Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Lúc này bên ngoài lại vang lên động cơ xe hơi, trưởng đồn công an Sở Trường Khanh cùng với trấn trưởng Dương Phong đi tới, có người đã đem tin tức phó thị trưởng Trương Dương đích thân lái xe đến Xa Tử Hà thôn nói cho bọn họ. Hai người bọn họ đều ở trong khu vực nội thành Phong Trạch, nhận được tin, hai người liên lạc với nhau, rồi cùng lái xe chạy đến đây.

Dương Phong và Trương Dương đã sớm quen nhau, trong đó có liên quan đến Lương Diễm. Trương Dương lúc trước đã đem chuyện Dương Văn Nguyệt nói cho Dương Phong biết, chỉ là không ngờ Dương Phong xử lý chuyện này không đắc lực, không những không giải quyết tốt chuyện này, mà ngược lại còn làm cho Dương Văn Nguyệt nhảy lầu nữa.

Tâm tình của Dương Phong vô cùng phức tạp, hắn đi đến trước mặt Trương Dương, chào hỏi một cái, sau đó chỉ vào Diêu Kiến Thiết quát lớn: "Diêu Kiến Thiết, anh đã làm chuyện gì thế? Ăn gan hùm mật gấu à, dám dẫn người vây công thị trưởng Trương?"

Diêu Kiến Thiết kêu khổ không thôi: "Không phải đâu, không phải đâu, trưởng trấn Dương, ngài hiểu lầm rồi!"

Dương Phong nói:" Diêu Kiến Thiết, anh lập tức đem chuyện ở đây nói cho tôi biết rõ ràng, lần này phải xử lý nghiêm túc, những người liên quan đều không thoát được!"

Trương Dương nhìn thấy biểu hiện của Dương Phong tràn đầy thành phần năng nổ, trực giác ý thức được, chuyện ở Xa Tử Hà thôn khẳng định là không đơn giản như vậy. Trương Dương đứng dậy rời khỏi phòng, đi ra hành lang gặp phải Phùng Lộ, hắn thấp giọng hỏi: "Bạn học của em thế nào?"

Phùng Lộ nói: "Bị thương cũng không nặng, cũng may mà ngài đến đúng lúc, nếu không thì hậu quả đúng là không thể tưởng nổi!"

Trương Dương thở dài: "Những học sinh này cũng thật là dễ xúc động, bao nhiêu năm học tập vất vả như vậy, nếu thật sự làm ra chuyện gì trái pháp luật, thì hối hận cũng đã muộn!"

Phùng Lộ nói: "Lý Dương Dương bảo Dương Văn Nguyệt sẽ không tự mình nhảy xuống, khẳng định là có người ép bạn ấy!"

Trương Dương gật đầu, lúc này Khâu Kim Trụ cũng đi ra, Phùng Lộ lặng lẽ đứng qua một bên.

Khâu Kim Trụ thấp giọng nói: "Thị trưởng Trương, trong cục gọi điện báo, Dương Văn Nguyệt tỉnh rồi, nói là bị con trai của Diêu Kiến Thiết là Diêu Kim Long chặn lại nửa đường, lừa mình đến nơi vắng vẻ để giải quyết, sau đó Diêu Kim Long liền ra tay, muốn dâm loạn cô bé, Dương Văn Nguyệt không cam lòng chịu nhục, cho nên đã đẩy cửa sổ nhảy từ lầu ba xuống!" 

Trương Dương vừa nghe xong liền nổi máu lên, xã hội hiện nay mà ngang nhiên làm ra loại chuyện này, đúng là dù nhịn được cũng không thể nhịn, Trương Dương tức giận hét: "Bắt hết tất cả anh em nhà bọn chúng lại cho tôi, chuyện này nhất định phải điều tra rõ!"

...................................................

Trong lòng Diêu Kiến Thiết thấp thỏm bất an, gã tiến đến bên cạnh trưởng trấn Dương Phong thấp giọng nói: "Trưởng trấn Dương..."

Dương Phong cả giận nói: "Anh đừng gọi tôi, nhìn xem nhà anh làm ra chuyện tốt gì kìa!"

Diêu Kiến Thiết nói: "Chuyện là thế này, Dương gia bọn họ thấy điều kiện nhà tôi tốt, muốn làm thân gia với nhà chúng tôi, chỉ là con trai tôi không thích khuê nữ nhà bọn họ, mà con gái nhà họ cứ dày mặt bám theo tôi. Buổi chiều đến phòng làm việc tìm Kim Long của tôi, Kim Long không muốn, nó lấy nhảy lầu ra uy hiếp, vốn Kim Long chỉ cho rằng nó nói đùa, ai biết nó thật sự nhảy xuống!"

Dương Phong nói: "Những lời này, anh đừng nói với tôi, nói với tôi cũng vô dụng, anh đi tìm phó thị trưởng Trương mà giải thích!"

"Chỉ là hắn ta không thèm để ý đến tôi!"

Dương Phong liếc nhìn Diêu Kiến Thiết bằng cặp mắt hèn mọn, trong lòng nói người ta có thân phận gì, làm sao mà để anh vào trong mắt chứ. Hắn thấp giọng bảo: "Lão Diêu, phó thị trưởng Trương này là một người nghiêm túc, anh tự suy nghĩ đi, nếu thật sự bị tra ra cái gì đó, thì tôi cũng không bảo vệ được anh đâu!"

Câu nói của Dương Phong đã làm cho Diêu Kiến Thiết nhất thời lo lắng không yên, sở dĩ Diêu Kiến Thiết có thể nắm trùm tại Xa Tử Hà thôn này, không chỉ bởi vì gia tộc của gã lớn, mà còn liên quan đến thái độ làm người của gã, con người của Diêu Kiến Thiết không hề tiếc rẻ khi tiêu tiền, gã thờ phụng một nguyên tắc, trên đời này không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, gã tin rằng vị phó thị trưởng Trương này cũng không ngoại lệ.

Tối hôm đoó sau khi dẹp loạn xong Trương Dương đã lái xe rời khỏi Xa Tử Hà thôn, có một số việc cần phải chờ tình huống của Dương Văn Nguyên chuyển biến tốt đẹp rồi mới có thể xử lý được, giao cho Khâu Kim Trụ tự mình giải quyết, vụ án Dương Văn Nguyệt nhảy lầu khẳng định sẽ có một công bằng.

Dương Phong vẫn luôn muốn nói vài lời với Trương Dương, chỉ là nhìn sắc mặt âm trầm của Trương Dương, cũng biết vị phó thị trưởng này đang nổi nóng, mình tốt nhất là không nên chủ động chọc vào xui xẻo này.

Trên đường trở về Phong Trạch, tâm tình của Phùng Lộ có chút suy sụp, cô bé cảm thấy bất công vì số phận của Dương Văn Nguyệt.

Trương Dương an ủi cô bé, nói: "Em yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, nhất định sẽ cho Dương Văn Nguyệt một công bằng!"

Phùng Lộ gật đầu: "Văn Nguyệt rất kiên cường, sẽ không tự sát!"

Trương Dương cười cười không nói gì, lúc trước hắn không biết Dương Văn Nguyệt, đối với lai lịch của cô bé này cũng không rõ, nhưng mà từ việc tối nay hắn tiếp xúc với anh em nhà họ Diêu ra, mấy người kia cũng không phải dân lương thiện gì, nếu như ở bên trong thật sự tồn tại tấm màn đen, thì hắn tuyệt đối không bỏ qua cho ác bá hoành hành trong quê.

.........................................................

Trương Dương thật không ngờ lúc sắp ngủ mà vẫn còn người đến phòng của mình, lúc Diêu Kiến Thiết đi đến khách sạn Bạch Lộ, cũng đã là mười một giờ đêm. gã đến một mình, trong tay còn có một cái túi nhỏ màu đen, tươi cười đứng ở ngoài cửa.

Trương Dương hơi nhíu mày.

Diêu Kiến Thiết cúi đầu khom lưng nói: "Thị trưởng Trương, ngài không nhớ rõ tôi, tôi là Diêu Kiến Thiết, là bí thư chi bộ đảng của Xa Tử Hà thôn!"

Trương Dương cũng không nhịn được, nói: "Bây giờ là mấy giờ rồi? Có việc gì ngày mai đến cơ quan tìm tôi!" Hắn muốn đóng cửa lại, có điều Diêu Kiến Thiết đã đưa chân cản cánh cửa lại, vẫn là vẻ mặt tươi cười: "Thị trưởng Trương, tôi có việc quan trọng phải nói với ngài!"

Trương Dương ý thức được, trước mắt là một kẻ vô lại, hắn gật đầu, muốn nghe xem đối phương nói cái gì. Trương Dương xoay người trở vào phòng, Diêu Kiến Thiết đi theo vào, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Diêu Kiến Thiết cũng không nói nhiều lời, mà mở cái túi đen, lấy hai thỏi vàng ra đặt trước mặt Trương Dương.

Trương Dương lại nhíu mày, nhìn Diêu Kiến Thiết: "Anh có ý gì?"

Diêu Kiến Thiết vẫn tươi cười nói: "Lễ vật nho nhỏ, không phải kính ý!"

Trương Dương thật sự có chút kinh ngạc, một bí thư chi bộ thôn, một năm thu nhập được bao nhiêu chứ, mà lại có thể ra tay thoải mái như vậy, cái này không phải nói rõ là có chuyện sao? Trong lòng Trương Dương nói, Diêu Kiến Thiết ơi là Diêu Kiến Thiết, mày thật sự đúng là muốn tìm chết rồi!

Diêu Kiến Thiết thấy Trương Dương không nói lời nào, còn tưởng rằng đối phương bị hai thỏi vàng này đả động, trong khái niệm của Diêu Kiến Thiết, trên đời này không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, gã cười nói: "Thị trưởng Trương, con người của Diêu Kiến Thiết tôi từ trước đến uống một giọt nước báo lại một dòng suối, người tôi quen biết cũng không ít, tôi tự nhận là có chút ánh mắt, con người của ngài có thể kết được!" Gã đẩy hai thỏi vàng đến trước mắt của Trương Dương: "Xin hãy nhận lấy!"

Trương Dương nở nụ cười, Diêu Kiến Thiết thấy hắn cười, cho rằng hắn bị vàng đả động, cũng cười theo: "Sau đó, thị trưởng Trương có chuyện gì xin cứ phân phó..."

Trương Dương bỗng nhiên vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Anh làm cái gì thế? Coi tôi là cái gì?"

Nụ cười của Diêu Kiến Thiết cứng lại ngay trên mặt, gã không ngờ Trương Dương lại đột nhiên trở mặt: "Thị trưởng Trương..."

Trương Dương nói: "Diêu Kiến Thiết, tôi không sợ nói cho anh biết, anh có cái quan hệ gì thì cứ nhắm đến tôi, anh rốt cục đã phạm chuyện gì, tôi nhất định sẽ điều tra rõ, người tôi đã gặp cũng không ít, cả gan làm loạn cũng nhiều lắm, nhưng người như anh thì tôi lần đầu thấy, công khai đút lót, có gan, có đủ can đảm!"

Diêu Kiến Thiết lúc này mới ý thức được ngày hôm nay đã chọn sai đối tượng tặng lễ rồi, phản ứng của gã tương đối nhanh, cười nói: "Ừ... tôi... tôi chỉ nói giỡn với ngài thôi... cái này... đây là hai mảnh đồng mà, chỉ đùa với ngài chút thôi!"

Trương Dương cười lạnh nói:" Đùa tôi, anh đi ra cửa mà hỏi thăm, trong cả Giang thành ai dám chọc tôi?"

Diêu Kiến Thiết sợ đến mức xém tí đã quỳ xuống trước mặt Trương Dương, gật đầu liên tục: "Thị trưởng Trương, tôi... tôi sai rồi... sau này tôi không dám nữa, tôi đi, không làm phiền ngài nghỉ ngơi" Gã nói xong liền đứng dậy đi ngay.

Trương Dương gọi lại: "Đừng quên đem hai mảnh đồng của anh đi!"

Nhìn bóng lưng Diêu Kiến Thiết vội vã chạy trốn, trong đôi mắt của Trương Dương hiện lên một tia hàn ý, ngay từ đầu hắn đã không xem tình huống mà Phùng Lộ và Lý Dương Dương phản ứng ra gì rồi, mà bởi vì hắn chủ quan như vậy, mới làm cho chuyện này không ngừng chuyển biến xấu, Dương Văn Nguyệt nhảy lầu khẳng định có liên quan đến Diêu gia, mà Diêu gia làm sao mà biết được Dương Văn Nguyệt đi kiện cáo? Diêu Kiến Thiết chỉ là một bí thư chi bộ thôn nho nhỏ bình thường thôi mà ra tay lại rộng rãi như vậy, lấy ra đến hai thỏi vàng để hối lộ mình, tiền này ở đâu ra? Một loạt vấn đề liên tiếp làm cho Trương Dương suy nghĩ sâu xa.

Sáng ngày hôm sau, Trương Dương mua một ít thực phẩm dinh dưỡng, đi đến bệnh viện Nhân Dân Phong Trạch thăm Dương Văn Nguyệt sau khi phẫu thuật.

Đi đến phòng bệnh của Dương Văn Nguyệt, phát hiện ra Phùng Lộ đã có mặt, còn có hai cô bé khác đều là bạn học của Dương Văn Nguyệt, Phùng Lộ không ngờ là Trương Dương lại đến sớm như vậy, vội vàng đứng dậy nói: "Thị trưởng Trương!"

Trương Dương cười gật đầu, cầm thực phẩm dinh dưỡng đặt lên bàn.

Trên mặt Dương Văn Nguyệt bị thương nhiều chổ, nhưng mà cũng may là không bị hủy dung, từ trên những vết thương ấy vẫn có thể thấy được, đây là một cô gái xinh đẹp. Nghe nói là thị trưởng đến, liền cười chào hỏi Trương Dương.

Trương Dương ngồi xuống bên cạnh cô bé, nhẹ giọng nói: "Dương Văn Nguyệt, vết thương còn đau không?"

Dương Văn Nguyệt nhỏ giọng nói: "Nhịn được..."

Phùng Lộ nói: "Văn Nguyệt, đây là thị trưởng Trương, cậu có ủy khuất gì thì cứ nói cho thị trưởng Trương biết, ngài ấy nhất định sẽ chủ trì công đạo cho cậu!"

Vành mắt của Dương Văn Nguyệt đỏ lên, cô bé cắn môi, cố gắng khống chế tâm tình của mình, sau một hồi lâu mới nói: ".... ngày đó bọn người Diêu Kiến Cường đột nhiên xông vào nhà của em, nói... nói nhà em đi kiện cáo... rồi đánh ba em... anh của em cũng bị bọn họ đánh đến nổi không dậy được, em tức quá, cho nên muốn đến trấn để kiện...." Cô bé thở hổn hển một hơi, tiếp tục nói: "Nửa đường gặp con trai của bí thư chi bộ là Diêu Kim Long, hắn nói là bí thư Diêu muốn thương lượng giải quyết với nhà em, đem chuyện này giải quyết riêng, kêu em đến thôn ủy để nói chuyện... em thấy thế lực của Diêu gia rất lớn, lãnh đạo trong trấn đa số đều là bạn của họ, cho dù có kiện cũng không có kết quả gì, vì thế liền đi theo hắn đến thôn ủy, nghĩ rằng sẽ nói chuyện với bí thư Diêu, đòi tiền thuốc men cho cha và anh của em... chỉ là...." Nói đến đây, nước mắt của Dương Văn Nguyệt đã rơi xuống, tâm tình của cô bé trở nên kích động, nói không ra lời.

Phùng Lộ ôm lấy cô bạn của mình an ủi một hồi lâu, Dương Văn Nguyệt mới một lần nữa bình tĩnh lại, cô bé khóc nức nở nói: "Diêu Kim Long lừa em đến thôn ủy xong, em phát hiện ra ở đó không có ai, liền hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn.... hắn kéo em vào trong phòng làm việc, nói thích em.... sau đó còn động tay động chân với em, em sợ, liền hô cứu mạng, hắn liền ra tay đánh em, còn xé đồ của em, em cùng đường... mới mở cửa sổ ra... nhảy từ lầu ba xuống...." Kể lại những chuyện đã xảy ra xong, Dương Văn Nguyệt cũng không nhịn được sự ủy khuất trong lòng, khóc thành tiếng.

Trương Dương sau khi nghe xong câu chuyện của Dương Văn Nguyệt, lửa giận liền bốc lên, ở thời đại này mà còn có ác bá ngang nhiên tồn tại, thật sự đúng là làm cho hắn không thể nhịn được nữa, nhớ đến hành động tối ngày hôm qua của Diêu Kiến Thiết, Trương Dương càng thêm xác định, người này không phải là thứ tốt gì.

.............................................

Bên cục công an đã đưa ra kết quả điều tra rồi, căn cứ theo điều tra hiện trường, Dương Văn Nguyệt đích thật là bị đẩy xuống khỏi cửa sổ lầu ba, hiện trường có dấu vết vật lộn, có thôn dân nghe được tiếng kêu cứu trong thôn ủy, sau đó có người nhìn thấy Diêu Kim Long vội vã chạy khỏi hiện trường.

Trương Dương nói: "Lập tức bắt Diêu Kim Long lại!"

Cục trưởng công an Trình Diễm Đông nói: "Thị trưởng Trương, tôi đã cho người đi rồi, đúng rồi, phó thị trưởng Lâu vừa gọi điện thoại biện hộ giùm, tôi giao chuyện này lại cho ngài!"

Trương Dương cười lạnh: "Người nào biện hộ cũng không được, anh chú ý xử trí cho công bằng, còn chuyện của ông ta, để tôi đảm đương!"

Bên này Trương Dương vừa cúp điện thoại, thì bên kia phó thị trưởng Lâu Quang Lượng tìm đến.

Quan hệ của Trương Dương và Lâu Quang Lượng cũng không được tốt lắm, bởi vì vấn đề sở hữu quyền lực của ban chiêu thương, Lâu Quang Lượng rất có thành kiến với Trương Dương, ngày hôm nay chủ động đến cửa, là bởi vì chuyện của Diêu Kiến Thiết, Diêu Kiến Thiết là người thân nơi xa của ông ta, Lâu Quang Lượng vốn không muốn tìm Trương Dương, ông gọi điện cho Trình Diễm Đông, chỉ là Trình Diễm Đông đem chuyện này đổ lên trên đầu của Trương Dương, Lâu Quang Lượng suy nghĩ một chút, tự mình đi tìm Trương Dương thì tốt hơn, ông cho rằng chuyện này Trương Dương ít nhiều gì cũng sẽ cho ông một ít mặt mũi.

Bởi vì Trình Diễm Đông đã sớm thông báo, cho nên khi Lâu Quang Lượng vừa đến Trương Dương liền biết được mục đích của ông ta, mỉm cười nói: "Thị trưởng Lâu sao rãnh rỗi thế? Có phải là có công tác muốn an bài không?"

Lâu Quang Lượng cười nói: "Hai chúng ta cùng cấp, sao tôi dám an bài công tác của cậu?"

Trương Dương cười nói: "Ngồi đi!"

Lâu Quang Lượng ngồi xuống nói: "Thị trưởng Trương, nghe nói hôm qua cậu đi đến thị trấn?"

Trương Dương gật đầu nói: "Xa Tử Hà thôn, ở đó xảy ra sự kiện rất ác liệt, tôi đến xử lý một chút!" Trong lòng cười thầm, Lâu Quang Lượng ông có chuyện thì cứ nói, cần gì phải vòng vo như vậy làm gì.

Lâu Quang Lượng ho khan một tiếng, nói: "Diêu Kiến Thiết là người thân của tôi!"

Trương Dương giả vờ vô cùng kinh ngạc, nói: "Hắn ta là thân thích của ông à! Thị trưởng Lâu, việc này ngàn vạn lần đừng để người bên ngoài biết, có loại người thân như vậy đúng là mất mặt, ảnh hưởng đến hình tượng của ông!"

Mặt già của Lâu Quang Lượng đỏ lên, trong lòng thầm mắng, thằng nhãi chết tiệt, cái này không phải là mắng ngay mặt tôi sao? Chỉ là Lâu Quang Lượng cũng không thể trở mặt với Trương Dương, đành cười nói: "Nông dân không có kiến thức!"

Trương Dương nói: "Cũng không thể nói như vậy, hắn ta hiểu không ít về mấy cái đường ngang ngõ tắt này, tố hôm qua còn mò đến chổ ở của tôi tặng vàng thỏi nữa!"

Lâu Quang Lượng không biết chuyện này, sửng sốt một chút: "Vàng thỏi!"

Trương Dương gật đầu: "Hai cây, còn to hơn ngón cái của tôi nữa, người thân này của ông đúng là có tiền thật!"

Trong lòng Lâu Quang Lượng thầm mắng Diêu Kiến Thiết ngu ngốc, đồng thời lại sinh ra cảm giác bất bình, cái thứ vô liêm sỉ này, bình thường tại sao không thấy mày đến hiếu kính tao như vậy? Nhíu nhíu mày nói: "Hắn dám làm ra hành động bất chính này, trở về tôi sẽ phê bình hắn!"

Trương Dương nói: "Thị trưởng Lâu, có thể ông không biết là đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Lâu Quang Lượng nhìn Trương Dương một chút: "Không phải là người hai nhà đánh nhau sao?"

Trương Dương nói: "Diêu gia đánh người nhà họ Dương chỉ là một chuyện, Dương Văn Nguyệt muốn đến trấn kiện cáo, bị Diêu Kim Long lừa đến thôn ủy, tên khốn nạn này muốn cưỡng hiếp người ta, Dương Văn Nguyệt không cam lòng chịu nhục, cho nên đã nhảy lầu xuống!"

Lâu Quang Lượng thật sự không biết là chuyện này lại nghiêm trọng như thế, ông hơi giật mình nhìn Trương Dương, qua một hồi lâu mới nói: "Cũng không thể nghe theo lời nói của một bên!"

Trương Dương cười lạnh nói: "Cái gì mà là lời nói của một bên? Bây giờ Dương Văn Nguyệt đang nằm trong bệnh viện, nhà họ Dương bị đập nát tan hoang, đây đều là sự thật, đã là thời đại nào rồi, mà người nhà của Diêu Kiến Thiết ỷ vào chút quyền thế, ức hiếp bách tính, hiếp đáp thôn dân, hành động của bọn họ căn bản là ác bá, loại sâu mọt này ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự hài hòa của xã hội, tổn hại đến hình tượng vinh quang của đảng chúng ta, không trừng trị chúng, làm sao để cho dân chúng tâm phục, làm sao có thể làm cho dân chúng sống yên lành?"

Lâu Quang Lượng nói: "Chuyện này trước tiên cần điều tra rõ ràng, hẳn là không nghiêm trọng như vậy đâu!"

Trương Dương nói: "Nghiêm trọng hay không nghiêm trọng tôi cũng không rõ ràng, dù sao thì, chỉ bằng chút thu nhập của Diêu Kiến Thiết, mà tùy tiện móc hai thỏi vàng ra tặng lễ, bên trong khẳng định là có vấn đề rồi, thị trưởng Lâu, cái này không phải là tôi không cho ông mặt mũi, đảng và nhà nước giao quyền lực cho chúng ta không phải là để cho chúng ta dùng lấy lòng nhau, mà là để cho chúng ta có thực lực kiên định làm việc cho dân chúng. Tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ con chuột nhắt nào vi phạm pháp luật bên trong!"

Nói đến mức như vậy rồi, thì Lâu Quang Lượng cũng rõ ràng là không cần phải tiếp tục nói nữa, người ta đã không cho mình mặt mũi rồi. Lâu Quang Lượng chán chường rời đi.

Lâu Quang Lượng vừa đi không bao lâu, trưởng đài truyền hình Lương Diễm đã đến cửa, cô ta lần này đến đây là vì chồng, tối hôm qua sau khi Dương Phong trở về, đã ý thức được lần này đã chọc phải sai lầm lớn, y liền đem chuyện này nói lại cho vợ nghe, Lương Diễm vừa nghe xong liền lập tức rõ ràng lần này chồng mình đã chọc giận Trương Dương rồi, Trương Dương giao chuyện của Dương Văn Nguyệt cho Dương Phong xử lý, ý định là muốn chồng mình phối hợp cho tốt, chỉ là không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng đến mức này.

Chồng gây ra lửa, làm vợ đương nhiên là có trách nhiệm đi dập lửa giùm chồng, cho nên Lương Diễm mới tìm đến Trương Dương, mong rằng vị bạn học cùng trường đảng này có thể cho mình một ít mặt mũi.

Lương Diễm nhìn thấy Trương Dương liền lập tức nói: "Thị trưởng Trương, ngày hôm qua tôi đã mắng lão chồng chết tiệt cả đêm rồi, ổng đã hối hận muốn chết, ngài giao cho ổng chút việc nhỏ như vậy mà ổng cũng không làm được, thật sự đúng là một phế vật!"

Trương Dương cười nói: "Chị Lương, anh ấy là trấn trưởng, có thể là do chuyện ở Xa Tử Hà thôn nhỏ quá, nên anh ấy không để ý đến!"

Lương Diễm lập tức nghe được những lời này của Trương Dương có chút không đúng, ngồi xuống ghế sô pha mà chờ.

Thư ký của Trương Dương Phó Trường Chinh pha cho cô một tách trà.

Lương Diễm nói: "Thị trưởng Trương, nghe nói cô bé kia rất thảm?"

Trương Dương gật đầu: "Người nhà của bí thư chi bộ thôn Xa Tử Hà căn bản là một đám thổ phỉ ác bá, tôi đã cho điều tra rồi, chuyện của Dương Văn Nguyệt đã được lập án, lão Dương nhà chị không có dính dáng gì với Diêu Kiến Thiết chứ?"

Lương Diễm vội vã lắc đầu:" Không có, tuyệt đối không có, lão chồng nhà chị là một con thỏ nhát gan, chuyện vi phạm pháp luật ổng không dám làm đâu!"

Trương Dương nói: "Không dính dáng là tốt! Con người Diêu Kiến Thiết này có thể có vấn đề kinh tế!" Một câu nói vô cùng bình thản nhưng lại làm cho Lương Diễm nghe mà hết hồn, cô ta cũng rất rõ ràng quan hệ của chồng và Diêu Kiến Thiết, ngày lễ ngày tết gì Diêu Kiến Thiết cũng đến tặng lễ vật cả, con gái của Diêu Kiến Thiết vào trạm phát thanh của trấn, chính là cô ta giới thiệu vào, bởi vì chuyện này mà Diêu Kiến Thiết đã tặng cho vợ chồng cô hai mươi ngàn, Lương Diễm có cảm giác như đang ở trên một tòa nhà bị nghiêng vậy, cô cắn môi, cẩn thận hỏi: "Vấn đề củ a Diêu Kiến Thiết rất nghiêm trọng sao?"

Trương Dương nói: "Bây giờ vẫn chưa biết, nhưng mà tôi chắc chắn rằng người này có vấn đề kinh tế!"

Lương Diễm nói: "Một cán bộ thôn thì có thể có nhiều vấn đề kinh tế?"

Trương Dương nói: "Được rồi, lão Dương có đem chuyện học sinh tìm tôi kiện cáo nói cho Diêu gia biết không?"

Tim của Lương Diễm đập bình bịch: "Ổng không dám đâu!" Trong lòng lúc này sợ đến mức không chịu nổi nữa.

Sức nghe của Trương Dương linh mẫn đến mức phải nói là thuộc hàng kinh khủng, từ nhịp tim đột nhiên đập nhanh của Lương Diễm thì đã khẳng định rằng Lương Diễm đang có chuyện giấu mình, Trương Dương cũng không hỏi tới, mà chỉ cười nói: "Chị Lương cứ yên tâm, kêu lão Dương nhà chị yên tâm làm việc, phối hợp tốt với điều tra của cấp trên là được!"

Lương Diễm không biết mình đi ra khỏi phòng làm việc của Trương Dương thế nào nữa, chuyện này cô càng nghĩ càng sợ, nếu như Diêu Kiến Thiết thật sự có vấn đề kinh tế nghiêm trọng, cuối cùng nói không chừng sẽ lôi cả nhà cô ra, tuy rằng hai mươi ngàn không tính là lớn gì, chỉ đủ bị phạt thôi. Vốn dĩ mình nghĩ rằng còn có thể trông cậy vào vị bạn học cũ Trương Dương này, có thể tiến thêm một bước trong con đường làm quan, nhưng không ngờ rằng Trương Dương lại đem cơn lửa này đổ lên đầu của vợ chồng mình.

Lương Diễm càng nghĩ càng hoảng sợ, nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến Thường Hải Tâm, lúc trước cô và Thường Hải Tâm sống chung một ký túc xá, quan hệ của hai người vẫn rất tốt, Trương Dương và Thường Hải Tâm có quan hệ không bình thường, chuyện này nếu như Thường Hải Tâm nguyện ý đứng ra nói giúp, thì không chừng Trương Dương sẽ bỏ qua cho hai vợ chồng cô. Vì thế Lương Diễm liền gọi điện cho Thường Hải Tâm một cú, rất trùng hợp, Thường Hải Tâm và anh hai của cô là Thường Hải Long đang ở trên xe đến Giang thành, bọn họ đến thăm đại ca Thường Hải Thiên.

Lương Diễm ấp úng đem chuyện của mình nói ra, cô chỉ thừa nhận mình đã nhận chổ tốt của Diêu Kiến Thiết, và cũng nói ra một ít về tình hình thực tế, lần này nếu như Diêu Kiến Thiết thật sự gặp chuyện, thì không biết có lôi hai vợ chồng ra hay không, Lương Diễm coi như là vì đề phòng chu đáo, cho nên nhờ Thường Hải Tâm nói giúp vài lời.

Thường Hải Tâm sau khi nghe xong chuyện này, cũng lâm vào cảnh khó xử, dù sao thì hành vi của Lương Diễm cũng là vi phạm pháp luật, nếu như Trương Dương thật sự tra đến đầu bọn họ, thì bọn họ hẳn là phải gánh chịu trách nhiệm tương ứng. Thường Hải Tâm cũng là cán bộ đảng viên, cô cũng có tôn nghiêm giữ gìn pháp luật, chỉ là Lương Diễm dù sao cũng là chị gái lớn ở chung một thời gian, lúc còn học ở Đông Giang, người ta vô cùng chiếu cố đến mình, Thường Hải Tâm cũng không thể từ chối ngay mặt được, chỉ có thể an ủi Lương Diễm, nói chuyện này chưa chắc đã liên lụy đến đầu bọn họ, nếu như thật sự liên lụy, thì cô sẽ ra mặt nói giúp vài câu.

Thường Hải Tâm nói xong làm cho Lương Diễm bắt đầu sinh ra một ít hy vọng, cô mời Thường Hải Tâm đến Phong Trạch chơi, Thường Hải Tâm cũng đồng ý, nói là đi thăm đại ca xong, sẽ bớt chút thời gian đến Phong Trạch.

.....................................

Chuyện này phát triển còn nghiêm trọng hơn cả trong dự đoán của Lương Diễm, bên công an lúc điều tra chứng cứ then chốt, lại có thôn dân đến kiện cáo tội ác của anh em nhà họ Diêu này, như là lấn chiếm đất cày ruộng để xây dựng nhà cửa, chặt cây rừng bán lấy tiền nhưng bỏ vào túi áo riêng, nhà mấy thức ăn gia súc trong thôn cũng bị mấy anh em nhà này chiếm giữ phi pháp, không nộp phí dụng. Có một việc càng nghiêm trọng hơn, đó chính là trong tỉnh chi xuống một khoản tiền cứu tế, bị gã ta chiếm giữ phi pháp. Tỉnh cấp cho vay cứu tế những nơi bị hạn hán nghiêm trọng, mỗi người hai mươi đồng, chỉ là đến thôn Xa Tử Hà thì lại biến thành mỗi nhà hai mươi đồng, và cái này tính ra, Diêu Kiến Thiết đã tham ô hơn hai mươi ngàn rồi.

Cục trưởng cục công an Trình Diễm Đông vì chuyện này mà đặc biệt đến tìm Trương Dương, đem bằng chứng chính xác đưa ra cho Trương Dương, giận dữ nói: "Cái tên Diêu Kiến Thiết này quả thật là một ác bá, ức hiếp dân chúng, hiếp dáp thôn làng, không có chuyện gì mà hắn không dám làm!"

Trương Dương tức giận nói: "Một bí thư chi bộ của thôn, ai cho hắn lá gan lớn như vậy?"

Trình Diễm Đông nói: "Chuyện của Dương Văn Nguyệt tuy đã lập án, nhưng mà Diêu Kim ong sau khi nhận tin đã bỏ trốn, lúc tôi tìm cha của Dương Văn Nguyệt là Dương Thụ Sinh để tìm hiểu tình huống, lá gan của Dương Thụ Sinh lại rất bé, muốn dàn xếp ổn thỏa!"

Trương Dương nói:" Dương Văn Nguyệt nói thế nào?"

Trình Diễm Đông nói: "Cô bé này rất kiên cường, cũng rất dũng cảm, đã quyết định khởi tố cả nhà Diêu Kiến Thiết!"

Trương Dương cả giận nói: "Mẹ kiếp, tiền cứu tế tôi cực khổ thu thâp về, mà lại bị đám sâu mọi này tham ô! Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, tôi muốn nhìn xem trời Phong Trạch rốt cục là trong hay là đục?"

Trình Diễm Đông nói: "Chuyện này hình như không thuộc trong phạm trù quản lý của ngài mà!"

Trương Dương nghiến răng nói: "Tiền là do tôi kiếm về, tôi có quyền giám sát số tiền ấy tiêu ở chổ nào, mang danh nghĩa cứu tế chống hạn, vất vả lắm mới xin được nhiều tiền về như vậy, khi phân phát tự nhiên lại xảy ra tình huống này, nếu như để cho những cá nhân và công ty xí nghiệp quyên tiền biết, người ta sẽ nghĩ thế nào? Chúng ta sao có thể làm thất vọng tấm lòng của người ta chứ? Anh bắt Diêu Kiến Thiết đến đây cho tôi, tôi tự mình hỏi hắn!"

Trình Diễm Đông do dự một chút, rồi cũng gật đầu.

Tuy chỉ mới xa cách vài ngày thôi, nhưng cả người Diêu Kiến Thiết giống như là một con gà trống bại trận vậy, chút tinh thần trên người đã biến mất không thấy đâu hết, gã ngồi thành thật trên ghế, hai chân khép lại, hai tay cũng nắm lại với nhau và đặt giữa hai chân, cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên.

Trương Dương và Trình Diễm Đông cùng nhau đi đến phòng thẩm vấn, sau khi ngồi xuống ghế, Trương Dương mỉm cười nói: "Bí thư Diêu, chúng ta lại gặp mặt!"

Nghe được giọng nói của Trương Dương, Diêu Kiến Thiết ngẩng đầu lên, tóc của gã có vẻ mất trật tự, môi thì khô nứt, dùng sức mở to mắt ra nhìn, nói: "Thị... thị trưởng Trương... "

Trình Diễm Đông nói: "Diêu Kiến Thiết, có biết vì sao đưa anh đến chổ này không?"

Diêu Kiến Thiết gật đầu nói: "Biết, biết, nghe nói con trai của tui ép nha đầu nhà họ Dương nhảy lầu, các người tìm đến tôi để điều tra tình huống!"

Trình Diễm Đông lớn tiếng nói: "Anh bớt dùng mánh lới với tôi, ngày hôm nay đưa anh đến đây, chính là bởi vì bản thân anh có chuyện!"

"Tôi có vấn đề?"

Trương Dương nói: "Khoảng tiền cứu tế chống hạn do tỉnh phát xuống đã xảy ra chuyện gì? Dựa theo quy định, mỗi người hai mươi đồng tiền trợ cấp, tại sao đến thôn của anh lại biến thành mỗi hộ hai mươi đồng, phần tiền còn lại đâu?"

Diêu Kiến Thiết nói: "Tôi nhận được thông báo là mỗi hộ hai mươi đồng trợ cấp mà!"

Trương Dương nói: "Cái miệng của anh đúng là cứng thật, anh có phải là đã chiếm dụng đất cày ruộng trong thôn để xây nhà ở không? Rừng cây ven sông Xa Tử, cây cối có phải là do người nhà của anh chặt phá, bán lấy tiền, rồi bỏ vào trong túi của mình không? Mấy anh em nhà anh chiế mdụng nhà máy thức ăn gia súc, mấy năm năm không giao nộp cho thôn một đồng nào? Nhà nào ở đó mà không mua thức ăn gia súc do các anh sản xuất? Ao cá do Dương gia nhận thầu đang tốt đẹp, thằng em của anh thấy người ta kiếm được tiền, liền đỏ mắt, muốn người ta chuyển ao cá qua cho hắn, người ta không chịu, kết quả là các anh phái người đi đánh người ta, đánh người ta còn chưa nói, anh còn dùng danh nghĩa cứu hạn để tháo nước trong ao cá của người ta, làm cho người ta tổn thất mấy chục ngàn đồng!"

Diêu Kiến Thiết nói: "Nhà bọn họ có thù oán với tôi, cho nên muốn hãm hại tôi!"

Trình Diễm Đông lớn tiếng quát: "Hãm hại anh? Chúng tôi không có chứng cứ mà dám nói ra sao? Diêu Kiến Thiết, tôi không sợ nói cho anh biết, những việc mà thị trưởng Trương nói, tất cả đều đã nắm giữ chứng cứ rõ ràng, anh cho rằng một bí thư chi bộ thôn là có thể dùng một tay che trời sao? Cô bé Dương Văn Nguyệt đang yên đang lành bị các người đánh đến nổi bở lỡ kỳ thi vào đại học năm nay, cái này còn chưa tính, con trai của anh còn muốn cưỡng hiếp người ta, làm cho người ta nhảy lầu, suýt chút nữa là bỏ cả mạng, anh là một quan viên, cũng là một cán bộ đảng, anh sờ lương tâm của mình đi, anh có mặt mũi nào để đối mặt với hương thân phụ lão không?"

Diêu Kiến Thiết cúi đầu không nói lời nào.

Trương Dương nói: "Theo tình huống nắm giữ bây giờ mà nói, đã đủ định tội anh, mấy anh em nhà anh cũng như thế!"

Diêu Kiến Thiết nói: "Tôi có thể bồi thưởng tổn thất kinh tế cho Dương gia!"

Trương Dương nói: "Anh yên tâm đi, không thiếu phần bồi thường đâu, chỉ là tôi không nghĩ ra, một bí thư chi bộ thôn như anh, mà có lá gan lớn như vậy, dám tham ô tiền cứu tế, anh biết cái này có ý nghĩa gì không?"

Bình luận

Truyện đang đọc