Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương đã đẩy cửa xông vào.

Kiều Mộng Viện nhướn mày, lệ quang trong mắt vẫn chưa kịp giấu đi, dư nộ trên mặt vẫn chưa hết. Nói với thư ký đang đuổi theo sau Trương Dương cản hắn lại: "Không có gì đâu, cô ra ngoài trước đi."

Nữ thư ký gật đầu, bất mãn lườm Trương Dương một cái rồi mới lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Trương Dương nói: "Cô lại khóc rồi."

Kiều Mộng Viện vẻ mặt lạnh lùng: "Không khóc, chỉ bị bụi rơi vào mắt thôi."

Trương Dương nói: "Xin lỗi."

"Anh không có chỗ nào không phải với tôi cả!"

Trương Dương cũng nhìn thấy đàn xe cảnh sát nhấp nháy ở bên dưới, hắn nói khẽ: "Xin lỗi, vừa rồi tôi rõ ràng có thể né tránh công kích của Hứa Gia Dũng, nhưng tôi lại không né, tôi là cố ý để bị ăn đòn của gã, tôi muốn để cô nhìn thấy bộ mặt thật của gã, tôi muốn ngăn cản cô chuyển nhượng cổ phần của Hối Thông cho gã.

Kiều Mộng Viện sịt mũi một cái, cô ta rõ ràng cảm thấy ủy khuất, Kiều Mộng Viện nói: "Nếu như mục đích của anh là vậy thì chúc mừng anh, anh đã đạt được mục đích rồi."

Trương Dương nói: "Tôi không muốn lừa cô."

"Kẻ lừa đảo thường thường sẽ ngụy trang rất thành thật, nhưng những gì mà miệng anh nói lại không có câu nào là thật cả!"

Trương Dương nói: "Tôi không biết làm thế nào để ngăn được cô, Hối Thông là tâm huyết của cô, tôi muốn nhìn thấy cơ nghiệp mà cô khổ sở sáng lập ra lại bị tên gia hỏa âm hiểm đó cướp đi."

Kiều Mộng Viện nhìn Trương Dương, tình tự của cô ta đột nhiên biến thành phẫn nộ và kích động: "Trương Dương! Anh có biết tôi vì sao muốn từ bỏ Hối Thông không? Bởi vì tôi không muốn bị kẹp ở giữa anh và Hứa Gia Dũng, để rồi bị hai người lợi dụng, các anh hận nhau, các anh giống như hai con chó muốn cắn xe nhau, các anh tự mình đánh nhau thế nào thì không liên quan tới tôi! Nhưng vì sao nhất định phải kéo tôi vào, vì sao nhất định muốn lợi dụng tôi."

Trương Dương không cò gì để nói.

Vành mắt Kiều Mộng Viện đỏ lựng lên: "Kỳ thực tôi hôm nay trên đường về Giang Thành, tôi đã hạ quyết tâm rồi, tôi quyết định giữ lại Hối Thông, ở lại Giang Thành, tôi biết mục đích mà Hứa Gia Dũng giành lại Hối Thông không đơn thuần, gã căn bản không muốn Hối Thông phát triển thành lớn mạnh hơn, mà chỉ muốn coi Hối Thông là công cụ báo thù của gã, tôi không muốn Hối Thông trở thành vũ khí của gã, không muốn mấy ngàn công nhân viên trở thành pháo hôi của gã, cũng không muốn Giang Thành trở thành chiến trường giữa anh và gã."

Trương Dương nói: "Cô hiểu được là tốt rồi."

Kiều Mộng Viện tức giận nói: "Tôi không hiểu, tôi không hiểu nam nhân các anh vì sao lại giỏi lừa đảo đến vậy, trừ nói dối lừa đảo ra, các anh còn giỏi cái gì nữa? Anh luôn miệng nói rằng là bằng hữu của tôi, khăng khăng đòi cùng tôi cùng tiến cùng thoái, nhưng anh đã làm gì? Hứa Gia Dũng ti bỉ, nhưng anh cũng chẳng hơn gã được là bao, anh có ý thức được rằng chuyện mình làm cũng giống như gã không?"

Trương Dương nói: "Hắn lừa đảo là để lợi dụng, là để báo thù, còn tôi là vì bảo vệ cô! Tôi là có thiện ý!"

"Tôi không cần!"

Trương Dương đầy vẻ thương xót nhìn Kiều Mộng Viện, nói: "Xin lỗi, tôi biết hành vi của tôi là không đủ quang minh chính đại, nhưng tôi thật sự quan tâm cô, Hứa Gia Dũng là một thằng điên, tôi sợ gã sẽ gây bất lợi cho cô, tôi sợ gã sẽ gây bất lợi cho người nhà và bạn bè của tôi, bất kể là dùng thủ đoạn gì, tôi cũng phải đánh bại gã, triệt để đánh ngã gã, bắt gã phải rời khỏi nơi này!"

Kiều Mộng Viện lạnh lùng nói: "Chuyện giữa các người không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không cảm thấy hứng thú gì cả, hiện tại, trước khi tôi gọi bảo vệ, anh tự đi đi."

Trương Dương gật đầu, lui từng bước ra ngoài, khi đi tới ngoài cửa, hắn nói khẽ: "Tối qua tôi rất vui."

Kiều Mộng Viện nhìn cửa phòng làm việc từ từ đóng lại, nhất thời không nén được bi thương, nằm trên bàn làm việc khóc thút thít.

...

Hứa Gia Dũng bị dẫn tới phòng thẩm vấn, Đỗ Vũ Phong một mình dẫn gã vào, đóng cửa phòng lại, Đỗ Vũ Phong kéo ghế ngồi đối diện Hứa Gia Dũng, híp mắt lại quan gát gã.

Hai tay Hứa Gia Dũng bị bẻ ngược ra sau, gã tức giận nhìn Đỗ Vũ Phong, nói: "Anh tốt nhất hay thả tôi ngay đi, vợ của tôi là chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore, đơn xin nhập tịch của tôi rất nhanh thôi sẽ được phê chuẩn, anh bắt tôi là sẽ tạo thành ảnh hưởng quốc tế đấy.”

Đỗ Vũ Phong cười nói: "Ai quan tâm chứ?"

Hứa Gia Dũng nói: "Tôi muốn mời luật sư."

Đỗ Vũ Phong nhắc nhở gã: "Đây là Trung Quốc, đừng có mang những thứ học được ở bên ngoài ra đùa với tôi." Gã đứng dậy, đi lấy dùi cui treo trên tường.

Trong mắt Hứa Gia Dũng lộ ra một tia sợ hãi: "Anh muốn làm gì? Anh nếu biết pháp mà phạm pháp, tôi sẽ kiện anh đó."

Đỗ Vũ Phong mỉm cười vừa cầm dùi cui gõ lên bàn vừa đi vào ra sau Hứa Gia Dũng. Gã đột nhiên cầm dùi cui đập mạnh lên lưng Hứa Gia Dũng, đập cho Hứa Gia Dũng rầm một tiếng ngã xuống đất, Đỗ Vũ Phong khinh thường nói: "Kiện tao à? Mày là đồ rác rưởi, Tần Bạch là huynh đệ của tao, mày làm vậy là cố ý phải không? Mày hận Trương Dương, cho nên mày mới bất chấp thủ đoạn báo thù những người ở bên cạnh cậu ấy." Đỗ Vũ Phong nói tới đây, lại đá cho Hứa Gia Dũng một phát vào bụng, Hứa Gia Dũng đau đến nỗi con người như con tôm. Hứa Gia Dũng hét thảm: "Tôi muốn kiện anh."

Đỗ Vũ Phong nói: "Mày có thể kiện tao, nhưng mày hiện tại đang ở trong tay tao, trước khi mày kiện tao, tao phải cho mày một lý do để kiện tao." Gã đâm dùi cui có điện vào người Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng đau đến nỗi cả người co giật.

Khi xe Lincoln của Phạm Tư Kỳ dừng ở trước cục công an, xe pickup của Trương Dương cũng vừa hay đỗ ở bên cạnh. Trương Dương bước xuống mỉm cười với Phạm Tư Kỳ, hắn là tới cục cảnh công an cung cấp chứng cứ, mà mục đích Phạm Tư Kỳ tới đây là để bảo lãnh cho Hứa Gia Dũng.

Biểu tình trên mặt Phạm Tư Kỳ rất dửng dưng, không đáp lại nụ cười của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Phạm tiểu thư là tới bảo lãnh cho Hứa Gia Dũng à?"

Phạm Tư Kỳ nói: "Cái này có liên quan tới anh à?"

Trương Dương nói: "Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không bảo lãnh cho gã."

Phạm Tư Kỳ tức giận lườm Trương Dương: "Anh đúng là quá đáng, phải hại chết Gia Dũng thì anh mới cam tâm à?"

Trương Dương nhìn vết bầm trên mặt Phạm Tư Kỳ: "Nếu gã chết rồi, cô sẽ thương tâm hay là vui mừng?"

Phạm Tư Kỳ tức giận nói: "Thế là có ý gì?"

Trương Dương nói: "Có thể là cô cảm thấy tôi rất mất lịch sự, nhưng tôi trước giờ không đánh nữ nhân, Phạm tiểu thư, ai mà ác đến vậy, không ngờ lại ra tay đánh cô."

Phạm Tư Kỳ vô thức ôm lấy mặt, đầy cảnh giác nhìn Trương Dương, nói: "Anh tránh ra, nếu không tôi kiện anh quấy rối tôi đó."

Trương Dương cười nói: "Tôi chỉ hiếu kỳ thôi, không có ý gì khác." Hắn lui ra sau một bước rồi lại nói: "Căn cứ và phản anh của nhân viên phục vụ của khách sạn, quan hệ giữa hai vợ chồng cô không được tốt, Phạm tiểu thư, cô thật là nhân nhượng đối với gã."

Phạm Tư Kỳ nói: "Đừng cho rằng tôi không muốn anh muốn làm gì? Tình cảm của hai vợ chồng chúng tôi anh không thể nào chia cắt được đâu, anh tránh ra cho tôi."

Trương Dương cười nói: "Vợ chồng có rất nhiều loại, vợ chồng trên danh nghĩa hay là vợ chồng thật? Phạm tiểu thư, tôi rất đồng tình với cô."

Trong lòng Phạm Tư Kỳ giống như là bị roi quất một cái, cô ta ngây ra nhìn Trương Dương, lúc này cô ta mới ý thức được nam nhân này thật sự là không đơn giản, người biết việc riêng của Hứa Gia Dũng không nhiều, nhưng câu nói này của Trương Dương căn bản là đang ám chỉ rằng hắn đã biết điều này. Phạm Tư Kỳ trước giờ luôn coi Hứa Gia Dũng là ác ma, nhng hiện tại tên ác ma này ở trước mặt Trương Dương tựa hồ như không có sức hoàn thủ. Lô Thừa Phong bắt đầu tin rằng Trương Dương đủ nắm chắc có thể chiến thắng Hứa Gia Dũng.

Bình luận

Truyện đang đọc