Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Hải Lan đối với Tần Thanh tất nhiên là không bài xích, trong lòng cô ta, cô ta chưa bao giờ bài xích bất kỳ một nữ hài tử nào ở bên cạnh Trương Dương, cái này có liên quan với những gì mà của cô ta đã trải qua.

Bọn họ cùng nhau tới sảnh Nhật Nguyệt. Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong, Tần Bạch đều, đây, Tần Bạch nhìn thấy chị gái cũng tới, kinh hỉ nói: "Chị, chị cũng đến à!"

Tần Thanh cười cười ngồi cùng với em trai, Từ Nhã Bội nói: "Hôm nay có nhiều người quá, biết vậy tôi gọi cả anh trai tôi tới."

Trương Dương nói: "Vậy thì gọi cả anh ta tới đi, năm mới mọi người cùng nhau tề tụ, vui vẻ một chút..."

Khương Lượng vội vàng đi an bài, quán thịt nướng sông Giang không chỉ có thịt nướng, đồ ăn đông bắc làm cũng khá ngon, Lý Thừa Kiền biết những người này đều là khách quý, tối nay cũng tự mình xuống bếp làm đồ ăn.

Thức ăn vừa được đưa lên thì Từ Á Uy đến, gã cũng không tới một mình, đi cùng với gã còn có vợ chưa cưới của gã, cô gái Nhật Bản Đằng Nguyên Mĩ Sa, mặt mày rất thanh tú, tiếng Trung Quốc cũng nói rất lưu loát.

Trương Dương cười nói: "Được đấy, đúng là thuyền trưởng có khác, ngay cả tìm đối tượng cũng vượt qua biên giới."

Mọi người đều bật cười, Đằng Nguyên Mĩ Sa rất dễ đỏ mặt, nghe Trương Dương trêu, mặt lập tức đỏ bừng lên, Từ Nhã Bội rất bảo vệ vị chị dâu tương lai này, lập tức kháng nghị: "Trương Dương, chị dâu tôi da mặt mỏng, anh đừng trêu chị ấy."

Từ Á Uy rất rộng rãi, gã cười nói: "Sợ gì, là bạn của nhau cả mà." Nói xong gã lại cười nói với Vinh Bằng Phi: "Chú Vinh, lời này của cháu không bao gồm chú đâu."

Vinh Bằng Phi cười nói: "Cậu đừng có luôn miệng gọi tôi là chú, không sợ chê tôi già à?"

Từ Á Uy nói: "Cháu cũng muốn gọi chú là anh Vinh lắm, nhưng lão gia tử nhà cháu không cho, ông ấy xưng huynh gọi đệ với chú, cháu mà gọi chú là anh, bối phận chẳng phải là loạn hết cả lên sao.

Mọi người ngồi đây đều cười rộ lên.

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi lại rất thích ở cùng với những người trẻ tuổi các cậu, khi ở cùng các cậu, tôi cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều. Y nâng chén, nói: "Nào, chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý!"

Mọi người cùng nhau hưởng ứng.

Từ Á Uy uống xong chén rượu này, liền tranh rót đầy rượu cho mọi người, gã nâng chén nói: "Cục trưởng Vinh, cháu nghe cha cháu nói rằng chú sắp thăng chức rồi!"

Vinh Bằng Phi cười nói: "Tin tức truyền đi nhanh thật, ngài mai tôi sẽ hỏi bộ trưởng Từ, sao lại đem chuyện này nói ra với người nhà, mà không nói trước với tôi." Câu này của y chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận chuyện mình sắp thăng chức.

Trương Dương và Tần Thanh đã biết chuyện này, bọn họ đương nhiên không cảm thấy bất ngờ. Nhưng Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong và Tần Bạch đều chỉ vừa nghe nói tới chuyện này, bọn họ đều là người trong hệ thống công an, biến động chức vụ của Vinh Bằng Phi có quan hệ rất lớn với bọn họ, ai nấy đều có chút kinh ngạc nhìn Vinh Bằng Phi, Khương Lượng nói: "Cục trưởng Vinh, chuyện này là thật à? Ngài sắp tới tỉnh thính ư?" Thật ra gần đây chuyện Vinh Bằng Phi được điều tới thính tỉnh đồn đại rất rộng, chỉ có điều chưa được chứng thực mà thôi.

Chuyện đã đến nước này, Vinh Bằng Phi cũng không cần phải tiếp tục phủ nhận, y gật đầu, nói: "Không sai, đã được xác định rồi, sau tết không lâu tôi sẽ tới tỉnh thính công tác!"

Khương Lượng nói: "Vậy phải chúc mừng cục trưởng Vinh rồi." Ngoài miệng thì nói chúc mừng, nhưng trong lòng thì lại rất buồn, dẫu sao thì có thể gặp được một vị lãnh đạo coi trọng mình không phải là dễ dàng, nghe nói Vinh Bằng Phi sắp đi, trong lòng Khương Lượng sinh ra cảm giác mất mát cũng là điều khó tránh khỏi. Đỗ Vũ Phong và Tần Bạch cũng vậy. Nhưng mà trong lòng mỗi người đều hiểu được, thăng chức đối với Vinh Bằng Phi mà nói là chuyện sớm hay muộn, bọn họ là cấp dưới tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn phải chúc mừng vị lãnh đạo này.

Vinh Bằng Phi cũng không nỡ rời khỏi Giang Thành, trong lúc y nhậm chức ở Giang Thành, có được thành tích không nhỏ, mà những thành tích này có được cũng là nhờ những bộ hạ này ủng hộ toàn lực, Vinh Bằng Phi nói: "Bất kể chúng ta tới cương vị công tác nào, điều đầu tiên phải nghĩ tới là chức trách của mình, làm công tác là phải xứng đáng với nhân dân, xứng đáng với lương tâm của mình.”

Tần Thanh uống mấy chén rồi đi trước, có Tần Bạch ở đây tất nhiên không cần Trương Dương tiễn cô ta.

Gặp phải đám người Khương Lượng này, rượu khẳng định là phải uống đến tận hứng, Từ Á Uy nói: "Nhân dịp mọi người đều có mặt, tôi trước tiên xin được nói một chuyện."

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Từ Á Uy, Từ Á Uy nắm tay Đằng Nguyên Mĩ Sa, nói: "Tôi và Mĩ Sa đã quyết định kết hôn rồi, vào ngày mùng một tháng năm năm nay."

Trương Dương bật cười ha ha: "Chúc mừng, xem ra tối nay chúng ta là song hỷ lâm môn!"

Từ Á Uy nói: "Tôi sở dĩ nói chuyện này ra trước là bởi vì các anh đều là anh em của tôi, mùng một tháng năm là ngày cao điểm của đám cưới, tôi hiện tại thông tri trước là để đảm bảo các anh đều có mặt."

Vinh Bằng Phi gật đầu, nói: "Được, tôi nhất định sẽ tới tham gia hôn lễ của cậu."

Khương Lượng và Đỗ Vũ Phong ở ngay Giang Thành tất nhiên là không có vấn đề gì.

Trương Dương nói: "Tôi cũng không thành vấn đề, sẽ đến trước mồng một tháng năm, có điều tôi muốn làm phù rể!"

Từ Á Uy cười nói: "Quyết định vậy đi, tôi sẽ cho anh một cô gái Nhật Bản cực xinh làm phù dâu!"

Cả đám người cùng cười rộ lên, Từ Nhã Bội không khỏi cười nói: "Anh, điều kiện này rất có sức dụ hoặc, em hấy Trương Dương nhất định sẽ tới đấy."

Hải Lan cũng cười khanh khách nhìn Trương Dương.

Trương Dương nói: "Ở trong lòng các người, tôi háo sắc như vậy à?"

Không có ai trả lời Trương Dương vấn đề nầy, nhưng mỗi người đều dùng ánh mắt khẳng định để trả lời.

Trương đại quan nhân thở dài, nói: "Thói đời này làm quân tử cũng không dễ dàng gì, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, tôi chỉ chẳng qua là muốn làm quân tử, nhưng bị các cậu hiểu lầm là háo sắc, trời đất chứng giám, tôi phải nói lý với ai đây?"

Vinh Bằng Phi cười nói: "Cậu trước giờ chẳng bảo giờ nắm được lý cả..." Còn chưa nói xong thì di động đổ chuông, y bắt máy, nói vài câu rồi đưa cho Trương Dương: "Tìm cậu đấy!"

Trương Dương ngây ra, ai mà giỏi thế? Tìm mình không ngờ lại gọi cho Vinh Bằng Phi? Chẳng lẽ là Đỗ Thiên Dã? Trương Dương cầm lấy điện thoại, trong điện thoại truyền một giọng nói nữ: "Trương Dương à, đúng là cậu ư?"

Trương Dương lập tức nhận ra giọng của Liễu Ngọc Oánh, hắn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, chẳng trách Liễu Ngọc Oánh lại tìm được mình, vợ chồng Tống Hoài Minh có quan hệ cá nhân rất tốt với Vinh Bằng Phi, Liễu Ngọc Oánh gọi điện thoại cho Vinh Bằng Phi, chỉ là bảo y giúp tìm Trương Dương, không ngờ Vinh Bằng Phi lại vừa khéo đang ngồi uống rượu với Trương Dương.

Sau khi Trương Dương ra cửa mới hỏi: "Dì Liễu, sao lại là di? Tìm cháu có việc gì à?"

Liễu Ngọc Oánh thở dài, nói: "Tôi cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, mấy ngày nay tôi gọi điện thoại cho cậu mãi mà không được, tôi sắp lo đến chết rồi."

Trương Dương an ủi bà ta: "Dì Liễu, dì đừng gấp, có chuyện gì cứ nói với cháu, cháu xem xem có thể giúp được gì hay không?"

Liễu Ngọc Oánh lại thở dài, nói: "Tiểu Tân sinh được mấy ngày rồi, nhưng thủy chung sốt nhẹ không hết, bệnh vàng da trên người rất nghiêm trọng, bác sĩ trị liệu mấy ngày rồi mà vẫn không có chuyển biến tốt, tôi sợ đến sắp chết rồi." Nói xong Liễu Ngọc Oánh lại nức nở.

Trương Dương nghe vậy mới hiểu Liễu Ngọc Oánh tìm hắn là vì chuyện con trai của bà ta và Tống Hoài Minh. Hắn nói khẽ: "Dì Liễu, dì đừng lo, cháu sáng mai sẽ tới Đông Giang, cháu sẽ đến khám cho nó."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Tôi một mực tìm cậu, nhưng điện thoại của cậu không gọi được, về sau nghe nói cậu tới Giang Thành cho nên mới thử gọi điện thoại cho Bằng Phi để hỏi thăm, không ngờ thật sự tìm được cậu rồi."

Trương Dương nói: "Dì Liễu, cháu sáng mai sẽ tới Đông Giang đúng giờ, dì hiện tại vẫn ở bệnh viện à?"

Liễu Ngọc Oánh nói chỗ ở của mình cho Trương Dương, lại dặn Trương Dương nhất định phải đến sớm một chút, nói xong mới gác máy. Liễu Ngọc Oánh vừa bỏ điện thoại xuống thì Tống Hoài Minh bước vào, y vừa từ phòng bệnh khoa nhi đến đây. Liễu Ngọc Oánh nhìn thấy trượng phu, có chút kích động cầm tay y, nói: "Hoài Minh, em tìm được Trương Dương rồi!"

Tống Hoài Minh hơi ngẩn ra, y vỗ vỗ mu bàn tay vợ, đắp chăn lại cho bà ta rồi ôn nhu nói: "Em đừng kích động, cứ từ từ mà nói."

Liễu Ngọc Oánh lúc này mới nói chuyện mình làm thế nào mà tìm được Trương Dương, rưng rưng nước mắt bảo: "May quá, Tiểu Tân được cứu rồi, Trương Dương đã đáp ứng em, sáng ngày mai cậu ấy sẽ tới Đông Giang."

Tống Hoài Minh cũng biết rõ y thuật của Trương Dương, nghe nói Trương Dương sẽ tới, trong lòng cũng như trút được gánh nặng, y nói khẽ: "Trương Dương gần đây cũng gặp không ít chuyện, Ngọc Oánh, có lẽ chúng ta không nên làm phiền hắn."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Hoài Minh, em thật sự là bất đắc dĩ mà, tiểu Tân nhiều ngày rồi vẫn sốt nhẹ không khỏi, những bác sĩ này nói thì nghe rất dễ dàng, nhưng phương pháp trị liệu của bọn họ căn bản là vô dụng, trừ Trương Dương ra, em thật sự không biết nên tin ai?"

Tống Hoài Minh gật đầu, Trương Dương tới đây cũng tốt, nhân cơ hội lần này hắn tới, mình nói chuyện nghiêm túc với hắn. Không chỉ bởi vì đứa con trai vừa ra đời, cũng là vì đứa con gái ở Mỹ nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc