra niềm vui chỉ thuộc về mình họ.

Đánh từ dưới nước lên bờ, Trương đại quan có lẽ đã quá đắc ý, ngã trên bãi cát. Kiều Mộng Viện xông lên, nhấc chân không hề khách khí, giả bộ đạp lên bụng Trương Dương.

Trương đại quan tóm lấy chân cô, vặn nhè nhẹ, Kiều Mộng Viện mất thăng bằng cũng ngã xuống bên cạnh hắn, hai người nhìn nhau, không ai động đậy gì, nằm yên với tư thế như vậy, ánh mắt nhìn đắm đuối.

Kiều Mộng Viện đột nhiên cảm thấy hơi sợ, Trương Dương nắm lấy tay cô, dần dần nhích lại gần, hắn đè lên cơ thể thanh xuân đẹp tuyệt của Kiều Mộng Viện, hôn lên môi cô, dịu dàng mà đằm thắm. Ánh mắt trời sao rạng rỡ đến thế…

Trình Diệm Đông không hề ngờ rằng kết quả của việc này lại như vậy, Vinh Bằng Phi chỉ vào mũi gã mắng: “Sự việc lần này phải truy cứu trách nhiệm của anh, Đổng Chính Dương bị đánh, những cảnh sát phụ trách trông coi của các anh lại không phát hiện ra, đây chính là không tròn trách nhiệm, đây là hờ hững với chức trách của mình, anh cũng phải chịu trách nhiệm không quan sát đầy đủ.”

Thái độ Trình Diệm Đông rất khó xử, hắn luôn tưởng rằng vấn đề xảy ra trong quá trình thẩm vấn Đổng Chính Dương của Văn Hạo Nam, không ngờ cuối cùng vấn đề lại chính ở nội bộ của gã, gã thấp giọng nói: “Vinh thính, xin lỗi, tôi…Tôi không điều tra rõ ràng.”

Vinh Bằng Phi thở dài, rồi nói: “Tôi luôn nói với các anh, nói rất nhiều lần rồi, hệ thống công an chúng ta là một bộ đội kỷ luật, bất cứ hành động nào của chúng ta đều dựa trên luật pháp, không có chứng cứ không được nói linh tinh, sau khi xảy ra việc của Đổng Chính Dương, các anh đã điều tra cẩn thận chưa? Không điều tra rõ mà lại chỉ đầu mâu vào tổ công tác tỉnh.”

Trình Diệm Đông nói: “Tôi không có.”

Vinh Bằng Phi nói: “Anh không có? Dù là anh chưa nói, nhưng trong lòng anh nghĩ vậy, nếu không Trương Dương tại sao lại nghi ngờ tổ công tác tỉnh chứ?”

Trình Diệm Đông thấp giọng nói: “Từ đầu đến cuối chúng tôi cũng chưa hề nói xấu công khai tổ công tác nửa lời.”

Vinh Bằng Phi nói: “Anh thật hồ đồ, Trương Dương cũng là một tên hồ đồ, chẳng phải chỉ là một tên quan nhỏ thôi sao, mà lại tỏ ra mình là nhất, không điều tra, mà lại kết luận tùy tiện, gây mâu thuẫn nội bộ, các anh được lắm.”

Trình Diệm Đông bị nói đỏ hết mặt, gã nói nhỏ: “Thật ra trước đó tôi cũng đã điều tra rồi.”

“Việc điều tra của anh có vấn đề, anh quá tin tưởng người của mình, rồi nghi ngờ người khác, nếu như trong quá trình điều tra không giữ cho lòng bình đẳng, thì anh có thể điều tra ra kết quả gì chứ?”

Trình Diệm Đông bị Vinh Bằng Phi nói rất đau, dù sao thì người ta đã điều tra rõ ràng rồi, và gã thật sự cũng làm việc thiếu sót, gã biết rằng mặc dù Vinh Bằng Phi luôn nói bắt gã phải chịu trách nhiệm, nhưng trách nhiệm rõ ràng đã nhẹ đi rất nhiều, trước kia gã phải chịu trách nhiệm về toàn bộ cái chết của Đổng Chính Dương, giờ đây đã điều tra ra rằng bên trông coi có sơ sót, hơn nữa đã điều tra ra hung thủ đánh Đổng Chính Dương thật sự, vậy thì trách nhiệm của gã đã giảm nhẹ rất nhiều, Trình Diệm Đông nói: “Vinh thính, cảm ơn anh.”

Vinh Bằng Phi nói: “Anh không cần cảm ơn tôi, để điều tra rõ việc này, Văn Hạo Nam đã làm rất nhiều công việc, tất cả tư liệu về Lương Tu Vũ, hung thủ thật sự đều là do anh ta tìm ra, các anh ấy à, đúng là phải cảm ơn Hạo Nam.”

Trương đại quan sau khi biết được kết quả điều tra của việc này, không hề cảm thấy bất ngờ, điều làm hắn vui mừng là, Trình Diệm Đông đã không sao nữa. Hắn không chủ động liên lạc với Vinh Bằng Phi, vì hắn không biết mình nên nói gì, hiện tại, hắn không những hiểu lầm Vinh Bằng Phi mà còn đổ oan cho Văn Hạo Nam nữa, nếu gặp họ, thì nhất định sẽ rất khó xử.

Trương đại quan là một người ưa sĩ diện, buổi trưa ngày hôm đó về Tân Hải, tên này tắm một hơi thoải mái, hắn không thể quên được nụ hôn cùng Kiều Mộng Viện ở trên bãi cát, trên môi vẫn còn lưu lại mùi thơm.

Trương Dương thay xong quần áo rồi đi ra, nhìn thấy Phó Trường Chinh đã đứng đợi ở trong phòng làm việc rồi, Trương Dương nói: “Hôm nay chẳng phải được nghỉ sao? Sao anh lại đến đây?”

Phó Trường Chinh nói: “Bí thư Trương, anh tắt máy điện thoại sao.”

Trương Dương cười nói: “Không phải tắt máy, mà là hết pin, tôi chưa kịp sạc.”

Phó Trường Chinh nói: “Vừa rồi phó thính trưởng Vinh ở thính công an tỉnh gọi điện đến, bảo tôi báo với anh gọi lại cho anh ấy ngay.”

Trương Dương cười nói: “Nếu anh ta còn gọi đến nữa, thì anh nói tôi không có ở đây.”

Phó Trường Chinh gật đầu.

Trương đại quan về lại chỗ ngồi, khi hắn đang nghĩ phải đối mặt với Vinh Bằng Phi thế nào, thì đã nghe thấy tiếng Phó Trường Chinh ở ngoài: “Bí thư Trương không có ở đây…Bí thư Trương…Ôi…”

Cửa phòng bị đẩy ra, Văn Hạo Nam và Cao Liêm Minh cùng bước vào, Cao Liêm Minh vui vẻ nói: “Tôi đã nói là anh ta có ở đây mà!”

Bình luận

Truyện đang đọc