Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Ô tô chạy dọc theo đường núi, không bao lâu sau liền tháy được một tòa kiến trúc tường trắng mái xanh ở phía trước, đây là phong cách dân cư điển hình của phía nam Bình Hải, đi qua rừng cây nhỏ, trước mắt liền được mở rộng ra.

Thấy thoáng qua cây xanh là một tòa nhà màu trắng đứng sừng sững, xanh trắng kết hợp, cảnh đẹp ý vui.

Kiều Mộng Viện chạy xe đến trước cửa lớn thì nhấn còi, cửa lớn chậm rãi mở ra, cô trực tiếp chạy ô tô vào trong, Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, Kiều Bằng Cử này thật sự đúng là biết chọn chổ, cái chổ này non xanh nước biếc, thanh u yên tĩnh, có thể xem là một nơi nghỉ ngơi lấy lại sức tuyệt hảo.

Ô tô dừng lại, từ bãi đậu xe muốn đi đến tòa nhà còn phải qua một hoa viên, khoảng trường năm mét, trong sân cũng không có người, Kiều Mộng Viện nói: "Anh của tôi hẳn là ở trên lầu"

Trương Dương bỗng nhiên cảm thấy bao tử của mình khó chịu, ôm bụng nói: "Toilet ở đâu?"

Thì Duy không nhịn được nói: "Cho cái tội uống nhiều" Cô chỉ chỉ về phía bên phải, nói: "Bên trong đó, anh đi nhanh lên, chúng tôi ở phòng khách chờ anh"

Trương Dương cười nói: "Con người có ba cái gấp, tôi nhịn nãy giờ, cũng là vì nể mặt bí thư Kiều, chứ bình thường tôi đều là nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài!"

Kiều Mộng Viện và Thì Duy đồng thời nói: "Mắc ói!"

Trương đại quan nhân vui vẻ đi dọc đường nhỏ vào trong.

Thằng nhãi này đi vào trong toilet rồi, lúc ngồi xổm xuống mới nhớ ra là mình không có giấy vệ sinh, Trương đại quan nhân lúc này đang cực xấu hổ, xem ra nội lực hao tổn quá độn, ngay cả suy nghĩ cũng không rõ ràng, hắn cầm lấy điện thoại di động lật qua lật lại, suy nghĩ rằng có nên gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện để nhờ cô ấy mang đến giùm không. Trương Dương cầm điện thoại trên tay mà do dự cả buổi, chuyện này đúng là khó mà mở miệng được, xem ra chỉ có thể làm phiền Kiều Bằng Cử mà thôi. Trương đại quan nhân bỗng nhiên nhớ đến lời nói của một người về hạnh phúc, hạnh phúc là gì, hạnh phúc là khi bạn đi toilet mà quên mang giấy, có người đến đưa giấy cho bạn.

Lúc Trương đại quan nhân đang chuẩn bị hạ quyết tâm gọi điện thoại, thì lại nghe thấy tiếng bước chân.

Một ông già mang bộ đồ lao động màu xám mang khẩu trang đi đến, trên tay lão già dính đầy bùn, trên đôi giày cũng dính không ít bùn đất, từ cái này có thể đoán ra ông ta mười phần là đang nặn tượng, ông ta đi vào trong toilet rửa tay, xoay người lại nhìn Trương Dương một chút.

Trương Dương cười cười nói: "Thưa ông, cầu ông một chuyện!"

Lão già thấp giọng nói: "Nói đi!"

"Trên người ông có mang giấy không?"

Lão già lắc đầu.

Trương Dương nói: "Tôi là khách do người nhà của ông mời đến, xin làm phiền ông lấy giúp tôi một ít giấy!"

Lão già không nói gì, xoay người đi.

Trương đại quan nhân lớn tiếng nói:" Ông ơi, nhanh lên một chút!"

Một lát sau, ông già chậm rãi trở về, đưa cho Trương Dương một xấp giấy ăn.

Trương Dương cười nhận lấy, đây là hạnh phúc, ông già này đưa giấy làm cho hắn có cảm giác giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Trương đại quan nhân thoải mái tiêu sái đi ra khỏi toilet, thấy lão già kia vẫn đang ngồi chồm hổm loay hoay chăm sóc hoa cỏ.

Trương Dương nói: "Ông ơi, cảm ơn ông!"

Lão già nói: "Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn!"

Trương Dương nói: "Đối với ông mà nói là chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói lại là chuyện lớn, hai tờ giấy của ông là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trở về tôi sẽ nói với bọn họ một tiếng, tăng tiền lương cho ông nha!"

Lão già cười cười, không nói gì, vùi đầu tiếp tục chăm sóc hoa cỏ của ông.

Trương Dương đi vào sảnh nhỏ, thấy Kiều Bằng Cử mặc bộ đồ hưu nhàn đi ra đón, hắn cười nói với Trương Dương: "Sao lâu vậy? Còn tưởng cậu bị lọt vào hầm cầu luôn rồi chứ"

Trương Dương xấu hổ cười nói: "Tối hôm qua ăn nhiều quá bị đau bao tử, cái biệt thự này cũng không tồi, thật lớn"

Kiều Bằng Cử nói:" Của một người bạn, hắn đi nước ngoài, cho nên sang tay giá thấp cho tôi. Đã sửa chữa lại rồi, bên trong còn có nước suối"

Trương Dương đi theo hắn vào phòng khách, Kiều Mộng Viện và Thì Duy hai người đều đi lên lầu thay quần áo cả, Kiều Bằng Cử cho người đi pha trà, rồi cùng Trương Dương ngồi xuống ghế sô pha.

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều đâu?"

Kiều Bằng Cử nói: "Vốn đang nghỉ ngơi, chỉ là hồi nãy có một cuộc họp khẩn cấp mở ra, nên liền đi đến đến tỉnh ủy rồi, mẹ của tôi thì đi đến Lăng Vân tự thắp hương, tối nay mới có thể trở về"

Trương Dương có chút tò mò hỏi ;" Không biết bí thư Kiều tìm tôi có chuyện gì?"

Kiều Bằng Cử nói: "Tôi cũng không rõ ràng lắm, chờ cha tôi trở về sẽ biết" Hắn đưa một ly trà qua cho Trương Dương, thừa dịp Kiều Mộng Viện và Thì Duy còn chưa xuống, nhỏ giọng nhắc nhở Trương Dương: "Lát cha tôi trở về nếu có hỏi chuyện của Kim Toa, cậu ngàn vạn lần đừng có nhắc đến tôi nha"

Trương Dương cười nói: "Tôi là loại người này sao? Việc nào ra việc đó, tôi sẽ không nhắc bất cứ cái gì đến anh đâu"

Kiều Bằng Cử gật đầu thỏa mãn nói: "Trương Dương, tôi nghe nói cậu đã bắt tay giảng hòa với Hải Sắt phu nhân?"

Trương Dương nói:" Oan gia nên giải không nên kết, tôi và bà ta vốn không có mâu thuẫn gì, là Mã Ích Lượng đắc tội tôi, mọi chuyện cũng không có gì đâu"

Kiều Bằng Cử nói: "Giải được thì tốt" Trong lòng hắn lại vô cùng kỳ quái, Hải Sắt phu nhân xưa nay nổi tiếng cường ngạnh, vì sao trong chuyện này lại áp dụng phương pháp xử lý thấp, chẳng lẽ bà ta thật sự biết khó mà lui sao?

Lúc này Kiều Mộng Viện và Thì Duy hai người đã thay đồ xong và đi xuống lầu, Kiều Mộng Viện nhớ đến chuyện Trương Dương vẫn chưa ăn gì, cô ta nói với người hầu một tiếng, làm vài món ăn cho Trương Dương.

Kiều Bằng Cử cũng nhìn ra tinh thần của Trương Dương không được tốt lắm, hỏi qua mới biết tối hôm qua Trương Dương đã uống say.

Thì Duy đứng bên cạnh nói: "Tôi thì không hiểu đàn ông các anh như thế nào, gặp phải rượu thì đi không nổi. Chỉ cần vui vẻ, là uống không biết đường về luôn"

Trương Dương nói: "Cô đừng nói chúng tôi, chính cô cũng có uống vậy!"

Thì Duy nói: "Rượu là một loại độc dược, anh cẩn thận coi chừng hư hết cả bao tử đấy!"

Bình luận

Truyện đang đọc