Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tưởng Kì Vĩ cười nói: "Tôi vốn cũng không định làm chủ, chọn nơi này ăn cơm cũng là để ông làm chủ, nhưng đến đây rồi, không thấy ông hiện thân, còn tưởng rằng ông sợ phải trả tiền nên trốn đi rồi."

Bành Quân Tường cười nói: "Tôi là loại người sao này ư? Chủ nhiệm Trương là lão bằng hữu của tôi, tôi muốn mời mà ngườ ta còn chẳng buồn tới nữa là, bữa cơm này muốn ăn gì thì cứ gọi, tôi sẽ báo cho phòng bếp, để họ làm những món ngon nhất."

Thường Hải Long kháng nghị nói: "Ông chủ Bành, ông đã nói vậy thì tôi cũng có chút ý kiến, gần đây đồ ăn của Thủy Thượng Nhân Gia càng ngày càng kém đi, thế này không được đâu."

Bành Quân Tường cười bồi nói: "Món năm nào mà chẳng có lúc ăn thấy chán, gần đây tôi đang suy nghĩ cải tiến đồ ăn, tối nay các vị thử nhé, nếu không hài lòng, tôi sẽ đuổi hết đầu bếp đi."

Thường Hải Long cười nói: "Không cần khoa trương như vậy đâu, chỉ là một chút ý kiến nhỏ tôi, ông cũng đừng làm khó người ta."

Sau khi Bành Quân Tường rời đi, Tưởng Kì Vĩ cũng nói: "Thức ăn của Thủy Thượng Nhân Gia mãi vẫn vậy, thức ăn có ngon đến thế nào thì ăn nhiều cũng vẫn thấy chán."

Thường Hải Long nói: "Đúng vậy, hiện tại làm sinh ý gì cũng khó khăn, công ty lắp đặt thiết bị của chúng tôi cũng vậy, phải nắm chắc phong cách lưu hành đương thời, năm nay là phong cách giản lược, sang năm đổi thành phong cách châu Âu, nhưng phía này còn chưa đổi xong thì lại sang phong cách nông thôn, phong cách Địa Trung Hải, muốn kiếm được nhiều tiền thì phải đi trước người khác."

Trương Dương nói: "Anh không lo kiếm tiền, cả ngày bận rộn tối tăm mặt mũi, sinh ý cũng làm không xong." Thường Hải Long làm ăn rất tốt, công ty lắp đặt thiết bị của gã hai năm nay càng làm càng lớn.

Thường Hải Long cười nói: "Đầu năm nay ai cũng hiềm tiền cắn tay, tôi nghe nói anh giao công trình xây dựng trung tâm thể dục mới cho tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long, lắp đặt thiết bị bên trong nên giữ lại cho tôi nhé." Hôm nay cũng không có người ngoài, cho nên Thường Hải Long cũng trực tiếp sảng khoái nói ra chuyện này.

Trương Dương nói: "Chỉ được có chút tiền, anh làm làm gì?"

Thường Hải Long nói: "Tôi không yên tâm người khác nhưng yên tâm anh, làm chứ sao không. Anh nếu dám quỵt nợ, tôi theo tới Ủy ban thể dục thể thao của anh làm quan, để anh lo cơm nước cả đời cho tôi."

Trương Dương cười nói: "Đáng tiếc anh là nam, nếu là một cô gái xinh đẹp, tôi thật sự sẽ nghĩ đến chuyện quỵt nợ."

Mọi người đều bật cười.

Trương Dương nói: "Thật ra không cần anh nói, tôi đã sớm nghĩ đến anh rồi, có điều là công trình bộ phận, thực lực của công ty anh sờ sờ ra đó, tôi cũng rất tin tưởng anh, hơn nữa, con người của tôi luôn luôn theo đuổi một nguyên tắc, nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài."

Tần Thanh không nhịn được cười nói: "Cậu á, nói thì nghe hay lắm, không sợ người khác nói cậu lấy việc công làm việc tư à?"

Trương Dương nói: "Có câu là, cử hiền không ngại người thân, nếu thật sự có bản sự thì sợ gì người khác nói."

Hắn mỉm cười nhìn Thường Hải Tâm: "Thư ký Thường, cô nói xem có phải không?"

Thường Hải Tâm nói: "Tôi không biết, anh nói quá thâm ảo, tôi không hiểu."

Mọi người lại bật cười.

Tần Thanh nói: "Hải Tâm sắp tới thư viện công tác rồi, một lòng muốn chuyên tâm nghiên cứu học vấn, tôi muốn giữ cô ấy lại cũng không được."

Trương Dương nói: "Thật vậy ư, đồng chí Thường Hải Tâm, cô trẻ tuổi như vậy, đúng là lúc nên vì đảng và quốc gia mà dâng hiến tuổi trẻ, tới chỗ như thư viện sao có thể thực hiện được giá trị của cô, hay là thế này đi, cô tới Ủy ban thể dục thể thao của thành phố Nam Tích đi, tôi đang trù bị công tác vận hội tỉnh, rất thiếu người, thật đó, nếu cô có thể đến, những văn tự ngoằn ngòe như ruột gà ruột vịt đó tôi cũng đỡ phải lo."

Thường Hải Tâm nói: "Tôi vốn là muốn được thanh tịnh, tới chỗ anh chẳng phải là càng thêm loạn ư, tôi không đi đâu." Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi rúng động.

Tần Thanh mỉm cười nói: "Hải Tâm, không ngại suy nghĩ một chút đi, cô không thích chuyện buồn tẻ trong chính phủ, công tác của Ủy ban thể dục thể thao không tồi dâu, Nam Tích lại gần nhà, cô sau khi đi cũng tránh để người khác nói bí thư Thường chiếu cố cô, tới đó tôi cũng yên tâm, có Trương Dương ở đó không ai dám khi dễ cô đâu."

Thường Hải Long cũng nói theo: "Anh thấy đề nghị này không tồi đâu. Hải Tâm, hay là em dứt khoát tới Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích đi, anh sắp tới đó nhận công trình, anh vừa hay có thể giúp chăm sóc em."

Thường Hải Tâm nói: "Thôi em xin, con người anh có thể công tư phân minh một chút không?"

Cá đám người rất náo nhiệt, giống như Thường Hải Tâm thật sự tới nói vậy.

Tối hôm đó Bành Quân Tường đặc biệt dặn dò nhà bếp, nhất định phải tận tâm chuẩn bị cho tốt đồ ăn của bàn này, có chiếu có là khác ngay, đến Thường Hải Long vốn có chút phê bình kín đáo đối với Thủy Thượng Nhân Gia cũng không còn gì để nói.

Bành Quân Tường xong việc lại quay lại, trước tiên kính Trương Dương hai chén rượu, từ sau khi gã rút vốn khỏi Giang Thành, cơ hội gặp mặt Trương Dương cũng ít đi, hiện tại nghe nói sinh ý của Giang Thành được Tô Tiểu Hồng kinh doanh thịnh vượng đến cực điểm, so với lúc gã mở thì khác nhau một trời một vực, trong lòng có chút cảm khái, nếu lúc trước không rời khỏi Giang Thành, hiện tại chắc hẳn tình huống cũng sẽ tốt hơn nhiều.

Tưởng Kì Vĩ và Trương Dương ngẫu nhiên nói đến công ty quảng cáo Hoan Nhan, nhắc tới Hà Trác Thành, bởi vì nể mặt Trương Dương, Tưởng Kì Vĩ chiếu cố không ít sinh ý cho Hà Trác Thành, có điều nhắc tới người này Tưởng Kì Vĩ vẫn thở dài nói: "Công ty quảng cáo của y quá không bất chính, lần trước giúp tôi làm đèn đều không phù hợp với tiêu chuẩn, tiền tôi cũng chuyển cho y, về sau y lại tìm tôi bàn chuyện làm ăn, tôi chỉ giao cho y một số việc nhỏ.

Trương Dương có chút xấu hổ, nếu không phải là vì Hà Hâm Nhan, hắn sẽ không giúp Hà Trác Thành việc này, Trương Dương nói: "Y nếu thật sự không làm được thì anh cứ mặc kệ y."

Tưởng Kì Vĩ cười nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, nghiệm thu hiện tại của tôi đối với y cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều, có điều người này không phải là nhân tài làm sinh ý."

Trương Dương gật đầu, trong lòng đã quyết định, lần sau gặp Hà Trác Thành nhất định phải gõ cho y một trận.

Trước khi kết thúc, Trương Dương lấy ra một tập vé, đây là vé khách mời của cuộc thi đấu bóng đá ngôi sao tổ chức ở sân thể dục Nam Tích, Trương Dương mang theo người không ít, để tiện lấy lòng, Tiết Yến rất thích sự kiện này, bản thân cô ta vốn không thích xem bóng đá, có điều cuộc thi đấu lần này chủ yếu là xem ngôi sao.

Rời khỏi Thủy Thượng Nhân Gia, Trương Dương chủ động xin đi giết giặc nói: "Thị trưởng Tần, để tôi đưa chị về."

Tần Thanh trách thầm ở trước mặt nhiều người như vậy tính mục đích của hắn quá rõ ràng, thật ra cô ta và anh em Thường Hải Long đi cùng đường, ngồi nhờ xe họ cũng được. Nhưng Trương Dương đã nói như vậy, cô ta cũng không thể giả vờ gì nữa, mỉm cười nói: "Cũng được, thuận tiện tới nhà của tôi đi, tâm sự với cha tôi một chút." Những lời này lại có chút giấu đầu hở đuôi. Chuyện giữa Tần Thanh và Trương Dương mọi người đều đã nghe nói tới, nhưng không ai nói thêm gì.

Sau khi mọi người chia tay, Tần Thanh lên xe của Trương Dương, đóng cửa xe không khỏi có chút oán trách: "Đừng ở trước mặt nhiều người nói như vậy?"

Trương Dương nói: "Vì sao không thể nói? Con người anh không những có gan nói mà còn có gan làm nữa cơ!" Tay hắn thò lên đùi Tần Thanh nhéo một cái, Tần Thanh gắt khẽ một tiếng, đánh lên tay hắn, nói: "Anh muốn chết à, không sợ người khác nhìn thấy ư?"

Bình luận

Truyện đang đọc