Y ĐẠO QUAN ĐỒ

“Đây là cô đang khen tôi hay đang mắng tôi vậy? Sao tôi không nhận ra chứ?”

Thời Duy lại thở dài nói: “IQ là do trời cho, đừng cố miễn cưỡng bản thân mình, không thể miễn cưỡng được đâu.”

Trương đại quan cười, Kiều Bằng Cử đang lái xe cũng cười, mặc dù Kiều Mộng Viện không cười, nhưng lại quay mặt đi.

Trương Dương nói: “Đàn ông tốt không đấu đá với phụ nữ!”

Thời Duy lại vỗ vai hắn rồi nói: “Bao giờ thì anh kết hôn với Sở Yên Nhiên?”

Trương Dương nói: “Còn chưa định ngày, có lẽ cũng trong mấy năm nay thôi. Sao? Cô muốn theo đuổi tôi à?”

Thời Duy xếch ngược đôi lông mày: “Coi anh kìa.”

Trương Dương ngay kéo chiếc gương xuống, rồi nhìn vào trong, tự nói: “Đâu có xấu, đẹp trai ra phết đó chứ, chỉ là hơi đen thôi, có điều giờ chẳng phải đang mốt da màu đồng sao? Đây gọi là sexy đó, Thời Duy, sao cô chẳng biết nhìn nhận cái đẹp gì vậy?” Trương đại quan tự khen là giả, hắn lợi dụng chiếc gương để quan sát Kiều Mộng Viện mới là thật, ánh mắt của Kiều Mộng Viện nhìn về đằng trước, nhưng ý thức được ánh mắt của Trương Dương lại đang nhìn mình, liền vội vàng tránh, giả vờ nhìn phong cảnh bên ngoài xe.

Thời Duy nói: “Trương Dương, tôi thật không hiểu nổi, sao da mặt anh lại dày đến thế? Nếu không có chuyện gì làm thì anh đi so mặt mình với tường thành xem, xem ai dày hơn?”

Trương Dương nói: “Nghiên cứu khoa học đã phát hiện ra, đại đa số phái nữ khi nghĩ hết mọi cách, cố gắng hết sức để theo đuổi một người đàn ông ưu tú, luon muốn thông qua hành động thế này để gây sự chú ý thậm chí thiện cảm của người đàn ông, cô chính là đang làm như vậy với tôi.”

Thời Duy đỏ mặt nói: “Xì!” Cô giơ tay đánh vào đầu Trương Dương rồi nói: “Đúng là tự sướng, chỉ có cô ngốc như Sở Yên Nhiên mới coi anh là của quý thôi, trong mắt tôi, anh…anh còn chẳng bằng một cục phân!”

Trương Dương nói: “Thật đúng là làm khó cô, buổi trưa còn phải ăn cơm với tôi nữa, tố chất tâm lý của cô thật là tốt đấy, đối mặt với một đống phân mà còn ăn ngon lành được, giờ đây còn phải ngồi cùng một đống phân trên xe, vừa rồi cô sờ tôi đúng không? Không rửa tay à? Nha đầu, với thói quen vệ sinh này của cô, về sau ai dám lấy cô chứ?”

Kiều Bằng Phi không thể chịu nổi nữa, hắn cười to lên, không làm chủ được tay lái nữa, vội vàng phanh xe.

Kiều Mộng Viện cuối cùng không chịu được nữa liền cười lên, cô cười rồi mắng: “Hai người có thôi không, kinh quá!”

Thời Duy bị Trương Dương nói làm cho đỏ bừng mặt, cô không thể đấu lý với Trương Dương, chỉ có thể động thủ, cô tóm lấy tai Trương Dương: “Trương Dương, dù anh có là một đống phân hôm nay tôi cũng phải xử lý anh.”

“Đừng đừng, cô hận tôi như vậy, thì nuốt sạch cho rồi, vừa giải hận, lại vừa bảo vệ môi trường!”

Kiều Bằng Cử ôm bụng cười, nước mắt chảy cả ra: “Xin hai người, đừng nói nữa….Nói nữa là tai nạn bây giờ đó…”

Kiều Mộng Viện nói: “Hai người đúng là kinh tởm hết sức, không được phép nói nữa, tết nhất rồi, kinh không cơ chứ?”

Dưới sự điều đình đa phương, Trương đại quan và Thời Duy đã ký kết hiệp ước đình chiến tạm thời.

Trương đại quan khi xuống xe đã tổng kết cuộc chiến tranh giữa hắn và Thời Duy: “Giữa nam với nữ có thể hận nhau đến đâu được cơ chứ?”

Kiều Bằng Phi nói: “Anh cảm thấy giữa nam nữ nên là quan hệ gì?”

Trương Dương nói: “Ngoài tình thì là thù, thù hết rồi thì còn lại tình, Thời Duy, hai chúng ta đã thù xong rồi, còn lại chỉ là tình cảm thôi!”

Thời Duy trừng mắt, quát: “Cút xéo!”

Trương đại quan cười ha ha, quả nhiên phụ nữ thật thù dai.

Ông chủ trường ngựa Tây Sơn Địch Danh Vọng, cũng là một nhân vật trong thái tử kinh thành, có điều gia thế không thể so sánh với Kiều gia, mặc dù đã 29 tết, nhưng số người đến chơi vẫn không ít, trường ngựa này thật ra cũng đã trở thành một câu lạc bộ cao cấp của kinh thành, mặc dù không có chế độ hội viên, nhưng việc thu phí đắt đỏ cũng làm cho người bình thường không thể nào với tới.

Địch Danh Vọng và Kiều Bằng Phi đã quen nhau từ lâu, trên đường Kiều Bằng Phi đến đây, đã gọi điện hẹn trước với gã rồi, mặc dù gần đây Kiều gia gặp phải một chút phiền phức, nhưng sức ảnh hưởng của Kiều gia cũng không phải là thứ người bình thường có thể so bì. Địch Danh Vọng đến chuồng ngựa đợi, nhanh chóng xuất hiện trước xe của họ để đón tiếp.

Kiều Bằng Phi bắt tay cùng Địch Danh Vọng rồi nói: “Hôm nay tôi đưa hai em gái và bạn đến để chơi cho đỡ buồn, ông chủ Địch phải sắp xếp tốt một chút cho chúng tôi đấy.”

Địch Danh Vọng cười nói: “Không vấn đề gì.”

Kiều Bằng Phi giới thiệu Trương Dương với gã, Địch Danh Vọng đã từng nghe nói đến Trương Dương, liền cười nói: “Chủ nhiệm Trương! Đã nghe danh anh từ lâu!”

Trương Dương nói: “Tôi thì có danh tiếng gì!”

Địch Danh Vọng cười nói: ‘Câu này của tôi không phải là bốc phét đâu, Phùng Cảnh Lượng của Tử Kim Các là bạn tốt của tôi, tôi thường xuyên thấy anh ấy nhắc đến anh.”

Trương Dương cười nói: “Tôi rất quen với anh Phùng!”

Địch Danh Vọng dẫn họ đi chọn ngựa đua, ngựa đua ở đây không chỉ là của mình Địch Danh Vọng, còn có không ít là người ta tự mua rồi gửi đến đây nuôi, có người chuyên môn đến phụ trách quản lý và chăm sóc.

Cưỡi ngựa là sở trường của Trương đại quan, khi còn ở đời Tùy, hắn cưỡi ngựa là nhiều nhất, nghĩ đến lúc đầu hắn đã từng mua một con ngựa trắng muốt, còn đặt cho nó một cái tên nữa: Nguyệt Tinh, nếu là ở thời đại bây giờ thì cái tên đó không mấy nho nhã, nhưng khi Trương đại quan đặt cái tên này thì không suy nghĩ đến điều đó, nó có nghĩa là tinh linh của mặt trăng, nghĩ lại chuyện này, Trương đại quan ít nhiều có vài phần xúc động.

Những con ngựa đua ở đây đều là nhập khẩu từ châu Âu, toàn bộ đều là ngựa rất to, Trương đại quan chọn một con ngựa đen, Thời Duy và Kiều Mộng Viện đều chọn ngựa trắng, họ chọn ngựa không để ý xem ngựa có chạy giỏi hay không, mà để ý xem nó có đẹp hay không.

Kiều Bằng Cử đi đầu quân ở Tây Tạng, không ít khi tiếp xúc với ngựa, gã khá rành về ngựa, nên chọn một con ngựa màu đỏ sậm.

Sau khi chọn ngựa xong, họ lại được dẫn đến phòng thay đồ cho ngựa, những đồ dùng cho ngựa ở đây đều là mới hoàn toàn.

Trương đại quan thay đồ xong rồi bước vào trường đua cùng với Kiều Bằng Phi, phát hiện Thời Duy và Kiều Mộng Viện đã xong rồi, hai người sau khi thay quần áo xong đều trông đẹp.

Khi họ đến trường đua, đã có một đám người đang chơi ở đó rồi, mặc dù kinh thành rất lớn, nhưng mọi người cũng luôn giáp mặt nhau. Thật ra điều này cũng rất bình thường, đám thái tử này đa số đều là người không ngồi yên một chỗ đường, ở đâu có trò gì mới là phải ra chơi ngay.

Trương đại quan phát hiện người hắn quen ở kinh thành không ít, nhưng oan gia cũng chẳng ít, gặp phải đám người này có Lương Khang và Trần An Bang, còn có bạn gái hiện tại của Lương Khang là Cơ Nhược Nhạn, hai người này đều có điều bất hòa với hắn.

Thật ra Kiều Bằng Cử trước kia cũng có chút xích mích với gã, chỉ là giờ đã từ địch thành bạn.

Trong mắt Trương Dương, Lương Khang và Trần An Bang chẳng khác gì mấy so với trước kia, nhưng trong mắt người khác, Trương Dương đã khác rồi, đầu tiên chuyện của hắn cùng Chu Hưng Quốc, Từ Kiến Cơ, Tiết Vĩ Đồng đã đồn khắp kinh thành, giờ đây rất ít người nhắc đến cái gọi là tam công tử Kinh Thành nữa, vì trong bốn người kết nghĩa không có Lương Khang, hơn nữa bối cảnh của Lương Khang lại kém hơn Tiết Vĩ Đồng, nên người ta nghĩ rằng Lương Khang kém hơn, Lương Khang cũng rất khó chịu vì điều đó, thật sự gã không thể hiểu nổi, Trương Dương thì có gì hơn gã.

Có điều Lương Khang vẫn rất có khí chất, gã quay sang chào Kiều Bằng Phi, sau đó lại cười với Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, đến kinh thành từ bao giờ thế?”

Trương Dương cười nói: “Cũng được mấy ngày nay rồi.”

Lương Khang gật đầu nói: “Có thời gian thì cùng ăn cơm!” gã nói chuyện rất khách sáo.

Trương đại quan cười nói: “Được thôi!” Hai người đều rất khách sáo, nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu rằng, chẳng ai coi chuyện này là thật.

Cơ Nhược Nhạn nhìn Trương Dương rồi cười, coi như là chào.

Trần An Bang rõ ràng không có khí độ như Lương Khang, lần trước bị mất mặt trước nhiều người như vậy, tên này đã rất hận, gần đây Kiều gia gặp phải phiền phức ở chính trị, Trần An Bang thầm vui sướng trong lòng, cha của gã không phải trong trận địa của Kiều lão là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa là lần trước Trương Dương dùng chiếc Jeep của Kiều lão đâm vào chiếc Ferrari của gã, đến cuối cùng, gã còn phải đền tiền sửa xe.

Ánh mắt của Trần An Bang găp phải ánh mắt của Trương Dương, hai người đều lộ ra một nụ cười, nhưng chẳng ai nói gì hết, Trương Dương biết rằng tên này rất hận mình, có điều nghĩ đến cha nuôi mẹ nuôi, không chấp nhặt với tên này nữa, đương nhiên tiền đề là tên tiểu tử này không được phép tự tìm phiền toái.

Trần An Bang và Kiều Bằng Phi chào nhau, nhìn con ngựa mấy người chọn, nụ cười trên môi gã ít nhiều có phần kỳ lạ, Trần An Bang nói: “Anh Bằng Phi, Địch Danh Vọng chọn ngựa cho mọi người đấy à?”

Kiều Bằng Phi hiểu ý của gã, liền mỉm cười nói: “Chỉ là để chơi thôi, mấy con ngựa này cũng rất tốt.”

Trần An Bang cười nói: “Nhìn thì đẹp, trông thì hay, nhưng nếu thật sự dùng để đua là không được, nếu thật sự muốn đua ngựa, thì vẫn phải dùng ngựa của bản thân mình, hai con ngựa của tôi và anh Khang đều là giống tốt nhập về từ châu Âu đó, huyết thống rất thuần.”

Kiều Bằng Phi biết rằng mấy năm gần đây việc làm ăn của Trần An Bang khá tốt, là người trẻ tuổi có tiền, Kiều Bằng Phi chỉ tưởng rằng đám tiểu tử này thích thể hiện, nên cũng chẳng để ý, trên thực tế, từ sau khi Kiều gia gặp phải cơn bão táp này, con cháu của Kiều gia đã khiêm nhường hơn rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc