Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Vẻ mặt Viên Chi Ngô rất khó coi, lão thật sự là không chấp nhận được bức tranh của con trai, tranh này là cái quái gì, bát nháo, ngay cả tiểu hài tử vẽ cũng không bằng.

Mấy người tiền bối giới thư họa Hạ Ngôn Băng cũng đều cười khó xử, không ai không biết xấu hổ mà đánh giá, nếu nói tình hình thực tế thì khẳng định Viên Chi Ngô mất mặt, nếu ngươi nói tốt thì trên tranh này quả thật không nhìn ra ưu điểm gì.

Trương Dương lại gần bức họa kia rồi xem tỉ mỉ, hắn xem hiểu, thật sự xem hiểu, tiểu tử Viên Phân Kỳ này có thể vẽ ra bức họa như thế này thật là làm cho Trương đại quan nhân nhìn với cặp mắt khác xưa, tuy rằng vài nét sổ bút, nhưng là hoàn toàn triển lộ ra quan niệm nghệ thuật trong bức tranh này, Trương Dương nói: "Tranh đẹp!"

Một câu làm cho lực chú ý của tất cả mọi người chú ý đều tập trung vào trên người của hắn, Hạ Ngôn Băng thầm nói, tiểu tử ngươi là trợn mắt nói dối, như này còn có thể trầm trồ khen ngợi bức tranh sao? Viên Chi Ngô thầm nói, ngươi nói móc con ta phải không?

Trương Dương nói: "Viên Phân Kỳ, em lưu lại khối trắng lớn như vậy, là chuẩn bị viết chữ lưu niệm phải không?"

Viên Phân Kỳ cười nói: "Đáng tiếc thư pháp của em thật sự không đáng nói."

Trương Dương tiến lên một bước, vê bút lông cừu, mỉm cười nói: "Anh sẽ phối hợp cho em!"

Viên Phân Kỳ lùi về phía sau một bước, cấp cho Trương Dương không gian trống, liền thấy Trương Dương ngưng thần một lát, thoăn thoắt viết từng hàng chữ nhỏ trên giấy làm cho người ta tán thưởng sôi nổi:

" Nhược hữu nhân hề sơn chi, bị tiết lệ hề đái nữ la; ký hàm thê hề hựu nghi tiếu, tử mộ dư hề thiện yểu điệu; Thừa xích báo hề tòng văn ly, tân di xa hề kết quế kỳ; bị thạch lan hề đái đỗ hành, chiết phương hinh hề di sở tư;

Dư xử u trất hề chung bất kiến thiên, lộ hiểm nan hề độc hậu lai; biểu độc lập hề sơn chi thượng,

Vân dung dung hề nhi tại hạ; yểu minh minh hề khương trú hối, đông phong phiêu hề thần linh vũ; lưu linh tu hề đào vong quy,

Tuế ký yến hề thục hoa dư; thải tam tú hề vu sơn gian, thạch lỗi gia hề cát mạn mạn; oán công tử hề trướng vong quy,

Quân tư ngã hề bất đắc nhàn; sơn trung nhân hề phương đỗ nhược, ẩm thạch tuyền hề ấm tùng phách; quân tư ngã hề nhiên nghi tác;

Lôi điền điền hề vũ minh minh, mặc thu thu hề huyệt dạ minh; phong táp táp hề mộc tiêu tiêu, tư công tử hề đồ ly ưu." ( em không giỏi thơ nên cứ để chữ hán nghe cho hay)

Tuy rằng mọi người xem mà không hiểu bức tranh của Viên Phân Kỳ, nhưng mỗi chữ Trương Dương hành văn viết ra này thì mỗi người đều biết, đây là lấy từ "Cửu Ca" của Khuất Nguyên, trong đó miêu tả một vị mỹ nữ khí chất độc đáo, hậu nhân gọi là sơn quỷ, bức tranh của Viên Phân Kỳ vẽ hẳn là sơn quỷ.

Trương Dương viết xong liền đem bút lông gác qua một bên, thư pháp này của hắn phối hợp cùng bức họa này cùng một chỗ sản sinh ra hiệu quả làm cho người ta cảm thấy kỳ diệu, cả hình ảnh càng xem càng là hài hòa, càng xem càng là thoải mái, bức tranh cùng với thư pháp giống như tan ra làm một thể. Viên Chi Ngô nhìn thấy thư pháp của Trương Dương, rốt cục tin tưởng lời nói của sư huynh, công lực của người trẻ tuổi này ở trên phương diện thư pháp quả thực có thể dùng bốn chữ lô hỏa thuần thanh để hình dung. Nhưng mặc dù là thư pháp của Trương Dương xuất sắc như vậy mà đặt cùng một chỗ với bức họa kia của con trai lão, lại không hề có vẻ rơi xuống thấp kém, đây thực là một chuyện kỳ quái.

Trương Dương mỉm cười nói: "Viên Phân Kỳ, bức họa này của em cũng đủ tả ý, có lẽ đã nghiên cứu không ít ngày đối với văn tự cổ đại của Trung Quốc đi, trong hội họa đã đem nguyên tố thư pháp hợp đi vào, trong các họa tác anh đã thấy, em là người đầu tiên đó!"

Ánh mắt Viên Phân Kỳ sáng ngời, ở đây có nhiều danh gia giới thư họa như vậy mà cũng không nhìn ra ý tứ của hắn, Trương Dương lại vừa xem đã hiểu, hắn có chút kích động gật gật đầu nói: "Không thể tưởng được, anh thật đúng là tri kỷ của em."

Trương Dương ha ha cười nói: "Bức họa này, anh để lại! Viên Phân Kỳ, kỳ thật bản lĩnh quốc họa của em thật sự rất mạnh, vì sao phải bỏ qua sở trường của mình, anh thấy em vẽ tranh Trung Quốc còn có tiền đồ hơn so với tranh Tây."

Viên Phân Kỳ nói: "Sở thích cá nhân thôi."

Tuy rằng Viên Chi Ngô thừa nhận kết cấu dùng mực dùng bút của con trai cũng không kém, nhưng là lão tuyệt đối không cho rằng bức họa này khoa trương giống như lời Trương Dương như vậy, loại họa tác cổ quái mới lạ này, chỉ có thể hấp dẫn ánh mắt của một ít thanh niên mà thôi, nhất định không thể bày ở nơi thanh nhã.

Lúc trở lại khách sạn, Lý Hồng Dương ở trong phòng chờ Trương Dương, Trương Dương nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ, hỏi Lý Hồng Dương vì sao không ngủ, cũng là Lý Hồng Dương sợ ngáy ngủ ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn, muốn đợi Trương Dương đi ngủ rồi ngủ tiếp.

Trương Dương không khỏi cười nói: "Anh đi ngủ đi, tôi là ngủ chìm."

Bởi vì ngày mai có trận đấu của vận động viên thể dục thành phố Nam Tích, cho nên Trương Dương đề nghị nhanh chóng nghỉ ngơi, sau khi hai người tắt đèn, không bao lâu Lý Hồng Dương liền đã ngáy khò khò, Trương đại quan nhân rón ra rón rén đi tới bên giường của Lý Hồng Dương, vươn ra ngón tay điểm trúng huyệt ngủ của anh ta, làm cho Lý Hồng Dương ngủ đủ luôn, đương nhiên đây cũng là tránh cho Lý Hồng Dương biết được hành tung của hắn, mình thì lặng yên chạy tới bên trong gian phòng của Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm vừa mới tắm rửa xong, nàng sớm có dự cảm, quả nhiên Trương Dương đêm nay lại tiềm nhập vào trong gian phòng của mình, trên mặt không khỏi có chút nóng lên, đem Trương Dương thả vào gian phòng của mình, khuôn mặt đỏ bừng hướng về phía Trương Dương nói: "Đã trễ thế này rồi, anh còn tới phòng em làm cái gì?"

Trương Dương nói: "Không ngủ được, tìm em nói chuyện."

Thường Hải Tâm gật gật đầu: "Ngồi đi!"

Ánh mắt của Trương đại quan nhân hướng lên trên giường liếc một cái: "Không bằng, chúng ta nằm nói."

Thường Hải Tâm rũ tóc xuống, chính mình chui vào trong chăn mền, không bao lâu, cũng cảm giác được thằng nhãi này cũng xốc lên góc chăn, chui vào trong chăn của mình, lưng Thường Hải Tâm hướng về phía Trương Dương, cảm thấy được cánh tay hắn từ phía sau đưa qua ôm chặt chính mình, Thường Hải Tâm đưa tay tắt đèn ở đầu giường đi, trong bóng đêm nghe thấy Trương Dương nói: "Em không trách anh chứ?"

"Trách anh cái gì?"

Trương Dương nói: "Cái đó!" Lúc nói chuyện, thân thể có chút khếch trương lao nhanh về phía trước một cái.

Thường Hải Tâm theo bản năng co rụt về phía trước: "Anh còn muốn khi dễ em?"

Trương Dương nói: "Không có, vò rượu tối hôm qua có vấn đề, bên trong bị người bỏ thuốc, khi Lâm Thanh Hồng đưa chúng ta đến biệt thự HƯơng Hà Vịnh, lúc rót nước cho em, hai người liền bắt đầu cởi quần áo."

Thường Hải Tâm thẹn đến muốn chui xuống đất, may mắn bây giờ là ban đêm, lại tắt đèn, Trương Dương không nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, nàng xoay người, đưa tay che miệng Trương Dương lại, thẹn thùng nói: "Anh đừng nói nữa!"

Trương Dương tiếp tục nói: "Anh điểm huyệt hai người các em, rồi đem Lâm Thanh Hồng đưa đến trong phòng cô ấy, mặc quần áo cho em xong, sau đó lại gọi điện thoại cho trợ lý của Lâm Thanh Hồng, anh cũng lo lắng chuyện này không nói được rõ ràng."

Thường Hải Tâm nói: "Chiếu theo lời anh nói như vậy thì anh thật là một quân tử chân chính rồi." Trong lòng Thường Hải Tâm cũng không tin, một khi đã như vậy thì vì sao tối hôm qua lại xảy ra chuyện kia?

Trương Dương nói: "Nhưng sau khi anh trở về, phát hiện em đã xảy ra phản ứng mẫn cảm, hẳn là phản ứng đối với thành phần mẫn cảm nào trong rượu, anh cũng nghĩ không ra biện pháp khác, hơn nữa em hấp dẫn như vậy, anh lại là người ý chí có chút bạc nhược, cho nên... cái kia... liền xảy ra..."

Thường Hải Tâm cắn cắn đôi môi anh đào nói: "Anh hối hận sao?"

Trương Dương nói: "Thật sự không có."

"Có phải anh chưa bao giờ có ý tưởng về phương diện này đối với em hay không?"

"Vậy thì cũng không đúng, em còn nhớ buổi tối ở Lam Sơn anh chui vào trong chăn của em chứ?"

Thường Hải Tâm ừ một tiếng, mặt nóng lên.

Trương Dương nói: "Kỳ thật đêm hôm đó anh thiếu chút nữa thì không khống chế được, sau khi nhìn thấy em, liền muốn chuyện này, anh có ý đó rồi, cho dù không có chuyện đêm qua xảy ra, anh cũng không kiên trì lâu đâu."

Nắm tay của Thường Hải Tâm đập vào ngực của hắn một cái nói: "Anh thật xấu xa! Đã sớm có ý định bất lương!"

Trương đại quan nhân lúc này làm sao có thể không biết Thường Hải Tâm là biểu lộ cái gì đối với chính mình, xoay người một cái lại đem Thường Hải Tâm đè xuống dưới thân.

Thường Hải Tâm dịu dàng nói: "Không được... Người ta... Còn... Còn đau..."

Trương Dương nói: "Anh đặc biệt tới đây đêm nay chính là giúp em giảm đau."

Thường Hải Tâm phun phì phì nói: "Nói hưu nói vượn, làm sao giảm đau nơi đó chứ?"

Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Vì giúp em giảm đau, anh đương nhiên phải xâm nhập hổ huyệt lần nữa=))..."

"Anh xấu lắm... A..."

Lý Hồng Dương một đêm này ngủ được rất an ổn, ngày hôm sau tỉnh lại đầu ong ong, gã lại không biết mình bị Trương Dương chế trụ mê huyệt, mở to mắt nhìn nhìn, mới sáu giờ sáng sớm, gã chải lại đầu tóc rối bù, nhìn sang Trương Dương ở bên cạnh, nghe thấy Trương Dương phát ra tiếng ngáy vang dội, Lý Hồng Dương không khỏi cười lắc lắc đầu, thầm nói còn nói tôi ngáy ngủ, anh còn ngáy ngủ kinh hơn! Gã cũng không biết, Trương đại quan nhân mới trở về không bao lâu, là cố ý giả bộ cho gã thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc