Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Chu Cương ho một tiếng rồi nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi là người phụ trách khu vực này, gì ấy nhỉ…”

Trương Dương nói: “Tôi hiểu rồi, anh đừng quản nữa, có xảy ra chuyện gì thì tôi tự chịu.”

Chu Cương cười khổ hành nói: “Chủ nhiệm Trương…” Kỳ Sơn vỗ vỗ vai gã rồi nói: “Yên tâm đi, mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân, vẫn chưa đến lúc cảnh sát nhân dân phải ra tay đâu.” Trương Dương thấy Kỳ Sơn cũng đến, liền cười nói: “Đi nào, chúng ta đi uống trà, vị đồng chí đồn trưởng này, phiền anh giứ trật tự quần chúng.” Nói xong hắn liền chỉ vào tòa nhà nghỉ ngơi phía trước, rồi cùng đến đó với Cung Kỳ Vĩ, Triệu Quốc Cường và Kỳ Sơn, Kỳ Sơn cười lắc đầu, thầm nói tên này là một nhân tài, vất mọi chuyện cho cảnh sát xử lý. Gã vẫy tay với một người phục vụ, bảo cô ấy đi pha một ấm trà.

Sau khi mấy người ngồi xuống, Trương Dương gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Dã, tại sao lại gọi điện cho Đỗ Thiên Dã? Vì Trương Dương muốn biết phản ứng của Đỗ Thiên Dã. Từ sau khi biết quan hệ huyết thống của hắn và Tô Viện Viện, Trương đại quan đã muốn tác thành cho Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện, hắn có thể nhận ra, Tô Viện Viện nhất định có tình cảm với Đỗ Thiên Dã, nhưng Đỗ Thiên Dã chưa chắc đã quên hết chuyện của Văn Linh, hơn nữa giữa gã và Tô Tiểu Hồng hình như cũng có quan hệ không rõ ràng, Trương Dương gọi điện thoại này là để thăm dò.

Đỗ Thiên Dã nghe nói Tô Viện Viện bị người ta làm bỏng, ngay lập tức liền tức giận, gã tức giận nói: “Trương Dương, thế là thế nào? Chẳng phải bảo cậu đi giúp đỡ chăm sóc cô ấy sao?”

Trương Dương nói: “Đại ca à, tôi có thể chăm sóc cô ấy suốt 24 giờ đồng hồ sao? Cô ấy là người lớn rồi, nếu như cả ngày tôi đều đến thăm cô ấy, thì người khác còn tưởng tôi có ý gì với cô ấy nữa đó.” Đỗ Thiên Dã tức giận đi đi lại lại trong phòng làm việc: “Trương Dương, tiểu tử nhà cậu nhất định phải đòi công bằng cho Tô Viện Viện!”

Trương Dương nói: “Dựa vào đâu chứ?” Đỗ Thiên Dã nói: “Dựa vào việc cậu là bạn tôi!”

Trương đại quan thầm vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi là bạn của anh là đúng, nhưng anh và cô ấy có quan hệ gì với nhau cơ chứ?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu không phải quản điều đó, việc này không thể xong như vậy được, tiểu tử nhà cậu nhất định phải ra mặt, ngày hôm kia tôi sẽ đến Đông Giang để họp, cậu cứ làm cho thoải mái vào! Xảy ra việc gì thì cũng có tôi đây!” Trương Dương nói: “Đây là anh nói đấy nhé!”

Đỗ Thiên Dã nói: “Đúng, là tôi nói vậy, một cục trưởng cục điện lực mà dám bắt nạt con gái nhà người ta, tôi muốn xem xem anh ta có bản lĩnh gì!” Trương Dương nói: “Tôi giúp anh làm việc, nhưng trách nhiệm đều là của anh đấy nhé!” Câu này nói thật hiểm, hắn giúp Tô Viện Viện không phải là vì nể mặt Đỗ Thiên Dã, Tô Viện Viện là chị của hắn, giờ đây cô ấy bị thương, người làm em như hắn nhất định không thể nào vui được. Đỗ Thiên Dã đã bị kéo vào tròng, vốn dĩ đánh người chẳng có lý do gì, nhưng giờ thì dễ giải thích rồi, ức hiếp Tô Viện Viện là không nể mặt Đỗ Thiên Dã, không nể mặt Đỗ Thiên Dã chính là không nể mặt Trương Dương.

Từ lời của Đỗ Thiên Dã, Trương Dương cũng nhận được một tín hiệu, Đỗ Thiên Dã nhất định có ý với Tô Viện Viện, những người bạn bình thường, cũng không đến mức độ phản ứng dữ dội như vậy.

Trương Dương cúp điện thoại, hắn thấy Cung Kỳ Vĩ, Triệu Quốc Cường, Kỳ Sơn đều đang nhìn hắn, hắn liền cười nói: “Mấy vị đang làm gì vậy? Việc này không có liên quan gì đến các vị, để tự tôi xử lý là được rồi, các vị đừng tham dự vào.”

Cung Kỳ Vĩ nói: “Anh và Tô Viện Viện có quan hệ gì chứ?” Trương Dương nói: “Cô ấy là chị dâu tương lai của tôi. Các anh biết bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã chứ?” Mấy người giờ đều hiểu là vấn đề gì, Kỳ Sơn thầm nói hay lắm, hôm nay có trò hay để xem rồi, giờ đây đằng sau không có chút bối cảnh thì thật đúng là không dám ra đường.

Trương đại quan cầm trà lên uống một ngụm, ánh mắt dừng lại trên mặt Kỳ Sơn: “Tổng giám đốc Kỳ, sự việc hôm nay đều do anh gây ra cả đấy.”

Kỳ Sơn cười hì hì nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi thật sự không muốn gây ra chuyện này, tôi chỉ là tiện miệng nói đôi ba câu thôi, ai mà nghĩ được anh và Tô Viện Viện lại có quan hệ như vậy chứ?”

Trương Dương nói: “Đã nói rồi, thì nói thẳng ra đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Kỳ Sơn nói: “Tuệ Nguyên rất có bối cảnh đấy, vừa nãy người bị anh đánh là Tông Văn Tuấn, anh ta chỉ là một người gác cửa ở đây thôi, cổ đông chủ yếu của Tuệ Nguyên có hai người, một người là Khang Thành, một người là Lương Tư.” Cái tên Lương Tư Trương Dương đã từng nghe, biết rằng cô ấy là chủ của Lam Ma Phương, cũng là em dâu của cục trưởng điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung, còn về Khang Thành, đây là lần đầu tiên Trương Dương nghe thấy cái tên này.

Kỳ Sơn nói: “Khang Thành là cháu ngoại của bộ trưởng tổ chức tỉnh Khổng Nguyên, anh ta gọi bộ trưởng Khổng là dượng!” Nghe nói đến tên của Khổng Nguyên, Cung Kỳ Vĩ và Triệu Quốc Cường liền quay ra nhìn nhau, họ đều là cán bộ Bình Hải, vấn đề tổ chức đều phải phục tùng sự quản lý của Khổng Nguyên, nghe nói việc này rốt cuộc có liên quan đến Khổng Nguyên, hai người không thể không suy nghĩ.

Trương Dương nói: “Hóa ra là ông ta à!”. Hắn quay sang nói với Cung Kỳ Vĩ và Triệu Quốc Cường: “Thị trưởng Cung, Triệu cục, việc này thật sự các anh không thích hợp để tham dự vào rồi, tôi thấy các anh tránh đi thì hơn, các anh yên tâm, tôi sẽ không nói các anh bỏ bạn đâu.” Có một số việc nói rõ ra là tốt cho tất cả mọi người.

Cung Kỳ Vĩ cười, gã gật đầu nói: “Được, vậy thì tôi không tham dự vào việc này nữa!” Gã gọi Triệu Quốc Cường cùng đi, đây không phải vì gã sợ gây chuyện, mà là vì chuyện này họ thật sự không cần phải tham dự vào, vì chuyện này mà đắc tội với bộ trưởng tổ chức tỉnh thì thật chẳng có nghĩa lý gì.

Trương đại quan thì không giống vậy, tên này có thù oán với Khổng Nguyên, năm đó khi hắn học ở Tĩnh Hải, vì Khổng Nguyên kéo tay Tần Thanh không rời, tên này đã thuê một người đổ rác, tát một cái bạt tai vào mặt Khổng Nguyên ngay trước mắt mọi người, mặc dù việc này đã qua lâu rồi, nhưng mối thù của hắn và Khổng Nguyên thì vẫn còn đó.

Kỳ sơn cũng chẳng sợ bộ trưởng tổ chức tính, gã là người làm ăn buôn bán, không cần phải để ý đến sắc mặt của bộ trưởng tổ chức tỉnh.

Sau khi Cung Kỳ Vĩ và Triệu Quốc Cường đi khỏi, Trương Dương cười hì hì nhìn Kỳ Sơn nói: “Anh không đi sao?”

Kỳ Sơn nói: “Dù sao thì tôi chẳng có việc gì làm, đi theo xem cho vui.”

Trương đại quan chầm chậm đặt tách trà xuống rồi nói: “Sao tôi thấy anh thích gây chuyện vậy nhỉ?” Kỳ Sơn cười nói: “ Tôi đâu có mưu mô như vậy chứ, nhưng có điều, nói thật lòng, tôi cũng có ý kiến với Tuệ Nguyên, họ nợ tôi đến hơn 1000000, giờ đây tất cả tiệc tùng của tôi hầu như đều làm ở bên này cả, đòi được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Có điều cứ ăn từng bữa từng bữa một, không biết ngày tháng nào mới đòi được hết tiền về.”

Trương Dương liền cười, hắn cảm thấy Kỳ Sơn rất thú vị.

Kỳ Sơn nói: “Nói thật, dù là anh không động vào họ, thì tôi cũng sẽ phải nghĩ cách để xử lý.”

Trương Dương nói: “Nói vậy, hai chúng ta có cùng kẻ thù rồi.” Kỳ Sơn nói: “Khang Thành là cháu ngoại của vợ bộ trưởng Khổng, người này nhiều năm nay đều kinh doanh ở Thượng Hải, đúng rồi, thực phủ Giang Nam của em trai tôi chuyển nhượng cho anh ta rồi.”

Trương Dương nghe đến chuyện này, đột nhiên ý thức được đến điều gì đó, với tài lực của Kỳ Sơn không thể nào hận Khang Thành chỉ vì hơn 1000000 được, chẳng lẽ trong việc chuyển nhượng thực phủ Giang Nam cũng bị thiệt sao?

Kỳ Sơn thở dài nói: “Đến giờ anh ta mới chỉ trả 20% số tiền tổng thể, thực phủ Giang Nam đã mở cửa một thời gian lâu rồi, việc làm ăn còn tốt hơn trước, nhưng tiểu tử này lại không trả hết tiền.”

Trương Dương nói: “Tôi đã nhận ra rồi, hôm nay tôi đã bị anh lợi dụng, anh và cái tên Khang Thành này mới thật sự là có thù.”

Kỳ Sơn nói: “Nếu như tôi không nói thì anh cũng đâu có biết, hơn nữa, tôi cũng chẳng phải đứng ngoài, hôm nay tôi đã chuẩn bị xong rồi, định cùng xông pha với chủ nhiệm Trương! Tôi cũng được coi là nghĩa khí đấy chứ!”

Khang Thành không ra mặt, nửa tiếng sau người đến Tuệ Nguyên là Lương Tư, Lương Tư đã nghe rõ sự việc trên đường đến đây, vừa nghe nói đến Trương Dương gây chuyện, cô ta đã cảm thấy đau đầu, cô và Trương Dương đã từng tiếp xúc mấy lần, biết rằng tiểu tử này không dễ đối phó, có điều cô ta không hiểu hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, điều Tông Văn Tuấn báo cáo với cô ta cũng không đủ rõ ràng, đến tận bây giờ Lương Tư cũng vẫn không biết, sự việc của Tô Viện Viện đã dẫn đến việc này.

Trước khi Lương Tư đến đã gọi điện cho Lương Thành Long, ý của cô là muốn Lương Thành Long nói một tiếng với Trương Dương trước, cô không muốn xảy ra xung đột với Trương Dương. Nhưng Lương Thành Long vừa gọi điện đến đã thấy Trương Dương tắt máy, từ khi Kỳ Sơn nói với Trương Dương về bối cảnh của Tuệ Nguyên, tên này đã ngay lập tức tắt điện thoại, hắn đã liệu được trước rằng Lương Tư sẽ vận dụng mối quan hệ, Tô Viện Viện bị người khác ức hiệp đã chạm đến mức chịu đựng cuối cùng của Trương đại quan, Thiên Vương có đến cũng sẽ không thể nể mặt.

Là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, Lương Tư rất thông minh, cô ta cười, bước đi phong tình đến, ánh mắt của Trương đại quan cũng bị hấp dẫn một chút, rồi ngay lập tức hắn liên tưởng đến Khổng Nguyên, đó là một lưu manh già, cháu ngoại y và Lương Tư hợp tác liệu có nhân tố gì khác không?

Lương Tư đến trước mặt họ, cười nói: “Tôi còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn lắm kìa, thật là đại thủy dìm miếu Long Vương, không nhận ra nhau thôi.”

Trương Dương cười nhàn nhạt: “Sao tôi cảm thấy giống như oan gia ngõ hẹp vậy?”

Kỳ Sơn đứng ở một bên nhìn. Trong lòng thầm cười. Hôm nay gã đến chỉ là để xem chuyện hay, thấy Lương Tư như vậy, trong lòng cực kỳ vui vẻ, cần phải nói rằng gã và Lương Tư chẳng có mấy thù lớn, người làm cho gã thật sự khó chịu là Khang Thành, nhưng ai bảo Lương Tư và Khang Thành là người hợp tác với nhau cơ chứ, đây gọi là bị liên lụy.

Lương Tư nói với Kỳ Sơn: “Ông chủ Kỳ, anh không phải đang hợp thế cùng chủ nhiệm Trương ức hiếp tôi đấy chứ?”

Kỳ Sơn cười nói: “Tôi nào dám, giờ đã là thời đại gì rồi, người nợ tiền mới là đại gia kìa, tổng giám đốc Khang của các cô nợ tôi đến bảy tám trăm vạn tệ, chỉ có các cô mới ức hiếp được tôi tôi, tôi làm gì dám nói chuyện chứ?” Kỳ Sơn là một nhân vật lớn, gã chẳng sợ gì, và gã cũng hiểu phải chọn trận doanh thế nào, tiêu chuẩn gã lựa chọn không phải là nắm đấm của ai to hơn, cũng không phải là thế lực của ai lớn hơn, mà là gã phải xem nghiêng về phía ai thì có lợi cho gã hơn, bên nào phù hợp với lợi ích bản thân gã hơn.

Lương Tư ngồi xuống bàn, nói với người phục vụ: “Mau đi, đến phòng làm việc của tôi lấy nhà Nhất Phẩn Cống đến đây.”

Trương Dương nói: “Không cần phải phiền toái thế đâu, tổng giám đốc Lương, ở khách sạn Tuệ Nguyên này cô là người quyết định sao?”

Lương Tư chớp chớp đôi mắt của mình, cô ta rất thông minh, Trương Dương hôm nay đến để hỏi tội, khi cô ta trả lời phải suy nghĩ cho thật thấu đáo, Lương Tư cười nói: “Tuệ Nguyên là một doanh nghiệp với nhiều cổ đông, tôi chỉ là một cổ đông trong số đó thôi. Chủ tịch của chúng tôi là Khang Thành tiên sinh, hôm nay anh ấy không có ở đây.” Lương Tư nói đầy tính thoái thác.

“Vậy là cô không có quyền quyết định gì à?”

Lương Tư nói: “Cũng không thể nói như vậy, có một vài việc nhỏ tôi có thể đứng ra, chủ nhiệm Trương, chúng ta là bạn lâu rồi, rốt cuộc phục vụ của Tuệ Nguyên có chỗ nào làm anh không hài lòng, hoặc là có người làm nào đắc tội với anh, anh yên tâm, chỉ cần anh chỉ ra, tôi sẽ xử lý ngay.”Thái độ của Lương Tư khá thành khẩn.

Bình luận

Truyện đang đọc