Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Vương Chuẩn nói: "Nhưng Khâu Tử Kiện..."

Trương Dương nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng cứu hắn."

Trương Dương vừa đi làm đã bị phó thị trưởng Trần Hạo gọi tới, tới văn phòng của Trần Hạo, tỉnh cảnh trước mặt đã dọa cho Trương đại quan nhân sợ hết cả hồn, bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng, bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên tất cả đều ở đây, đại cục trưởng cục công an Trương Đức Phóng cũng có mặt, một đám mặt mày xanh lét, sắc mặt rất khó coi.

Lương Tùng là đến tìm Trần Hạo tính sổ, Trần Hạo hiện tại được phân quản thể dục thể thao, Trương Dương là người của Trần Hạo, oan có đầu nợ có chủ, người mà y tìm đến trước nhất là Trần Hạo, Trần Hạo nghe nói xảy ra chuyện lớn như vậy cũng sợ hãi vô cùng, gã được phân quản công tác thể dục thể thao, mông còn chưa ngồi ấm chỗ, Trương Dương liền mang tới cho gã một phiền phức lớn như vậy, Trần Hạo lập tức gọi Trương Dương tới đây.

Còn Lý Bồi Nguyên, quan hệ của y và Lương Tùng không tồi, Lương Tùng gọi y tới đây là để chuẩn bị làm lớn một trận.

Trương Dương vừa đi vào văn phòng của Trần Hạo, Trần Hạo đã nổi giận đùng đùng chất vấn: "Trương Dương, xem chuyện tốt mà cậu làm đi."

Trương Dương nói: "Lời này của Thị trưởng Trần là có ý gì? Tôi đã làm chuyện tốt gì?"

Trần Hạo tức giận nói: "Cậu còn giả bộ hồ đồ với tôi à, câu từ đâu tìm được một đám người như vậy? Ngôi sao cái gì chứ, tất cả đều là lưu manh, tội phạm."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Trần, có gì thì anh nói rõ ràng ra, chưa gì đã đẩy hết trách nhiệm lên người tôi, có phải là cảm thấy như vậy thì mình có thể thoát được liên quan không?"

Trần Hạo bị hắn nói cho giận đến nỗi mặt đỏ bừng: "Cậu có thái độ gì vậy?"

Lý Bồi Nguyên nói: "Cả hai bớt giận đi, việc gì mà phải như vậy, mới sáng sớm mà, chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi, trước tiên nghĩ cách giải quyết đi, cãi nhau có thể giải quyết được vấn đề sao?"

Lương Tùng nói: "Trương Dương, những ngôi sao Hongkong này là cậu mời đến, cậu đúng là có bản lĩnh đó."

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Lương, người thật sự là tôi mời đến, ông muốn nói gì thì cứ nói ra đi."

Lương Tùng gật đầu nói: "Khâu Tử Kiện đó cưỡng hiếp cháu gái tôi, cậu có biết hay không?"

Trương Dương nói: "Cháu gái ông tối hôm qua tới phòng của Khâu Tử Kiện thì tôi biết, còn chuyện ưỡng hiếp gì đó thì tôi không biết."

Lương Tùng sớm đã ôm đầy một bụng tức, Trương Dương nói như vậy, lửa giận lập tức trào ra, y tức giận nói: "Cậu nói thối lắm, cậu dám nói rằng cậu không biết ư."

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Lương, tôi kính trọng ông là lãnh đạo là của tôi, cho nên tôi nói chuyện với ông cũng mang theo vẻ khách khí, cháu gái của ông xảy ra chuyện, ông tức giận cũng là điều mà tôi hiểu được, nhưng thân là một vị lãnh đạo ông nên chú ý tới ngôn từ của mình, ông nếu còn dùng cách đó để nói chuyện với tôi, tôi sẽ không tiếp tục nói chuyện với ông nữa."

Lương Tùng tức giận đến mức mũi vẹo cả đi, tức giận nói: "Tôi chính là có thái độ đấy đấy, tôi dùng ngữ khí này đấy, tôi mắng anh thì sao chứ? Anh hại cháu gái tôi bị người ta cưỡng hiếp, hiện tại điên điên khùng khùng, tôi chưa đánh anh là còn nhẹ đấy."

Trương Dương cười lạnh nói: "Tôi vốn là mang lòng xin lỗi tới đây bàn chuyện với ông, nhưng loại thái độ của ông căn bản là không phân rõ phải trái. Khâu Tử Kiện đó tôi nhìn cũng không vừa mắt, có điều ông có bằng chứng chứng minh rằng hắn cưỡng hiếp cháu gái ông không, cháu gái ông là tự mình chạy tới phòng của hắn, hiện trường cũng không hề có giấu vết giãy giũa tranh đấu gì, theo pháp luật là phải chú ý chứng cớ."

Lương Tùng vốn tự cho rằng mình là người bị hại, bụng đầy ủy khuất, y mắng người cũng là để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng, nhưng gặp loại người như Trương Dương thì chẳng khác nào tự va vào vách tường, Trương đại quan nhân không hề sợ y, Lương Tùng tức giận chỉ vào Trương Dương định mắng. Lý Bồi Nguyên nhìn ra tình thế không ổn, vội vàng cản y lại, nói: "Lão Lương, anh bình tĩnh, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải đối mặt với hiện thực."

Lương Tùng uất tới mức tay chân run rẩy, nhớ tới đứa cháu gái vẫn còn điên điên khùng khùng nằm trong bệnh viện, trong lòng y lại đau đớn vô cùng: "Cháu gái tôi... tinh thần của nó có vấn đề... Khâu Tử Kiện là tên súc sinh, sao có thể xuống tay với một nữ hài tử thần kinh có vấn đề chứ."

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng bi phẫn của Lương Tùng cũng thấy không đành lòng, hắn nói khẽ: "Xin lỗi bộ trưởng Lương, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, cô ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một người xấu nào, nhưng cũng không thể bởi vì sự yêu ghét của bản thân mà bỏ qua chân tướng của sự việc."

Lý Bồi Nguyên nói: "Vật chứng đã có rồi, hiện tại Nguyệt Linh đang kích động, được trị liệu ở bệnh viện, có một số việc chỉ có thể hỏi cô ta thì mới biết được."

Lương Tùng lắc đầu nói: "Chuyện này tôi sẽ không để vậy là xong đâu." Nói xong y rời khỏi văn phòng.

Trương Đức Phóng một mực không nói gì, sau khi Lương Tùng đi rồi y mới thở dài nói: "Tinh thần của Lương Nguyệt Linh không bình thường, Khâu Tử Kiện sinh hoạt tình dục với cô ta, lần này hắn e rằng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội."

Trương Dương trầm mặc trong chốc lát, nhớ tới chuyện tối hôm qua, có chuyện hắn có thể kết luận, Khâu Tử Kiện tuy rằng không phải là tên tử tế gì, nhưng hắn khẳng định không cưỡng hiếp Lương Nguyệt Linh, hắn cũng không biết tinh thần của Lương Nguyệt Linh có vấn đề, Khâu Tử Kiện trong chuyện này rất oan ức, nhưng hiện tại Lương Tùng nhất định đòi khởi tố Khâu Tử Kiện, tình thế đối với Khâu Tử Kiện khá là bất lợi, Trương Dương cũng không thích Khâu Tử Kiện, chuyện sinh tử của hắn cũng không quan trọng, nhưng nếu Khâu Tử Kiện bị phán tội hiếp dân, hắn tất sẽ phải gánh trách nhiệm liên đới, đám người của thị lý sớm đã có ý kiến với hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội ném đá xuống giếng.

Trương Đức Phóng nhìn thấy bộ dạng mặt co mày cáu của Trương Dương, trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng, Trương Dương có năng lực hơn nữa thì hiện tại cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết, trong chuyện này cậu đã chọc cho nhiều người tức giận, Đoàn Kim Long đưa Lương Nguyệt Linh đến đồn công an tố cáo cô ta bán dâm, chuyện này cũng sẽ đắc tội với rất nhiều người, Trương Dương về sau khẳng định sẽ không bỏ qua cho y, mà Lương Tùng cũng sẽ không tha cho Đoàn Kim Long, Trương Đức Phóng thầm đắc ý, chủ ý một hòn đá ném hai chim này của mình thật sự rất hoàn mỹ, một đòn đả kích Trương Dương lại có thể đẩy Đoàn Kim Long vào khốn cảnh, Trương Dương rất có khả năng sẽ bởi vì sự kiện này mà không gượng dậy nổi, mà Đoàn Kim Long ở Nam Tích cũng sẽ lâm vào trong cục diện bị người người đòi đánh, quyền quản lý Hải Thiên không lâu nữa sẽ rơi vào trong tay Chung Hải Yến, cái này cũng chẳng khác nào là rơi vào trong tay y.

Sau khi rời khỏi Lương Tùng sau khi rời khỏi, Trần Hạo cũng oán trách: "Trương Dương, chuyện cậu gây ra, cậu tự đi mà giải quyết." Gã vẫn trốn tránh trách nhiệm.

Trương Dương nhìn gã với ánh mắt khinh bỉ, xoay người bước ra khỏi cửa, đi được vài bước thì nghe thấy Lý Bồi Nguyên gọi hắn.

Trương Dương dừng chân lại, chờ Lý Bồi Nguyên đi tới, nói khẽ: "Bí thư Lý."

Lý Bồi Nguyên thở dài nói: "Chuyện sao lại trở thành như vậy."

Trương Dương cười khổ nói: "Người tính không bằng trời tính."

Lý Bồi Nguyên nói: "Bộ trưởng Lương vừa rồi tình tự hơi kích động một chút, có điều cậu cũng thử đặt mình vào hoàn cảnh của ông ấy để nghĩ một chút xem, chuyện này nếu xảy ra với cậu, cậu có tức giận không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi hiểu, nhưng chúng ta cũng không thể không nói sự thật, giữa Khâu Tử Kiện và Lương Nguyệt Linh liệu có phải là vậy không?"

Lý Bồi Nguyên nói: "Phiền toái là tinh thần Lương Nguyệt Linh không bình thường, lần này bị kích động, vẫn chưa biết lúc nào thì tỉnh táo lại, loại người như Khâu Tử Kiện cũng không đáng được đồng tình."

Trương Dương nói: "Tôi muốn đi thăm Lương Nguyệt Linh."

Lý Bồi Nguyên nói: "Tôi cũng đang muốn đi, đi cùng luôn đi."

Trương Dương gật đầu, có Lý Bồi Nguyên đi cùng rất tiện, nhưng hắn vẫn có chút do dự, mình đi liệu có tiện hay không.

Hai người đi tới bệnh viện nhân dân số hai, Lương Nguyệt Linh trước mắt đang ở phòng bệnh khoa giám hộ thần kinh, vốn nên đưa cô ta tới bệnh viện tâm thần, nhưng Lương Tùng kiên trì đòi ở lại để trị liệu cho nên mới giữ lại.

Trương Dương mua một bó Carnation, lúc tới phòng bệnh giám hộ chỉ có mẹ của Lương Nguyệt Linh ở cùng, mẹ của Lương Nguyệt Linh là một người thật thà, chỉ biết ngồi đó khóc.

Thư ký của Lý Bồi Nguyên giới thiệu với bà ta: "Vị này là bí thư Lý của Ủy ban kỷ luật chúng tôi, đặc biệt tới thăm con gái bà."

Mẹ của Lương Nguyệt Linh chỉ nói một câu cám ơn lãnh đạo đã quan tâm rồi lại bật khóc, con gái thần chí đến bây giờ vẫn chưa tỉnh táo, uống thuốc an thần mới đỡ hơn được một chút, nhưng sau khi thuốc hết tác dụng lại bắt đầu hò hét.

Lý Bồi Nguyên sau khi trưng cầu sự đồng ý của bà ta, cùng Trương Dương đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lương Nguyệt Linh đang im lặng nằm trên giường bệnh, Lương Nguyệt Linh năm nay 27 tuổi, nhìn qua so với tuổi thực tế thì còn nhỏ hơn một chút, sắc mặt tái nhợt, tên da có mấy vết cào cấu, có điều bộ dạng trông vẫn thanh tú đáng yêu.

Trương Dương đặt hoa lên tủ ở đầu giường, xoay người lại nhìn khuôn mặt của Lương Nguyệt Linh, nhưng lúc này, Lương Nguyệt Linh bỗng nhiên mở bừng mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc