Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Khi lễ khai mạc diễn ra một nửa, Trương Dương đến bàn chủ tịch, đến bên cạnh chủy nhiệm thể ủy tỉnh Cừ Thánh Minh, từ sau khi danh sách thay đổi người tham đấu bị từ chối, quan hệ giữa Trương Dương và Cừ Thánh Minh khá căng thẳng, lần này sau khi đến Nam Tích, Trương Dương luôn muốn tìm cơ hội hòa giải mối quan hệ giữa họ, nhưng đáng tiếc hắn quá bận, không có thời gian, hắn đến bên cạnh Cừ Thánh Minh, cười hỉ hả nói: “Chủ nhiệm Cừ, cảm thấy lễ khai mạc của chúng tôi làm thế nào?”

Cừ Thánh Minh ừ một tiếng: “Được lắm!”

Bộ trưởng tuyên truyền tỉnh ủy Tiêu Nguyên Bình bên cạnh nói: “Mấy màn biểu diễn thể thao bắt đầu được lắm, nhưng tiết mục hát đơn ca của ca sĩ Hồng Kong quả thật không ra gì, tôi cảm thấy hát sai cả nhạc!”

Trương Dương cười, Tiêu Nguyên Bình đang nói đến là Trâu Đức Long, nền tảng chuyên nghiệp của những ca sĩ Hồng Kong này không thể nào so bì với những diễn viên chuyên nghiệp trong đại lục, cứ hát live là chất giọng hiện nguyên hình. Trương Dương nói: “Mặc dù hơi sai nhạc, nhưng tiếng vỗ tay ở bên dưới rất nhiệt liệt, người trẻ tuổi giờ đây không cần quan tâm hát như thế nào, chỉ cần nhìn thấy anh ta đứng ở trên sân khấu là đã vỗ tay rầm rập rồi.”

Tiêu Nguyên Bình lắc đầu, thở dài nói: “Giờ đây mấy người trẻ tuổi thật chẳng biết bị bệnh gì? Toàn thích những gì không đâu.”

Cừ Thánh Minh nhìn sang Trương Dương, rồi nói đầy ngụ ý: “Chúng ta đều già cả rồi, quan niệm không theo kịp lớp trẻ, giờ đây là thiên hạ của người trẻ tuổi, những người trẻ tuổi này rất lợi hại.”

Trương Dương làm sao không thể nghe ra Lão Cừ đang nói đến mình, Cừ Thánh Minh không vui cũng có thể giải thích, y là chủ nhiệm thể ủy tỉnh, lúc đầu mang theo tư tưởng thương lượng với Trương Dương, muốn bảo hắn nhượng bộ trên danh sách tham dự trận đấu, nhưng lại bị Trương Dương từ chối thẳng thừng, Cừ Thắng Minh dù sao cũng là lãnh đạo cấp trên, sau khi việc này đồn ra ngoài, trong nội bộ thới thể ducjc tỉnh đều coi đó là một trò cười, Lão Cừ tức giận cũng là điều bình thường.

Trương Dương nói: “Chủ nhiệm Cừ, người trẻ tuổi chúng tôi hay làm ăn bộp chộp, nhiệt tình có thừa mà, nên không thể bình tĩnh được, những lúc quan trọng vẫn phải do những lãnh đạo lão thành như các ông đứng ra làm chủ, lần Olympic tỉnh này, không có người lãnh đạo anh minh như ông dốc toàn lực ủng hộ, thì tôi nhất định không thể nào làm việc thuận lợi như vậy được.”

Cừ Thánh Minh nghe thấy câu này, trong lòng ngay lập tức thoải mái hơn rất nhiều, Trương Dương nói điều này trước mặt nhiều người như vậy, cũng có nghĩa là đã gỡ gạc thể diện lại cho y, thật ra y cũng không phải là người nhỏ nhen, giờ đây Olympic tỉnh đã khai mạc, những tranh chấp danh sách lúc đầu giờ đã được định đoạt, chẳng thể thay đổi được điều gì, lúc đầu y chỉ lo lắng rằng vì sự việc danh sách tham gia trận đấu mà đã áp chế cả một cuộc thi, nhưng tình hình xấu nhất không xảy ra, Cừ Thánh Minh cũng mới hiểu chuyện này sau khi đến Nam Tích, trọng điểm của Olympic tỉnh không phải là tranh tài, mà là một màn biểu diễn chính trị, công tác của thể ủy chỉ là góp sức vào thôi, cung cấp cho mọi người một sân chơi mà thôi.

Hiểu được điều đó, Cừ Thánh Minh đương nhiên không còn trách móc Trương Dương về việc lúc đầu, trên mặt y cũng đã nở nụ cười: “Tiểu Trương, cháu gái của tôi bảo tôi lấy cho nó mấy tấm ảnh minh tinh, tí nữa cậu giúp tôi nhé.”

Trương Dương cười nói: “Tôi chuẩn bị xong cả rồi, đợi chút nữa những người làm việc sẽ sắp xếp chúng ta chụp ảnh cùng, tôi bảo những ngôi sao này xếp hàng đợi lãnh đạo bắt tay.”

Cừ Thánh Minh cười ha ha.

Trên bàn chủ tịch cũng có người cười không nổi, bí thư thị ủy Nam Tích Lý Trường Vũ là một người trong số đó, mặc dù trên mặt y vẫn rất vui vẻ, nhưng trong lòng không hề thoải mái, y đã biết được tin Đông Giang muốn đem Trương Dương đi, Trương Dương là một ái tướng đắc lực trong tay y, Olympic, khu mới, tên này đã lập được công, Lý Trường Vũ đã chuẩn bị xong xuôi, sau khi xong việc của Olympic, sẽ đưa Trương Dương về khu mới, để hắn xây dựng khu này, Lý Trường Vũ rất hi vọng về khu mới này, y cho rằng công nghệ cao mới là hướng đi trong tương lai, y phải xây dựng Nam Tích thành một khu công nghệ cao của Bình Hải, Trương Dương lại là một phần tử quan trọng trong cấu tứ của y, nhưng giờ đây Lương Thiên Chính trực tiếp lôi Trương Dương đi, trong lòng Lý Trường Vũ rất không tình nguyện, nhưng y cũng đã nhìn nhận rõ vấn đề, y không thể giữ Trương Dương ở lại, điều quan trọng là ở thái độ của Trương Dương, Trương Dương đến giờ vẫn chưa hề chủ động nói chuyện với y, hơn nữa, phó thị trưởng Lam Sơn là Tần Thanh đã chắc chắn sẽ về làm chủ nhiệm bộ chỉ huy xây dựng ở khu mới, khu trưởng của khu mới, người khác không biết về quan hệ giữa Trương Dương và Tần Thanh, nhưng Lý Trường Vũ lại biết rất rõ.

Trước đó, Tần Thanh và Trương Dương đã từng gây ra scandal, Lý Trường Vũ là lãnh đạo của cả hai người, y nhận ra rất rõ ràng, giữa Trương Dương và Tần Thanh nhất định có điều gì ám muội, mặc dù họ giấu rất tốt việc này, và dần dần thời gian cũng làm phai đi tất cả, nhưng Lý Trường vũ tin rằng, nếu như hai người họ làm việc cạnh nhau, những điều tiếng không hay xung quanh họ sẽ nhất định tăng lên. Trương Dương là một người trời không sợ đất không sợ, Tần Thanh lại rất bình tĩnh, là một cán bộ trẻ của Bình Hải, nhưng gánh nặng khu mới Đông Giang nhất định không nhẹ. Quan trường của Đông Giang cũng không phải là nơi dễ sống. Chỉ cần không cẩn thận sẽ bị chỉ trích từ tỉnh thành phố, có thể tưởng rượng rằng áp lực mà Tần Thanh sắp phải đối mặt lớn như thế nào. Chính vì vậy, Trương Dương có lẽ sẽ không khoanh tay nhìn Tần Thanh chịu áp lực đó, mà hắn sẽ đi trợ giúp Tần Thanh.

Người của Đông Giang đến lần này là thị trưởng Phương Tri Đạt, y cười ngồi xuống với Lý Trường Vũ: “Bí thư Lý, lễ khai mạc của các ông làm tốt thật, có thể thấy rằng hoạt động lần này nhất định sẽ thành công.”

Lý Trường Vũ mỉm cười nói: “Cảm ơn thị trưởng Phương đã ủng hộ.”

Phương Tri Đạt nói: “Sau khi bí thư Lý đến Nam Tích, thay đổi thật là lớn. Trung tâm thể dục thể thao mới, cảng nước sâu, còn có khu mới công nghệ cao sắp sửa xây dựng nữa, sự phát triển của Nam Tích đã vượt qua chúng tôi rồi, đáng để chúng tôi học tập.”

Lý Trường Vũ nói khiêm tốn: “Tôi không dám nhận hết công về mình đâu, trước khi tôi đến Nam Tích, cảng nước sâu và trung tâm thể dụng thể thao mới đã đang xây dựng rồi, không thể nào xóa được những đóng góp nỗ lực của lãnh đạo trước đó.” Mặc dù Từ Quang Nhiên đã hạ đài, nhưng Lý Trường Vũ không thể chiếm hết một mình công lao, sự thật là như vậy, cảng nước sâu và trung tâm thể dục thể thao đều là thành tích chính trị của Từ Quang Nhiên, y chỉ là may mắn một chút, vừa vặn đến đúng lúc ăn quả ngọt.

Phương Tri Đạt nói: “Trước kia Đông Giang chúng tôi cũng muốn phát triển sản nghiệp công nghệ thông tin, nhưng thật là đáng tiếc, chúng tôi đã không cạnh tranh nổi các anh trong sự việc chiêu thương công ty Desonic.”

Lý Trường Vũ nói: “Giữa các thành phố anh em cần phải giúp đỡ ủng hộ nhau, cạnh tranh lành mạnh, công ty Desonic cuối cùng rơi vào tay Nam Tích, ngay cả chúng tôi cũng không ngờ tới.” Điều y nói là sự thật, thái độ của y nắm bắt rất tốt, bởi vì sự việc này đã dẫn đến bất hòa giữa hai thành phố, Lý Trường Vũ không muốn để lại cho người khác bất cứ ấn tượng đắc ý xấu xa nào.

Phương Đạt Tri nói: “Thấy sự phát triển của các anh, chúng tôi thật sự cảm thấy bước đi của Đông Giang đã bị lùi lại rồi.”

Lý Trường Vũ nói: “Tôi nghe nói Đông Giang đã bắt đầu có kế hoạch xây dựng khu đô thi mới công nghệ cao.”

Phương Tri Đạt gật đầu nói: “Hạng mục đã được thông qua, khu đô thị mới sẽ được xây dựng thành trung tâm hành chính và thương nghiệp, đồng thời cũng là trung tâm kĩ thuật cao mới, tỉnh cũng rất ủng hộ cho bước đi này của chúng tôi, tuyển những cán bộ trẻ tuổi giỏi để chúng tôi làm việc.”

Câu này làm cho Lý Trường Vũ cảm thấy hơi khó chịu, y nhấc cốc trà lên uống một ngụm rồi nói: “Tôi tin rằng sau này Đông Giang sẽ ngày càng phát triển.”

Phương Tri Đạt cười nói: “Giống nhau cả thôi, đám người bên chúng tôi đã ở vào thời đại tốt nhất, cơ hội đặt vào trước mặt chúng tôi rồi, điều quan trọng là chúng tôi có thể nắm vững hay không thôi.”

Thường Tụng ngồi ở một bên ánh mắt nhìn chằm chằm vào sân khấu, nhưng y cũng đang nghe cuộc đối thoại giữa Lý Trường Vũ và Phương Tri Đạt, nghe đến đây, y không chịu nổi nữa phải quay mặt lại nói: “Thị trưởng Phương, lần này tỉnh thật sự quá chiều Đông Giang rồi, cán tướng của chúng tôi đều bị các ông đánh bắt hết rồi.” Từ lúc biết Tần Thanh bị điều động đến Đông Giang, Thường Tụng đã cảm thấy không hài lòng.

Phương Tri Đạt cười ha ha nói: “Bí thư Thường à, giao lưu cán bộ vốn là một chuyện hết sức bình thường mà, sự điều động như thế này có lợi cho sự phát triển tổng thể của Bình Hải chúng ta, đồng chí Tần Thanh không phải là do chúng tôi đều ra điều động đến đây, mà là bí thư Kiều đích thân điểm danh đấy.” Y lôi Kiều Chấn Lương ra, Thường Tụng đương nhiên không còn gì để nói nữa, y cũng đã biết lần điều động này chắc chắn xảy ra, y chỉ là một bí thư thị ủy, không thể nào quyết định ngang hàng với lãnh đạo.

Lý Trường Vũ nói: “Nghe nói rằng, bí thư Kiều cũng điểm danh Trương Dương rồi à?”

Phương Tri Đạt nói: “Trương Dương? Tôi không rõ, hình như là do bí thư Lương điểm danh đó, nghe nói tiểu tử này làm việc rất tốt ở Nam Tích các anh, Olympic tỉnh là do cậu ta phụ trách sao? Đúng rồi, lần trước sự việc ô nhiễm nước chính là do cậu ta đến khu khai thác phát triển của chúng tôi để đòi lý sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc