Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Được sự cổ vũ của Trương Dương, Vu Hải Lâm lại nói với Trương Dương những sự thật càng bất ngờ hơn, Sử Học Vinh khi còn sống đã nuôi một cô sinh viên ở kinh thành, Vu Hải Lâm biết rằng cô gái đó là ở trường đại học Thanh Hoa, còn chụp một bức ảnh nữa, có điều tên và lớp cụ thể thì không biết, gã đưa bức ảnh đó của mình cho Trương Dương.

Trương Dương không thể không cảm thán về sự thâm hiểm của quan trường, chụp trộm, nghe trộm, chỉ có những việc anh không ngờ tới, chứ không có việc gì đám người này không làm được, hắn nhìn bức ảnh đó, trên tấm ảnh, Sử Học Vinh đang ôm một cô gái trẻ tuổi đi trên đường, không ngờ Sử Học Vinh không hề đề phòng chút nào, bị người ta nắm phải điểm yếu cũng là đáng kiếp.

Vu Hải Lâm nói: “Tôi cũng chỉ biết nhiều như vậy thôi, chủ nhiệm Trương, tất cả những điều tôi biết tôi đã nói cả rồi.”

Trương Dương cười nói: “Rất nhiều lúc không cần phải giấu diếm, nói ra thì mọi người cùng thoải mái hơn.” Hắn kéo ngăn kéo ra lấy ra một tấm vé vào cửa của Sa *** nghệ thuật, rồi nói: “Đồng chí Hải Lâm, đám vé này cho anh, thứ tư anh dẫn nhiều bạn đến cho đông nhé.”

Tra Vi lúc này đến bên ngoài phòng làm việc, vừa vặn nhìn thấy cảnh Trương Dương giúp cô quảng cáo về vé vào cửa, cô cười, mím môi, trông rất đáng yêu, cô đến đây là để lấy tấm ảnh.

Trương Dương thấy Tra Vi bước vào, cười nói với Vu Hải Lâm: “Đồng chí Hải Lâm, anh bận việc của anh đi, cuộc nói chuyện giữa chúng ta đừng để người khác biết.”

Vu Hải Lâm gật đầu, rồi gã đứng dậy rời đi.

Hai tay Tra Vi chắp sau lưng, bước đến trước mặt Trương Dương nói: “chủ nhiệm Trương, quảng cáo Sa *** của chúng tôi thật là nhiệt tình.”

Trương Dương cười nói: “Hi vọng của nghệ thuật Trung Quốc, đều ở trên người những thanh niên như các cô, giúp đỡ các cô cũng là điều nên làm.”

Tra Vi cười khanh khách, Trương Dương nghĩ đến mục đích chủ yếu Tra Vi tìm đến đây, hắn đứng dậy đến bên căn phòng bên cạnh, Tra Vi đi theo hắn, thấy trang hoàng đẹp đẽ của căn phòng, liền lè lưỡi nói: “Trương Dương, thật là đẹp quá, ban trú kinh các anh xây dựng đẹp đấy chứ, chẳng kém gì phòng của tổng thống đâu.”

Trương Dương lấy chiếc túi hành lí của mình ra, nói: “Vì vậy đã xảy ra vấn đề rồi, giờ đây đang điều tra vấn đề tham ô ở đây!”

Tra Vi nói: “Nên điều tra, vừa nhìn là đã biết có vấn đề rồi, một ban trú kinh cấp thành phố mà bày biện sắp đẹp bằng Cố Cung rồi.”

Trương Dương cười nói: “Con gái đừng nói đến chuyện chính trị.”

Tra Vi tức đến độ đấm vào vai hắn nói: “Anh cũng thật là gia trưởng đấy! Anh tham dự vào chính trị rồi, nói ra nghe xem, sao lại bị đẩy đến đây.”

Trương Dương nói: “Đây là kinh thành, sao lại nói là đẩy chứ? Chỉ có những đồng chí biểu hiện xuất sắc mới có cơ hội đến kinh thành thôi đấy.”

“Đừng có mà nói vậy, tôi đã nghe chị Phụng Tiên nói rồi, anh ấy là, anh lại gây chuyện ở Bình Hải, vì vậy lần này chạy đến đây để tránh nạn.”

Trương Dương biết rằng mình không giấu được, hắn cười gượng gạo nói: “gì ấy nhỉ….Nể mặt tôi chút có được không? Tôi có lòng tự trọng rất lớn đấy.” Hắn đưa bức tranh “Sơn Quỷ” cho Tra Vi, Tra Vi mở ra xem rồi chau chau mày: “Đây là cái gì chứ? Còn khó hiểu hơn của chúng tôi!”

Trương Dương cười nói: “Cô ấy à, trình độ thưởng thức cũng thường thôi, cô đóng khung thật đẹp cho bức tranh này, treo trong phòng triển lãm, nhất định làm người ta giật mình!”

Tra Vi bán tín bán nghi nói: “Chỉ một bức họa đen sì sì này mà cũng làm cho người ta giật mình sao?”

Trương Dương nói: “Nhất định là vậy!”

Tra Vi nói: “Trương Dương, anh nói xem, hai chúng ta thế nào!”

Trương Dương nói: “Cô nói về mặt nào!”

Tra vi mắng: “Tôi nói là quan hệ!”

Trương Dương nói: “Giữa chúng ta đâu có quan hệ gì chứ!”

Một câu nói làm cho Tra Vi đỏ mặt, mặc dù bình thường cô xuề xòa là vậy, nhưng dù sao thì vẫn là một khuê nữ, Trương Dương nói như vậy thật là quá hạ lưu, làm cho cô ấy không thể chấp nhận được, Tra Vi tức đến độ giơ tay ra tóm lấy tai của Trương Dương.

Trương đại quan cười nói: “Tôi biết tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi, Tra đại tiểu thư tha mạng!”

Tra Vi véo tai của hăn, rồi mới bỏ ra: “Anh suốt ngày nói như vậy, không sợ bị cắt lưỡi sao.”

“Tôi cũng chẳng nói gì quá đáng mà, cô có đến nỗi phải phản ứng mạnh như vậy không?”

Tra Vi nói: “Dù sao anh chẳng phải là loại tử tế gì, tôi hỏi rằng anh có coi tôi là bạn không?”

Trương Dương nói: “Cô chẳng coi tôi là bạn, sao tôi phải coi cô là bạn chứ?”

Tra Vi nói: “Tối qua tôi chỉ là trêu họ thôi, thật ra trong lòng tôi đã coi anh là một tri kỉ chẳng có gì không thể chia sẻ, hồng nhan tri kỉ!”

Trương đại quan cười nói: “Đây chẳng phải là đang nịnh tôi sao? Lại còn hồng nhan tri kỉ nữa chứ, thật là biết dùng từ.”

Tra Vi trừng mắt với hắn rồi nói: “Anh tử tế chút cho tôi đi, tôi đang nói chuyện tử tế với an đó, mà anh lại có thái độ gì vậy.”

Trương Dương nhịn cười nói: “Cô nói đi, tôi đang nghe đây!”

Tra Vi nói: “Ngày triển lãm, tôi muốn mời Văn phu nhân đến.”

Trương Dương đã hiểu ra, nha đầu này nói với hắn nhiều câu dễ nghe như vậy, thật ra là có mưu đồ cả, mục đích là muốn hắn ra tay mời La Tuệ Ninh đến. Dù sao thì cũng là con của cán bộ cao cấp, suy nghĩ còn sâu sắc hơn con nhà bình thường nhiều.

Trương Dương nói: “Cô đâu có phải là không quen bà ấy đâu, cô trực tiếp đến đó mời tốt hơn.”

Tra Vi nói: “Anh là con nuôi của bà ấy, anh đi mời, bà ấy nhất định không từ chối.”

Trương Dương lắc đầu khó xử, sau khi hắn đến kinh thành không liên lạc với vợ chồng Văn Quốc Quyền, nói về lý thì cũng không đúng, nhưng trong lòng Trương Dương cảm thấy hơi sợ gặp họ, nghe lời nhắc nhở của Cố Doãn Tri, Trương Dương ý thức được rằng, mình đã làm nguy hại đến lợi ích chính trị của Lương Thiên Chính trong vụ ô nhiễm nước, mà quan hệ của Lương Thiên Chính và vợ chồng Văn Quốc Quyền rất tốt, vì chuyện này, Trương Dương hơi sợ, sợ rằng bị trách bởi sự việc này, vì vậy đến tận bây giờ vẫn chưa đi gặp họ.

Tra Vi nói: “Anh mau nói đi, anh rốt cuộc có giúp được việc này không?”

Trương Dương nói: “Hay là, tôi gọi điện thoại giúp cô nhé.”

Tra Vi gật đầu.

Trương Dương lại thay đổi ý nghĩ: “Thôi hay tôi trực tiếp đi một chuyến vậy.” Gọi điện thoại có hơi không tôn trọng đối phương, La Tuệ Ninh nhất định sẽ tức giận hơn.

Tra Vi nói: “Bà ấy đang ở trung tâm hồi phục sức khỏe, tôi dẫn anh đi!”

Trương Dương nói: “Lái xe sao?”

Tra Vi gật đầu, Trương Dương đi theo cô ấy ra ngoài, ngay lập tức ngớ người, Tra Vi lái một chiếc xe máy, xe máy dạng xe ga hiệu Quang Dương màu hồng.

Trương Dương nói: “Ban trú kinh chúng tôi có xe hơi.”

Tra Vi nói: “Đừng lằng nhằng nữa, lên xe đi, lúc này, đường tắc lắm, đi xe máy nhanh hơn.”

Cô ấy đã lên chiếc xe máy và khởi động rồi.

Trương Dương ngồi vào đằng sau Tra Vi, hai tay ôm về đằng trước, hắn đột nhiên nhớ đến Sở Yên Nhiên, nhớ đến lúc đầu khi họ quen nhau ở núi Thanh Sơn, hắn vẫn nhớ như in tư thế hào nhoáng khi lái xe máy của Sở Yên Nhiên.E]

Bình luận

Truyện đang đọc