Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Phùng Cảnh Lượng đi tới giải vây đúng lúc: "Trương Dương, anh tới đây, tôi giới thiệu mấy vị bằng hữu cho anh quen."

Cố Dưỡng Dưỡng kéo tay Trương Dương, cô ta cũng biết tính tình của hắn không tốt, Trần An Bang này lại không ngừng khiêu khích, vạn nhất Trương Dương không kiềm chế được cơn tức, nói không chừng sẽ ở ngay tại chỗ muốn phát tác, có điều Trương Dương hôm nay coi như khống chế rất tốt, không hề bởi vì Trần An Bang mà mất đi sự trấn định, hắn mỉm cười bước đi, sau khi rời khỏi, Phùng Cảnh Lượng thấp giọng nói với hắn: "Tiểu Trần tuổi trẻ khí thịnh, anh đừng chấp nhặt với hắn."

Trương Dương mỉm cười nói: "Sao lại thế được!"

Vương Học Hải đi tới chào hỏi Trương Dương, gã đối với Trương Dương là vừa kính lại vừa sợ.

Trương Dương cười ha ha nói: "Vương lão bản, gần đây phát tài ở chỗ nào rồi? Mỏ vàng khai thác tới đâu rồi?"

Vương Học Hải nói: "Công việc bù đầu bù cổ, miễn cưỡng đủ sống."

Trương Dương nói: "Đừng than nghèo với tôi, tôi có định tìm anh vay tiền đâu."

Vương Học Hải và Trương Dương chạm cốc, nhìn nhìn Trần An Bang ở đằng xa, thấp giọng nhắc nhở Trương Dương: "Thằng nhóc Trần An Bang đó hình như không phục anh lắm, anh cẩn thận một chút." Gã chủ động chỉ điểm cho Trương Dương.

Trương Dương thản nhiên như không uống một ngụm rượu vang, nói: "Hắn dám làm gì chứ?"

Vương Học Hải nói: "Anh không biết cái giới này đó thôi, đám người này tầm mắt rất cao, căn bản không để người khác vào mắt, nhất là thằng ôn này, lỗ mũi hướng lên trời, không coi ai ra gì." Gã đối với Trần An Bang cũng không có bao nhiêu hào cảm.

Trương Dương cười nói: "Cũng bao gồm cả anh ở bên trong à?"

Vương Học Hải xấu hổ cười cười: "Chủ nhiệm Trương, anh chẳng lẽ còn chưa hiểu tôi?"

Trương Dương gật đầu nói: "Thế nào, đối với nội thành mới của Đông Giang có hứng thú hay không?"

Vương Học Hải nói: "Mắt thấy Hongkong sắp trở về rồi, tình thế kinh tế tương lai rất không rõ ràng, đa số mọi người ở đây đều muốn mượn ánh sáng của chính sách, trong quá trình trở về mò vớt một chút, chắc là không có hứng thú gì với kế hoạch đầu tư trong nước của anh đâu."

Trương Dương nói: "Có ý gì?"

Vương Học Hải uống một ngụm rượu, nói: "Trong lúc Hongkong trở về, tin rằng phương diện kinh tế sẽ chịu ảnh hưởng tương đối lớn, nhưng quốc gia sẽ hết sức duy ổn, sẽ không để Hongkong xuất hiện sự rung chuyển kinh tế. Phải biết rằng khi chính trị xuất hiện đại biến động, cơ hội kiếm tiền cũng sẽ xuất hiện, chủ nhiệm Trương, anh tới nhầm chỗ rồi, đa số mọi người ở đâu đều là hạng đầu cơ, điều mà bọn họ cảm thấy hứng thú nhất là làm sao trong thời gian ngắn nhất có thể tối đại hóa lợi ích, chứ không phải an tâm đi làm đầu tư lâu dài." Vương Học Hải đã là người thứ hai nói Trương Dương đến nhầm chỗ rồi.

Trương đại quan nhân hiện tại đã ôm thái độ bất cần, đã tới rồi thì cứ thoải mái, cho dù đám Thái tử gia này đều không có hứng thú đối với đầu tư vào nội thành Đông Giang mới, cá nhân hắn cũng không có tổn thất gì.

Lúc này tổng tài tập đoàn Kiến Cơ, một trong Tam công tử của kinh thành Từ Kiến Cơ tới bên cạnh Trương Dương, bạn gái của gã không ngờ là minh tinh điện ảnh đại danh đỉnh đỉnh trong nước Lâm Dĩnh, khi Từ Kiến Cơ nói chuyện với Trương Dương, Lâm Dĩnh cũng nói chuyện với Cố Dưỡng Dưỡng.

Từ Kiến Cơ tối nay là người đầu tiên biểu hiện ra sự hứng thú nồng hậu đối với nội thành Đông Giang mới, gã đã xem qua quy hoạch nội thành mới của Đông Giang, hơn nữa đã tìm hiểu một phen, lại nhằm vào một số vấn đề mà gã cảm thấy hứng thú để xin ý kiến của Trương Dương, Trương Dương rất kiên nhẫn giải thích với gã.

Từ Kiến Cơ nói: "Chủ nhiệm Trương, cuối tháng tôi sẽ giành thời gian tới Đông Giang một chuyến, tự mình đi xem khu đất đó."

Trương Dương có chút kinh hỉ nói: "Từ tiên sinh có hứng thú đối với kế hoạch nội thành mới của chúng tôi ư?"

Từ Kiến Cơ mỉm cười nói: "Tôi đã nghe Cảnh Lượng nhắc tới chuyện này, tôi là làm buôn bán đất đai, đối với kế hoạch của nội thành mới các anh rất có hứng thú."

Lúc này Chu Hưng Quốc cũng tới bên cạnh bọn họ, Chu Hưng Quốc nói: "Chủ nhiệm Trương, phía tôi sẽ an bài công tác một chút, cuối tháng tôi sẽ tranh thủ cùng Kiến Cơ tới đó."

Trương đại quan nhân lúc này mới thấy tối nay không đến không công, Lương Khang và Cơ Nhược Nhạn cùng nhau tới bên cạnh bọn họ, lần này Tam công tử của kinh thành tề tựu, Chu Hưng Quốc nói với Lương Khang: "Lương Khang, anh thấy thế nào về khu nội thành mới của Đông Giang?"

Lương Khang nói: "Hai năm nay Hongkong mới là điểm nóng chân chính, tôi có khuynh hướng tập trung sự chú ý ở đây hơn."

Chu Hưng Quốc nói: "Phương thức đầu tư ngắn hạn có thể đạt được hồi báo thương nghiệp lớn, nhưng phiêu lưu trong đó cũng cực lớn." Từ quan điểm của hắn có thể thấy được Chu Hưng Quốc là người cầu sự ổn định.

Lương Khang cười nói: "Người sống trên đời có chuyện nào mà không có phiêu lưu."

Từ Kiến Cơ nói: "Tôi là người sợ phiêu lưu, lão gia tử nhà chúng tôi đặc biệt dặn dò tôi, làm ăn thì phải thật thà ở lại trong nước, nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài, buôn bán lời rồi thì phải nộp thuế cho quốc gia."

Mấy người đều bật cười.

Lúc này một người nữ nhân mặc đồ đen bước về phía họ, Trương Dương Trương Dương đã sớm lưu ý đến cô ta, tối nay trong các nữ sĩ có mặt chỉ có một mình cô ta không mặc váy, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đen tràn ngập khí chất trung tính, khi cô ta đi, sải chân rất rộng, mười phần khí khái nam nhân.

Tuổi của cô ta đại khái khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, chắc là thường xuyên vận động, da có màu lúa mạch khỏe mạnh, lông mày đậm, hình dáng ngũ quan rõ ràng, tuy rằng không tinh xảo nhưng phối hợp lại với nhau cũng đầy một loại mỹ cảm dã tính.

Nhìn thấy cô ta đi tới, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đều biểu hiện rất khách khí Từ Kiến Cơ nói: "Tiết gia, ngài đến lúc nào vậy?"

Nữ lang đó mười phần bình tĩnh, cô ta thản nhiên cười cười: "Nhàn rỗi không có việc gì làm nên tới xem!"

Chu Hưng Quốc giới thiệu cô ta cho Trương Dương: "Tiết Vĩ Đồng, một người đàn ông nhất trong giới của chúng tôi, mọi người đều gọi là Tiết gia!"

Tiết Vĩ Đồng lườm Chu Hưng Quốc một cái: "Chu lão đại, anh không nói vài câu châm chọc tôi thì trong lòng khó chịu à?"

Chu Hưng Quốc cười nói: “ không dám.” Hắn lại giới thiệu Trương Dương cho Tiết Vĩ Đồng.

Tiết Vĩ Đồng bắt tay với Trương Dương, nói: "Tôi đã nghe nói về anh rồi, anh năm đó có phải từng đánh Kiều Bằng Phi một trận không?"

Trương Dương cười nói: "Lời đồn bậy tôi, tôi và Kiều Bằng Phi là bằng hữu tốt." Thời quá cảnh niên, Trương đại quan nhân sẽ không thừa nhận loại chuyện này, vả lại Kiều Bằng Phi ở Tây Tạng đã từng giúp hắn, hắn hiện tại đối với Kiều Bằng Phi đã không còn phản cảm như lúc trước nữa.

Tiết Vĩ Đồng nói: "Vừa rồi anh giới thiệu rất tốt về nội thành mới của Đông Giang." Cô ta đưa danh thiếp của mình ra, Trương Dương nhìn nhìn chức vụ trên danh thiếp là công ty hữu hạn giải trí quốc tế Dieter, Trương Dương nói: "Tiết tiểu thư làm trong ngành giải trí à?"

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi là người làm hạng mục vườn trò chơi cỡ lớn, trong các thành phố lớn trong nước đều có hạng mục của tôi, một trong những kế hoạch sang năm của tôi chính là xây dựng một tòa công viên chủ đề hiện đại hoá và giải trí văn hóa, vừa rồi tôi đối với giới thiệu về khu nội thành mới của anh cũng sinh ra một chút hứng thú."

Trương Dương nói: "Ngành du lịch trong hạng mục quy hoạch của nội thành mới chúng tôi chiếm một bộ phận khá là quan trọng, Tiết tiểu thư nếu có thời gian thì hãy đến Đông Giang khảo sát thực địa."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tốt! Tôi coi như đã nhận được lời mời chính thức của anh rồi."

Lúc này tiếng nhạc vang lên, vũ hội bắt đầu, Tiết Vĩ Đồng nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi mời anh nhảy."

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Tôi đang có ý này đây!"

Trương Dương cười cười với Cố Dưỡng Dưỡng, rồi cùng Tiết Vĩ Đồng đi xuống sân nhảy.

Trong đôi mắt đẹp của Cố Dưỡng Dưỡng mơ hồ lộ ra một tia thất vọng, cô ta mới là bạn nhảy của Trương Dương, trong lòng cô ta, Trương Dương có địa vị mà người khác không thể thay thế, nhưng giữa cô ta và Trương Dương luôn là hoa rơi có ý, mà nước chảy thì vô tình. Tình cảm của Trương Dương đối với cô ta thủy chung giống như một đại ca ca, Cố Dưỡng Dưỡng mỗi lần nghĩ tới chuyện này, luôn luôn có chút buồn bã.

Trần An Bang nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng đang cô đơn, vội vàng đi tới mời cô ta khiêu vũ.

Cố Dưỡng Dưỡng lắc đầu: "Tôi đã đáp ứng Trương Dương rồi, tối nay chỉ làm bạn nhảy của anh ấy thôi." Cô bé này cự tuyệt dứt khoát như vậy, Trần An Bang nghe thấy câu này, trên mặt lập tức có chút khó chịu.

Khiến Trương Dương bất ngờ là Tiết Vĩ Đồng khiêu vũ vô cùng tốt, cơ hồ có thể dùng từ chuyên nghiệp để hình dung, Trương đại quan nhân cũng đã trải qua sự dạy dỗ của diễn viên vũ đạo chuyên nghiệp Hà Hâm Nhan, cũng có thể được coi là tiêu chuẩn bán chuyên nghiệp, hơn nữa Tiết Vĩ Đồng ăn mặc vô cùng khác lạ, giống như là hai nam nhân đang khiêu vũ với nhau vậy. Khi Từ Kiến Cơ và Lâm Dĩnh khiêu vũ, Lâm Dĩnh không nhịn được nhỏ giọng nói với hắn: "Tiết gia từ lúc nào lại có hứng thú đối với nam nhân vậy?"

Từ Kiến Cơ buồn cười, nói khẽ: "Đừng nói bậy, để Tiết gia nghe thấy là phiền toái đấy."

Nhảy xong một bài, Tiết Vĩ Đồng mỉm cười nói: "Khiêu vũ không tồi, mau đi tiếp tiểu tình nhân của anh đi, còn không đi là mỹ nữ sẽ biến thành oán phụ đấy."

Bình luận

Truyện đang đọc