Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Lờ mờ như quay về quá khứ, Trương Dương nhớ rõ, trước khi mình tới Lạc Dương đỡ đẻ cho Lan quý phi, Xuân Tuyết Tình cũng ngồi dưới ánh mặt trời với mình như vậy

" Chàng lúc nào thì về."

" Rất nhanh thôi."

Trương Dương cũng không ngờ cảnh đó lại là cảnh vĩnh biệt.

Trần Tuyết nhìn lướt qua khuôn mặt Trương Dương, nói khẽ: "Anh ở đó có người nhà hay không?"

Trương Dương lắc đầu.

" Có người yêu hay không?"

Trương Dương gật đầu.

" Rất nhiều hay không?"

Trương đại quan nhân cười xấu hổ: "Tôi không được chuyên tình lắm."

Trần Tuyết nói: "Anh là người vô cùng mâu thuẫn, quen anh lâu như vậy, đến bây giờ tôi vẫn không biết nên đánh giá anh như thế nào."

Trương Dương nói: "Trước khi cô thực sự hiểu tôi hay là đừng tùy tiên đánh giá tôi, con người của tôi khuyết điểm không ít, nhưng ưu điểm cũng rất nhiều."

Trần Tuyết nghe hắn nói như vậy không khỏi mỉm cười, khụ một tiếng nói: "Tôi nghe nói anh ngày kia sẽ về Bình Hải?"

Trương Dương nói: "Cảnh sát đã làm sáng tỏ tất cả hiềm nghi về tôi, không ai hạn chế tự do của tôi nữa, ở kinh thành lâu như vậy rồi, tôi cũng nên trở về, không quay về thì chỉ sợ cái mũ cánh chuồn của tôi cũng không giữ được nữa rồi."

"Anh vẫn để ý tới quan chức như vậy ư?"

Trương Dương lắc đầu: "Không để ý, nhưng một ngày còn tại vị thì phải tận chức tận trách."

Trần Tuyết nói: "Tôi trở về với anh, về núi Thanh Đài tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, hoàn cảnh nơi đó chắc sẽ có lợi để tôi khôi phục."

Trương đại quan nhân vui vẻ gật đầu.

Phản ứng có thai của Liễu Đan Thần vô cùng kịch liệt, từ buổi trưa đã bắt đầu không ngừng nôn mửa, bởi vì Trương Dương ngồi cùng với Triệu Quốc Cường cho nên không biết chuyện này, là Tần Manh Manh lặng lẽ nói với hắn, Trương Dương tìm tới chỗ Liễu Đan Thần, bắt mạch cho cô ta, hai hành lông mày nhíu chặt lại. Phản ứng có thai của Liễu Đan Thần nặng như vậy, chắc có liên quan tới tâm cổ trong cơ thể cô ta.

Liễu Đan Thần nhìn thấy bộ dạng vẻ mặt ngưng trọng của Trương Dương thì trong lòng cũng trầm xuống.

Trương Dương nói: "Đan Thần, trong cơ thể em từng bị người ta gieo một loại cổ độc nào đó, loại cổ độc này có thể khống chế ý thức của em, để không bị người khác ảnh hưởng, hiện tại bởi vì em có bầu, sinh lý xảy ra biến hóa, cổ độc cũng bởi vì biến hóa này trong cơ thể em mà trở nên sôi sục."

Liễu Đan Thần run giọng: "Có ảnh hưởng đến thai nhi hay không?"

Trương Dương nói: "Cổ độc hoạt động chính là muốn khống chế sinh mệnh mới này."

Mặt Liễu Đan Thần trong khoảnh khắc trở nên không có chút máu, cô ta vừa mới được hưởng tư vị hạnh phúc, nhưng không ngờ rằng lại rơi xuống giếng. Cô ta lẩm bẩm nói: "Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy."

Trương Dương cầm bàn tay mềm của cô ta: "Có điều em cũng đừng sợ, anh cho dù không thể trừ tận gốc cổ độc gieo trong cơ thể em, nhưng sẽ có biện pháp ngăn chặn nó."

Liễu Đan Thần nói: "Có thể không làm ảnh hưởng không?"

Trương Dương gật đầu, tràn ngập lòng tin nói: "Không có vấn đề."

Trong Hương Sơn biệt viện có giữ một chút trung thảo dược, Trương Dương kê ít thuốc Đông y, đưa cho Tần Manh Manh đi sắc, để Liễu Đan Thần uống. Từ sau khi hắn bị Liễu Đan Thần hạ cổ, hắn đã đặc biệt tiến hành nghiên cứu về thuật này, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, cổ độc thiên biến vạn hóa, muốn tìm được phương pháp trừ tận gốc, nhất định phải tìm được người gieo cổ. Cổ độc hắn trúng sở dĩ có thể được giải trừ, là vì Liễu Đan Thần ra tay. Mà cổ độc trong cơ thể Liễu Đan Thần là ai gieo? người này và Thiệu Minh Phi, Quản Thành, Cảnh Thiên Thu có quan hệ như thế nào?

Trương đại quan nhân trước giờ luôn là người giữ lời hứa. Chuyện Triệu Quốc Cường ủy thác hắn, hắn nhớ kỹ trong lòng, chín giờ hơn tối hôm đó, hắn liền tới Danh Hối gia viên, đây là một ngôi nhà cao tầng ở đông nam kinh thành. Hộ gia đình nơi này thực hành quản lý kiểu kín, ra vào phải đăng ký nghiêm ngặt, không được nghiệp chủ cho phép thì người ngoài không thể vào được.

Trương đại quan nhân tới ngoài đại lâu, ngửa đầu lên nhìn xung quanh, không ít hộ gia đình trong đại lâu đã sáng đèn, chỗ ở của Cảnh Thiên Thu ở tầng 28, Trương đại quan nhân đi một tiếng quanh đại lâu, quyết định muộn chút mới vào.

Trương Dương tùy tiện ăn bữa khuya ở gần đó, giết thời gian, đợ cho tới nửa đêm, mới đi bộ về, lúc này bên trong vườn đã hơn nửa số nhà tắt đèn, Trương Dương từ trong túi lấy một cái chùm đầu, trừ hai con mắt lộ ra ngoài thì các bộ phận khác đều được che kỹ. Trương đại quan nhân cũng được coi là bắt kịp thời đại, hiện giờ không dùng tất chân che mặt nữa.

Trương Dương lựa chọn khu mù của máy giám sát, phi thân phóng qua tường viện, một đường chạy chậm tới dưới tòa nhà, nhìn thấy phía trước có chùm đèn lóe sáng, vội vàng dán sát vào chân tường. Không bao lâu sau thì nhìn thấy hai bảo vệ cầm đèn pin tuần tra tới, những bảo vệ này chỉ tuần tra theo lệ, không hề phát hiện trong tiểu khu có người lẻn vào.

Đợi cho hai bảo vệ đi xa rồi, Trương đại quan nhân lúc này mới thi triển bích hổ du tường thuật tới lầu ba, từ cửa sổ tiến vào thông đạo. Thằng cha này một mình đi bộ mười tầng, tuy rằng Trương đại quan nhân võ công cao cường, nhưng đi liền như vậy cũng mệt, nếu như không phải trước đó Triệu Quốc Cường nói với hắn là thang máy nơi này phải có thẻ mới đi được thì hắn căn không cần phí sức đến thế.

Trương đại quan nhân nhàn rỗi gọi mẹ điện thoại cho Triệu Quốc Cường chơi, ai bảo anh nửa đêm bắt tôi đi làm trộm? Tôi không được ngủ thì anh cũng đừng có hòng được ngủ yên.

Triệu Quốc Cường bắt máy, nghe thấy bên kia có tiếng cười khẽ, biết thằng cha này đã bắt đầu hành động rồi, định hỏi tình huống bên kia thì Trương Dương đã gác máy. Nhưng không lâu sau, thằng cha này lại gọi tới, dày vò năm ba lượt như vậy, Triệu Quốc Cường minh bạch thằng cha này đang chơi mình.

Trương đại quan nhân lần này không dập mát, tới tầng hai mươi tám, tìm được phòng của Cảnh Thiên Thu, nói khẽ: "Có cửa chống trộm, bên trên là khóa mở bằng vân tay."

Triệu Quốc Cường nói: "Anh không biết vào bằng cửa sổ à?"

Trương đại quan nhân nói: "Anh sao mà bựa thế, tầng 28 mà bắt tôi trèo cửa sổ vào."

Triệu Quốc Cường nói: "Tôi biết anh nhất định có biện pháp."

" Biện pháp cái rắm." Trương đại quan nhân gác điện thoại, trở lại thông đạo, mở cửa sổ thông gió ở chỗ góc cầu thang ra, nhìn nhìn ra ngoài. mẹ, đúng là không phải cao bình thường, Trương đại quan nhân tài cao gan lớn, từ bên trong chui ra, gió tối hôm đó vốn không nhỏ, phi độ cao cao này, sức gió càng lớn, Trương đại quan nhân dán tá vào tường, thi triển bích hổ du tường, đi đến ban công nhà Cảnh Thiên Thu, ban công tất cả dùng cửa sổ hợp kim đóng chặt, cái này cũng không làm khó được Trương Dương, hắn rất nhanh đã mở được cửa sổ, từ cửa sổ nhảy vào, lại bấm số của Triệu Quốc Cường: "Lão Triệu, tôi vào được rồi! Ặc, mẹ kiếp, trên ban công còn có một cái cửa nữa! Để tôi xem nào, à, cái khóa này bẻ dễ thôi."

Trên tay Trương đại quan nhân còn có không ít công cụ lúc trước từ Quốc An lấy ra, đối phó loại cửa bình thường này vẫn thừa sức xử lý, không đến ba phút đã mở được cửa phòng.

Trương Dương gọi điện thoại cho Triệu Quốc Cường: "Lần này thì vào được thật rồi, nơi này là phòng ngủ của cô ta, giường rất lớn rất thoải mái."

Triệu Quốc Cường nói: "Anh đừng có động vào giường, chính sự quan trọng hơn, kiểm tra một lượt tất cả trong ngoài nhà đi, chú ý, đừng để lưu lại dấu chân và vân tay."

Trương đại quan nhân đeo bao tay và bọc giầy, hắn thở dài: "Tôi coi như nhìn ra rồi, đám các cảnh sát các anh đều là tội phạm trời sinh, anh nói đi, các anh nếu vi phạm pháp lệnh, chẳng phải là sẽ xóa sạch được chứng cớ ư, muốn tra được manh mối chẳng phải là rất khó khăn sao?"

Trương đại quan nhân vừa nói vừa điều tra, từ tủ đầu giường đến bàn trang điểm, từ trên giường đến dưới giường, tìm một lượt toàn bộ phòng ngủ, cũng không phát hiện ra chỗ nào lạ. Hắn lại tới phòng để quần áo, bên trong có không ít quần áo, trong đó có mấy bộ rõ ràng là quần áo nam nhân, Trương Dương nói: "Phát hiện ra mấy bộ quần áo nam nhân, bên trên còn có tóc."

Triệu Quốc Cường thật sự có chút dở khóc dở cười, hắn nói khẽ: "Anh thu hết lại đi, lát nữa tôi sẽ cho người xét nghiệm."

Trương đại quan nhân ừ một tiếng, không biết vì sao bật cười ha ha. Thằng ôn này cười tất nhiên có lý do của hắn, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, tóc này có phải của Triệu Vĩnh Phúc không nhi, nếu như thực sự là vậy. Triệu Quốc Cường không biết có cảm tưởng gì?

Ở góc tây bắc phòng để quần áo phát hiện một két sắt, hắn lập tức nói với Triệu Quốc Cường phát hiện này.

Triệu Quốc Cường nói: "Anh có thể mở được không?"

Trương Dương nói: "Anh thực sự coi tôi là trộm chuyên nghiệp à, tôi hôm nay chỉ là nể giao tình của chúng ta nên mới đi làm việc này, tôi không có bản sự đó đâu."

Triệu Quốc Cường nói: "Vậy khiêng về đi."

Trương đại quan nhân gắt: "Anh tới mà khiêng, két sắt này ít nhất cũng ba trăm cân đây, anh bảo tôi vác từ tầng hai mươi tám xuống, thực sự coi tôi là cu li à!"

Bình luận

Truyện đang đọc