Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Mặt Trương Dương nở nụ cười gian tà: “Việc này vẫn phải anh đích thân xuất mã mới được!”

Đỗ Thiên Dã nói: “Tiểu tử hay lắm, trước khi cậu đến Giang Thành đã tính toán xong cả rồi, muốn để tôi điều tra giúp cậu việc này có phải không?”

Trương Dương nói: “Tôi có thể nhận ra, Tô Viện Viện nhất định đối tốt với anh hơn tôi, nếu như tôi đi hỏi cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không giúp tôi, nhưng nếu anh mở miệng, tôi nghĩ rằng, cô ấy sẽ đồng ý làm một chút gì đó cho anh.”

Đỗ Thiên Dã chau mày nói: “Nhưng, tôi đột ngột đi tìm cô ấy có phải hơi mạo muội không?”

Trương Dương nói: “Cứ coi như bạn bè hỏi thăm nhau là được rồi.”

Đỗ Thiên Dã thấp giọng nói: “Thế này đi, tôi giành chút thời gian liên hệ với cô ấy.”

Trương Dương nói: “Đại ca à, việc này không thể kéo dài nữa đâu, nhất định phải liên hệ sớm, tôi không thể ở Giang Thành lâu được, ngày mai tôi sẽ về Xuân Dương xem thế nào, ngày kia trở về, anh nhất định phải làm việc chuẩn xác cho tôi đấy.”

Đỗ Thiên Dã trừng mắt với hắn rồi nói: “Muốn ép tôi à? Sự việc đâu có dễ dàng như cậu nghĩ vậy?”

Trương Dương nói: “Dù là có khó hay không, việc này huynh đệ đã nhờ anh rồi.”

Trương Dương đã mở lời, thì Đỗ Thiên Dã thật sự không tiện từ chối, hơn nữa, đến tìm Tô Viện Viện hỏi thăm tình hình, cũng chẳng phải là một việc gì đi ngược lại với nguyên tắc, gã cuối cùng cũng đồng ý.

Tô Viện Viện không ngờ Đỗ Thiên Dã lại chủ động gọi điện cho mình, nhìn thấy số của Đỗ Thiên Dã trên máy điện thoại, cô do dự một chút, rồi vẫn gọi lại cho gã.

“Bí thư Đỗ, tìm tôi có việc gì sao?” Ngữ khí của Tô Viện Viện vừa lịch sự vừa kính trọng, cô ấy luôn luôn cảm thấy rất có lỗi với Đỗ Thiên Dã, mặc dù lời nói dối của cô ấy không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng cô ấy đã phụ đi lòng tin của Đỗ Thiên Dã với mình, khi gã cần sự giúp đỡ nhất, cô ta lại phản lại gã, điều này làm cho Tô Viện Viện không thể ngẩng đầu nhìn Đỗ Thiên DÃ, cũng không dám đối mặt với Đỗ Thiên Dã. Cô vốn tưởng rằng Đỗ Thiên Dã sẽ vì vậy mà căm hận cô, nưng sau này những sự việc xảy ra đã chứng minh rằng, Đỗ Thiên Dã là một người rất rộng lượng, gã không vì chuyện đó mà trách cô, không những vậy, mà còn tìm bác sĩ đến chữa bệnh cho mẹ cô.

Bệnh tình của mẹ cô gần đây đã ổn định, tình trạng sức khỏe cũng tốt dần lên, Tô Viện Viện tưởng rằng là do Vu Tử Lương giúp đỡ, nhưng không hề biết rằng, người đưa ra phương thuốc thật sự là Trương Dương, Vu Tử Lương chỉ là người hắn mời đi để làm thế thân mà thôi.

Đỗ Thiên Dã nói: “Có chút việc, cô có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với cô!”

Tô Viện Viện cắn môi, cô suy nghĩ một lúc, rồi mới nói: “Bí thư Đỗ, anh nói địa điểm thời gian đi!”

Đỗ Thiên Dã nói: “Quán trà Phi Lô ở phòng chiêu đãi 1 đi.”

Tô Viện Viện không nói gì, quán trà Phi Lô là một trong những bộ phận của phòng chiêu đãi 1, lúc đầu Tô Viện Viện làm việc ở phòng chiêu đãi 1 chính phủ thành phố, ở đó có không ít người quen của cô.

Đỗ Thiên Dã nhận thấy điều gì đó khác thường trong phản ứng của Tô Viện Viện, thấp giọng nói: “Hay là, cô chọn địa điểm đi.”

Tô Viện Viện nói: “Quán trà Nam Hồ nhé, cách không xa với chỗ làm của anh, mà cũng yên tĩnh.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Được! Một tiếng sau, tôi sẽ đợi cô ở đó.”

Tô Viện Viện không thể để Đỗ Thiên Dã đợi cô, sau khi đặt điện thoại xuống, ngay lập tức liền khởi hành, tới quán trà đã hẹn, cô chọn một phòng riêng, cô nghĩ tới thân phận bí thư thị ủy của Đỗ Thiên Dã, nếu như người khác nhìn thấy gã và cô cùng nhau, sợ rằng sẽ dẫn đến không ít phiền toái, Tô Viện Viện ngồi ở trước bàn, nhìn ra ngoài qua cửa kính, cô cảm thấy tim mình đập thật mạnh, nhìn đồng hồ treo trên tường, hai tay cô đan vào nhau đặt lên ngực, cô hơi căng thẳng, cô rất rõ rằng, sự căng thẳng của mình không phải vì Đỗ Thiên Dã là bí thư thị ủy, mà là vì chính con người gã.

Đỗ Thiên Dã đến rất đúng giờ, tới nơi hẹn không sớm không muộn một phút nào, Tô Viện Viện thấy gã bước vào quán trà, liền ra đón, Đỗ Thiên Dã đeo một chiếc kính đen, nhìn cô cười, rồi đi vào phòng cùng với cô không nói lời nào.

Tô Viện Viện gọi một ấm Thiết Quan Âm, trà được pha ngay tại đó, cô bảo người phục vụ rời đi, đích thân thực hiện việc pha trà, trước kia cô đã từng học về trà đạo, lúc đầu khi cô còn ở phòng chiêu đãi 1, tất cả phẩm chất của cô đều rất tốt, cô là người phục vụ minh tinh số một ở đó, chính vì vậy, Đỗ Thiên Dã khi mới đến Giang Thành, mới bảo cô đảm nhận chức trách chăm sóc Đỗ Thiên Dã, Tô Viện Viện nghĩ đến, nếu như lúc đầu không xảy ra việc ở núi Thanh Sơn, nếu như cô không bán đứng Đỗ Thiên DÃ, thì có lẽ cô vẫn làm việc ở đó, nhưng giờ đây tất cả đều đã thay đổi, thời gian không thể quay lại, quan hệ giữa cô và Đỗ Thiên Dã đã không thể quay trở lại những ngày tháng trước đó.

Đỗ Thiên Dã yên lặng nhìn tài nghệ của Tô Viện Viện, nhẹ nhàng hỏi: “Gần đây bác gái đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Tô Viện Viện gật đầu nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, may mà có tiến sĩ Vu cho thuốc, tình trạng sức khỏe của bà đã có chuyển biến tốt.”

Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “Vậy thì tốt!”. Với chuyện lúc đầu Tô Viện Viện bán đứng gã, Đỗ Thiên Dã luôn cảm thấy rất thắc mắc, tại sao Tô Viện Viện lại bán đứng gã, mặc dù sự việc đã qua lâu rồi, nhưng Đỗ Thiên Dã vẫn không tiện nhắc lại, gã không muốn Tô Viện Viện khó xử, Đỗ Thiên Dã nói: “Gần đây cô đang bận gì?”

Tô Viện Viện nói; “Anh tôi được thả ra rồi, anh ấy đã mở một cửa hàng bán xe máy, tôi đang giúp đỡ ở cửa hàng đó.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Việc làm ăn tốt chứ?”

Tô Viện Viện nói: “Cũng được, gần đây rất nhiều người mua xe.” Cô nhấm một ngụm trà rồi thấp giọng nói: “Bí thư Đỗ tìm tôi có việc gì vậy?”

Đỗ Thiên DÃ cười nói; “Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi thăm tình hình gần đây của cô.”

Trong lòng Tô Viện Viện cảm thấy vô cùng áy áy, sau khi xảy ra chuyện ấy, Đỗ Thiên Dã vẫn quan tâm đến cô, càng như vậy, cô càng cảm thấy buồn, cô ngước đầu, muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Đỗ Thiên Dã cũng đang định nói, hai người ngay lập tức ngừng lại, Tô Viện Viện nói: “Bí thư Đỗ nói trước đi!”

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Cô nói trước đi!”

Tô Viện Viện nói: “Tôi luôn muốn nói một lời xin lỗi với anh.” Cô cố gắng nói ra câu này.

Đỗ Thiên Dã lắc đầu nói: “Sự việc đã qua, những việc không vui, chúng ta đừng nhắc đến nữa, tôi tin rằng một người đã trưởng thành khi làm bất cứ việc gì cũng có lí do nhất định, Tiểu Tô, quên quá khứ đi, tôi tin rằng cô nhất định có nỗi khổ của riêng mình.”

Tô Viện Viện nghe Đỗ Thiên Dã nói mấy câu này gần như muốn khóc, cố cố gắng ngăn dòng nước mắt nói: “Tôi….tôi không nên nói dối…”

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Tôi đã nói rồi, đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa, đúng rồi, tôi tìm cô đúng là có việc muốn nhờ thật.” Gã thấy Tô Viện Viện xúc động, người như Đỗ Thiên Dã cũng không muốn nhìn thấy phụ nữ khóc, vội vàng chuyển chủ đề.

Tô Viện Viện cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi thấp giọng nói: “Bí thư Đỗ nói đi!”

Đỗ Thiên Dã nói: “Mẹ của cô có phải là đã cùng với thị trưởng tiền nhiệm của Bình Hải là Hứa Thường Đức về quê không?”

Tô Viện Viên ngớ người, cô cắn môi nói: “Bí thư Đỗ, tại sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?”

Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Là thế này, tôi có một người chú gần đây đến Giang Thành, trước đó ông ấy từng cùng đại đội với tỉnh trưởng Hứa, nhắc đến một số việc cũ người xưa.”

Tô Viện Viện ngạc nhiên nói: “Ông ấy nhắc đến mẹ tôi ư?”

Đỗ Thiên Dã đương nhiên không nói sự thật ra, gã gật đầu nói: “Mẹ của cô có phải tên là Thẩm Tĩnh Hiền không? Đúng rồi, ông còn nhắc đến một cái tên là Vương Quân Dao, lúc đó họ đều về quê cùng nhau, ông ấy muốn gặp lại những người trước kia, nên bảo tôi đi hỏi giùm.”

Tô Viện Viện nói: “Mẹ tôi rất ít khi nhắc lại chuyện cũ, tôi không biết gì về vấn đề này, bí thư Đỗ, hay là anh cho tôi tên và phương thức liên lạc của vị tiên sinh ấy, tôi sẽ về nói với mẹ tôi một tiếng.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Ông ấy tên là Khưu Đức Xán, cô về nói với mẹ một tiếng nhé, nếu như mẹ cô đồng ý gặp mặt ông ấy, thì cô gọi điện luôn cho tôi.”

Tô Viện Viện gật đầu, cô ấy không hề nghi ngờ gì hết.

Đỗ Thiên Dã có rất nhiều chuyện phải làm, sau khi nói chuyện xong với Tô Viện Viện liền đứng dậy cáo từ, khi sắp đi, giành trả tiền trà.

Tô Viện Viện rất xem trọng việc Đỗ Thiên Dã nhờ mình, sau khi rời khỏi quán trà, trực tiếp về nhà, mẹ của cô là Thẩm Tĩnh Hiền đang ngồi tắm nắng trong vườn, mỗi ngày bà đều dành phần lớn thời gian để tắm nắng thế này, thấy con gái về nhà, Thẩm Tĩnh Hiền hiếu kì nói: “Viện Viện, sao con về sớm vậy?”

Tô Viện Viện nói: “Mẹ à, anh con ở tiệm rồi, gần đây buôn bán không đắt hàng lắm, không cần phải ở cả lại trong tiệm.” Cô bước đến đẩy xe lăn nói: “Thay đổi thời tiết rồi, mẹ về phòng đi.”

Thẩm Tĩnh Hiền cười gật đầu, cô con gái này thật hiếu thuận.

Về trong phòng, Tô Viện Viện rót cho mẹ một cốc trà nóng, rồi nói: “Mẹ, hôm nay con gặp được một người.”

Thẩm Tĩnh Hiền cười nói: “Con ngốc, có ngày nào mà con không gặp người chứ?”

Tô Viện Viện nói: “Lần này thì không giống, người này con gặp có nhắc đến mẹ.”

Thẩm Tĩnh Hiền hơi ngớ người, nhẹ nhàng nói: “Sao lại thế được, hơn mười năm nay mẹ đâu có qua lại với bên ngoài đâu, người quen cũng chỉ có mấy người hàng xóm, làm sao có người còn nhớ mẹ chứ?”

Tô Viện Viện nói: “Ông ấy không những nhắc đến mẹ, mà còn nhắc đến cả thị trưởng tiền nhiệm của Bình Hải là Hứa Thường Đức, còn nói đến một người tên là gì ấy nhỉ? Cái gì mà…” Tô Viện Viện giả vờ khổ não, nhưng ánh mắt cô lại đang quan sát thái độ của mẹ, cô nhìn thấy sắc mặt của mẹ đã thay đổi, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.

Thẩm Tĩnh Hiền nói: “Ông ấy còn nói gì?”

Tô Viện Viện nói: “Ông ấy còn nói một cái tên nữa, hình như là gì…À đúng rồi, là Vương Quân Dao!”

Lòng Thẩm Khánh Hiền cảm thấy một cơn đau kịch liệt, bà thấp giọng nói: “Ông ta là ai? Người ông ta nói mẹ đều không quen, làm sao mà ông ta lại nhớ mẹ?”

Tô Viện Viện nói: “Ông ấy là Khưu Đức Xán!”

Bình luận

Truyện đang đọc