Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Liêu Bác Sinh nói: "Bí thư Lương, cá công nhân đang sửa rồi."

Lương Thiên Chính vẻ mặt ngưng trọng nói: "Bác Sinh, chuyện này liên quan tới lợi ích của thành thị huynh đệ, khá là phức tạp, anh nhất định phải xử lý cẩn thận!"

Liêu Bác Sinh nói: "Bí thư Lương, anh yên tâm, chúng tôi đã xuất động công nhân thao tác thuần thục nhất, nhân viên công trình kỹ thuật trình độ cao nhất, căn cứ vào tiến trình sửa gấp hiện tại, trong mười hai tiếng đồng hồ chắc là có thể sửa xong ống nước thải bị vỡ."

Lương Thiên Chính đối với trình độ ô nhiễm cũng không biết rõ lắm, y đang chuẩn bị dặn dò gì đó thì thư ký của y tới, đưa di động cho y: "Bí thư Lương, bí thư Lý của thành phố Nam Tích gọi điện thoại tới."

Lương Thiên Chính nhìn Liêu Bác Sinh một cái, không cần hỏi cũng biết Lý Trường Vũ nhất định là gọi điện thoại tới để khởi binh vấn tội.

Lương Thiên Chính cầm lấy điện thoại, đi ra cửa sổ ở hàng lang: "Đồng chí Trường Vũ à! Tìm tôi có việc gì vậy?"

Lý Trường Vũ trước đó đã liên tục gọi mấy cú, nhưng Lương Thiên Chính vẫn đang họp, Lý Trường Vũ đi thẳng vào vấn đề: "Bí thư Lương, tôi tìm ngài là vì chuyện ô nhiễm nước sông Thoan, hiện tại vườn công nghiệp quốc tế thải ra nước bẩn dọc theo sông Thoan chảy xuống hạ du, làm ô nhiễm hồ Thúy Vân, nhà máy nước khu bắc của Nam Tích chúng tôi bị ô nhiễm nghiêm trọng, toàn bộ nước dùng khu bắc đều xuất hiện vấn đề."

Lương Thiên Chính nói: "Trường Vũ à, tôi vừa rồi họp cũng là để giải quyết chuyện này, trước tiên tôi xin lỗi anh, xin lỗi toàn thể nhân dân thành phố Nam Tích, bởi vì sai lầm trên quản lý của chúng tôi mà đã tạo thành ảnh hưởng tới sinh hoạt của người dân thành phố Nam Tích, tôi đã giao trách nhiệm cho ngành tương quan lập tức giải quyết chuyện này, anh yên tâm đi, vấn đề nước bẩn rất nhanh sẽ được cải thiện."

Lý Trường Vũ nói: "Bí thư Lương, nhưng nước bẩn vẫn đang tiếp tục được thải."

Lương Thiên Chính nói: "Làm sạch cũng cần một quá trình, chuyện đã xảy ra thì không thể lập tức giải quyết toàn bộ được, đồng chí Trường Vũ, tôi thật sự là rất xin lỗi, tôi đảm bảo với anh, nhất định sẽ tra chuyện này tới cùng, truy cứu trách nhiệm của người quản lý tương quan."

Lương Thiên Chính đã nói tới nước này, Lý Trường Vũ cũng không tiện tiếp tục nói gì nữa, cấp bậc của Lương Thiên Chính cao hơn y, biểu hiện trong điện thoại cũng rất thành khẩn, người ta cũng không đùn đẩy trách nhiệm, đã biểu thị xin lỗi, còn đáp ứng sẽ cho y một câu trả lời, nói chuyện với Lương Thiên Chính cũng phải nắm rõ lực độ, không thể bức y quá găng được, Lý Trường Vũ tin vào trình độ chấp chính của Lương Thiên Chính, tin tưởng y có thể trong thời gian nhanh nhất xử lý tốt chuyện này."

Lương Thiên Chính nhận điện thoại của Lý Trường Vũ xong, vẻ mặt càng trầm trọng hơn, y nói với Liêu Bác Sinh: "Ô nhiễm đã ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của cư dân Nam Tích, phía Nam Tích rất có ý kiến."

Liêu Bác Sinh nói: "Bí thư Lương, tôi thấy bọn họ có chút khuyếch đại tình huống chân thật rồi, phía chúng ta đúng là nên chịu trách nhiệm về sự kiện ô nhiễm này, nhưng bọn họ cũng không thể bức người quá đáng, chúng ta cần thời gian để xử lý." Y dừng một chút rồi nói khẽ: "Bí thư Lương, có chuyện chắc ngài chưa biết, phía Nam Tích có mấy quan viên tới, xâm nhập chính phủ khu khai phá, thái độ cực kỳ ngang ngược, ở trước mặt nhiều người còn đánh phó chủ nhiệm khu khai phá Lưu Bảo Toàn." Chuyện này cũng không phải là Liêu Bác Sinh thêm mắm thêm muối, tin tức mà y nhận được chính là như vậy, phía khu khai phá truyền đến tin tức là, Lưu Bảo Toàn bị người ta dùng nước bẩn hắt vào mặt, còn bị ăn đòn nữa.

Lương Thiên Chính nhíu mày nói: "Xảy ra vấn đề thì có thể thương lượng giải quyết, bọn họ vì sao tới đây đánh người?"

Liêu Bác Sinh nói: "Bọn họ yêu cầu tất cả xí nghiệp của khu vườn công nghiệp quốc tế của chúng ta lập tức đình chỉ sản xuât!"

"Vớ vẩn!" Lương Thiên Chính rõ ràng có chút tức giận, ô nhiễm là một chuyện, sản suất lại là một chuyện khác.

Liêu Bác Sinh nói: "Tôi đã nói rồi, nếu tất cả xí nghiệp của khu vườn công nghiệp quốc tế đều đình chỉ sản xuất, như vậy Đông Giang của chúng ta sẽ chịu tổn thất rất lớn!"

Lương Thiên Chính nói: "Được rồi, anh mau mau đi xử lý chuyện này đi, tận lực mà làm cho tốt, phải suy nghĩ tới lợi ích của thành thị huynh đệ, cũng tận hết khả năng đừng làm ảnh hưởng tới sản xuất bình thường của khu công nghiệp quốc tế, xử lý càng nhanh càng tốt, đừng khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn." Lương Thiên Chính nói xong xoay người đi, đi được hai bước thì lại nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, phía Nam Tích là ai tới đây xử lý chuyện này?"

Liêu Bác Sinh nói: "Triệu Bảo Quần của cục Thuỷ lợi và chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Trương Dương!"

Lương Thiên Chính nghe thấy tên của Trương Dương, trong lòng giật thót, không mất bao nhiêu thời gian y liền nghĩ ra mấu chốt trong đây, vấn đề ô nhiễm nước bất kể dù là như thế nào cũng không tới lượt quan viên của Ủy ban thể dục thể thao đến quản, phía Nam Tích sở dĩ phái Trương Dương tới đây, nhìn thì có vẻ hoang đường nhưng thật ra là quyết định sau khi tổng hợp các phương diện rồi mới đưa ra, Nam Tích trên địa vị kinh tế và chính trị không bằng được Đông Giang, tỉnh lị tỉnh Bình Hải, trong tỉnh Bình Hải, Lương Thiên Chính là phó tỉnh trưởng so với Lý Trường Vũ cũng có tiếng nói hơn, nhưng lần này Lý Trường Vũ rõ ràng chiếm hết đạo lý, nhưng đối với Lương Thiên Chính vẫn biểu hiện ra đủ lễ phép và khách khí. Mà y phái Trương Dương tới đây khởi binh vấn tội, lại chứng tỏ Lý Trường Vũ rất có thủ đoạn chính trị, rất có thao lược, Trương Dương là một viên mãnh tướng, bối cảnh và tính cách của hắn khiến hắn tở thành một nhân vật đặc biệt trong chính đàn Bình Hải, phong cách làm việc của hắn cũng không ai có thể bắt chước được. Lương Thiên Chính cũng hiểu rõ về Trương Dương, Lý Trường Vũ chọn hắn đến Đông Giang lý luận, có thể nói chọn đúng người rồi, càng là thế cục phức tạp, càng cần một thanh khoái đao, mà Trương Dương vừa hay là một thanh đạo sắc bén nhất trong chính đàn Nam Tích.

Lương Thiên Chính trở lại văn phòng không lâu thì Trương Dương và cục trưởng cục thuỷ lợi thành phố Nam Tích Triệu Bảo Quần tới cầu kiến, Lương Thiên Chính trước chuyện đã dự cảm được chuyện này, cũng đã dặn dò thư ký từ trước, chỉ cần là người phía thành phố Nam Tích tới đây tìm y, cứ nói là y không có ở đây, Lương Thiên Chính cũng không muốn lãng phí thời gian vì việc này nữa.

Triệu Bảo Quần nghe nói Lương Thiên Chính không có mặt, ngẩng đầu nhìn Trương Dương, đừng thấy ở Nam Tích y cũng tính là một nhân vật, nhưng tới Đông Giang rồi, tất cả đều phải trông vào Trương Dương, không phải là y không có chủ kiến, mà là ở một mẫu ba phân đất của người ta, y không dám có chủ kiến.

Trương Dương cũng không tin Lương Thiên Chính không có ở đây, hắn đoán rằng Lương Thiên Chính có mười phải là không muốn gặp mình, nhưng người ta đã nói là không có, mình cũng không thể xông vào, không thể khiếu mâu thuẫn của chuyện này trở nên gay gắt hơn.

Lúc này Trương Dương nhận được điện thoại của phó thị trưởng thường vụ Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ nói với hắn, Lý Trường Vũ đã liên hệ với bí thư thị ủy Lương Thiên Chính của Đông Giang rồi, Lương Thiên Chính đáp ứng sẽ mau chóng xử lý chuyện này.

Trương Dương nói: "Mau chóng ư? Bọn họ có phải vẫn không ngừng thải nước bẩn vào sông Thoan hay không?"

Cung Kì Vĩ trầm mặc, một lát sau mới nói: "Căn cứ vào tình huống mà chúng tôi nắm được, khu vườn công nghiệp quốc tế vẫn đang tiếp tục thải nước bẩn vào sông Thoan, muốn dừng thải nhất định phải bắt toàn bộ vườn công nghiệp quốc tế của bọn họ dừng sản xuất, bọn họ khẳng định không muốn trả giá lớn như vậy."

Trương Dương tức giận nói: "Bọn họ không muốn bị tổn thất như vậy, nhưng lại bắt người dân Nam Tích chúng ta chịu thiệt ư? Hiện tại người không có nước dùng không phải là bọn họ mà là người dân thành phố Nam Tích chúng ta, bọn họ gây họa nhưng vì sao lại bắt chúng ta chịu trách nhiệm?"

Cung Kì Vĩ nói khẽ: "Trương Dương, chuyện này phải gây một số áp lực cho phía Đông Giang."

Trương Dương nói: “Chúng tôi đã tới khu khai phá rồi, không thấy bóng dáng chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá đâu cả, tới thị lý thì bí thư thị ủy cũng không có mặt, người ta tính chuẩn là chúng ta sẽ tới cho nên trốn rồi."

Cung Kì Vĩ nói: "Phải nghĩ biện pháp, nhất định phải bắt bọn họ thực sự coi trọng chuyện này từ trên xuống dưới, có điều phải chủ ý phương pháp xử lý chuyện, tận lực đừng để mâu thuẫn trở nên gay gắt."

Trương Dương oán giận nói: "Biết chuyện này khó giải quyết như vậy cho nên mới giao cho tôi, thị trưởng Cung, các vị hại tôi đến khổ."

Cung Kì Vĩ nghĩ thầm lần này cũng không phải là tôi giao chuyện này cho cậu, là bí thư Lý điểm danh, mà kể ra, chuyện này giao cho người khác thì đúng thật là không thể giải quyết được. Cung Kì Vĩ nói: "Năng lực của cậu là mạnh nhất mà, vả lại, thân là một trong những thành viên của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích, vấn đề nước dùng của người dân cũng liên quan chặt chẽ tới cậu."

Trương Dương vui lắm, hắn từ lúc nào cũng trở thành thành viên của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích vậy, Cung Kì Vĩ cho hắn mê hồn dược đây. Trương Dương nói: "Tôi tới thính thủy lợi! Chuyện này không thể cứ thế là xong được." Chuyện trên đời này sợ nhất là hai chữ nghiêm túc, Trương đại quan nhân lần này vừa hay rất nghiêm túc.

Triệu Bảo Quần đối với thính thuỷ lợi Bình Hải rất quen thuộc, nghe nói Trương Dương muốn đi tìm lãnh đạo thính thuỷ lợi, cũng tỏ vẻ đồng ý, chuyện này liên quan tới phá hoại tài nguyên nước công cộng, thuộc phạm vi quản hạt của thính thuỷ lợi, thông qua thính thuỷ lợi tạo áp lực cho thành phố Đông Giang vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc