Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Đường Hưng Sinh nhanh chóng bình tĩnh lại, y không thể không bình tĩnh. Các loại dấu hiệu cho thấy con gái đã rơi vào tay đối phương, y ngay cả đối phương là ai cũng không biết, Đường Hưng Sinh nói khẽ: "Anh là ai? Vì sao lại bắt con gái tôi?"

Trương Dương nói: "Vì tiền!" Trương Dương không hề nói ra nguyên nhân chân chính, nếu hắn nói quá nhiều, Đường Hưng Sinh ngược lại sẽ hoài nghi, sinh ra cảnh giác quá sớm, vì tiền mà bắt cóc Đường Dục Linh, lý do này dễ nhận được lòng tin của đối phương hơn.

Đường Hưng Sinh nói: "Anh muốn bao nhiêu!"

Trương Dương nói: "Một triệu đô, tiền mặt! Ngày mai giao dịch ở Buffalo!"

Đường Hưng Sinh nói: "Tôi không có nhiều tiền như vậy!" Y xuất thân hình cảnh, cực kỳ quen thuộc với tâm lý học tội phạm, hiểu được phải cò kè mặc cả với đối phương như thế nào. Nhưng y không ngờ Trương Dương không phải là nhắm vào tiền, Trương Dương là muốn lợi dụng Đường Dục Linh để dụ y tới Mỹ.

Trương Dương cười lạnh nói: "Ông có thể mua một chiếc Lamborghini cho con gái mà lại không có nổi một triệu đô, ông cho rằng tôi tin được à?"

Đường Hưng Sinh nói: "Thời gian ngắn như vậy, anh bảo tôi đào đâu ra nhiều tiền như thế?"

Trương Dương nói: "Đó là chuyện của ông, nếu ông thấy con gái mình không đáng giá một triệu đô thì cứ coi như tôi chưa từng gọi cú điện thoại này."

Đường Hưng Sinh nói: "Tôi liên hệ với anh như thế nào?"

Trương Dương nói: "Số di động của con gái ông mà ông chẳng lẽ không biết à, sau khi chuẩn bị xong tiền thì lập tức liên hệ với tôi. Lòng kiên nhẫn của tôi có hạn, trước mười giờ sáng mai, nếu ông còn chưa làm xong chuyện này thì ông vĩnh viễn sẽ không được nhìn thấy con gái của mình nữa. Ông đừng thử báo cảnh sát, nếu để tôi phát hiện ông dám báo cảnh sát, tôi sẽ giết chết con gái của ông."

Đường Hưng Sinh nói: "Anh đừng lo, tôi sẽ cho anh những gì mà anh muốn, nhưng anh nhất định phải bảo chứng sự bình an của con gái tôi, không được làm hại nó."

Trương Dương lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với con gái của ông, có điều hai thủ hạ da đen của tôi thì khó nói lắm, Đường Hưng Sinh, đưa tiền càng sớm cho tôi thì càng có thể đảm bảo sự an toàn cho con gái ông." Nói xong hắn liền gác máy.

Ở đằng xa có ánh đen xe đang tiến gần nơi này, Trương Dương cảnh giác nhìn chằm chằm về phía trước, rất nhanh hắn liền nhìn ra đó là chiếc xe Ford mà Triệu Thiên Tài lái. Trương Dương vẫy tay với gã, Triệu Thiên Tài vừa rồi sau khi liên hệ với hắn đã xác định được vị trí của hắn, ngay lập tức chạy tới đây.

Triệu Thiên Tài nói với Trương Dương: "Phía đông nam có một kho gạo bỏ hoang, chúng ta có thể đợi ở đó một đêm." Đó là gã vừa rồi lúc đi qua ngẫu nhiên phát hiện.

Trương Dương gật đầu, lái chiếc Lamborghini đó của Đường Dục Linh, đi theo phía sau Triệu Thiên Tài. Hai người rời khỏi đại lộ, tới trước kho gạo cách nơi chỗ hẹn một km. Trương Dương đi tới trước kho gạo, vươn ra vặn gãy ổ khóa đã rỉ sét, từ độ rỉ sét của ổ khóa có thể nhìn ra nơi này đã một đoạn thời gian khá dài không có ai ở.

Đẩy cửa kho thóc, bên trong có một mũi ẩm mốc ùa vào mặt, Triệu Thiên Tài bị sặc ho khan liên tiếp. Trong kho gạo rất rộng, bọn họ trực tiếp lái xe vào, Triệu Thiên Tài mở đèn khẩn cấp, đi tới trước chiếc xe thể thao đó, nhìn nhìn Đường Dục Linh, nói khẽ: "Chính là cô ta à?"

Trương Dương giải huyệt cho Đường Dục Linh, Đường Dục Linh hét toáng lên, Trương Dương lập tức cho cô ta một bạt tai, tức giận nói tức giận nói: "Còn kêu nữa là tôi cắt lưỡi cô đó!"

Đường Dục Linh bị dọa cho rùng mình. Quả nhiên không dám lên tiếng nữa.

Triệu Thiên Tài nói: "Anh chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả."

Đường Dục Linh run giọng nói: "Đừng giết tôi....Các anh muốn gì cũng được. Tôi có thể cho các anh tiền, rất nhiều tiền, cha tôi có rất nhiều tiền."

Trương Dương nghe thấy câu ày liền có chút tức giận, chỉ vào mũi Đường Dục Linh mà mắng: "Tiền của cha cô đều là tham ô nhận hối lộ. Ở trong nước làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, hiện tại chạy ra nước ngoài tùy ý tiêu xài, cả nhà các người đều là hạng cặn bã."

Đường Dục Linh lúc này mới ý thức được bọn họ không phải là nhắm vào tiền của mình, cô ta run rẩy nói: "Các anh là ai? Các anh muốn gì? Tôi nói cho các anh biết, nơi này là nước Mỹ, các anh bắt cóc con tin là phải ngồi tù đó!"

Trương Dương bị cô ta khiến cho tâm tình khó chịu, liền tiện tay điểm huyệtcô ta.

Triệu Thiên Tài nói: "Cô ta dù sao cũng là con gái mà..."

Trương Dương trừng mắt lườm gã một cái: "Nhìn trúng cô ta à, nhìn trúng thì chơi đi, anh yên tâm, tôi coi như không nhìn thấy.”

Triệu Thiên Tài bị hắn nói cho mặt đỏ bừng. Đường Dục Linh không thể nói chuyện, nhưng nghe được rõ ràng, nghe nói Trương Dương muốn để Triệu Thiên Tài chơi mình, sợ đến nỗi mặt trắng bệch.

Trương Dương lạnh lùng nói: "Đừng sợ, với cái loại đức hạnh của cô, trừ mấy thằng nước ngoài mắt có tật ra, người Trung Quốc chúng tôi không có ai nhìn trúng cô đâu."

Đường Dục Linh nhìn hai người bọn họ, nếu nói Triệu Thiên Tài là người Trung Quốc thì cô ta tin, nhưng Trương Dương rõ ràng là tóc màu nâu, mắt màu lam. Nhìn sao cũng chẳng giống người Trung Quốc, có điều tiếng Trung Quốc của hắn lại rất chuẩn.

Bên trong kho gạo chỉ có lúa mạch và cành khô, Triệu Thiên Tài tìm một chỗ trống trải đốt lên để sưởi ấm, nhiệt độ không khí ban đêm rất thấp, gã sợ Đường Dục Linh ở trong xe bị cóng chết cho nên kéo cô ta ra gần lửa.

Trương Dương nói: "Tôi tìm ông già cô ta đòi một triệu đô, ngày mai y có thể sẽ tới Buffalo đó."

Triệu Thiên Tài nói: "y liệu có báo cảnh sát không?"

Trương Dương lắc đầu: "Y không dám đâu, tất cả tiền của y đều là tiền tham ô mà có, có thể vung tiền như rác mua xe thể thao cho con gái, một triệu đô đối với y mà nói thì không đáng là gì cả."

Triệu Thiên Tài thở dài nói: "Đám quan lại Trung Quốc thật sự là khiến cho người ta chán nản."

Đường Hưng Sinh đi đi lại lại trong nhà trọ ở Canada, ước chừng nửa giờ sau, hắn mới quyết định gọi điện thoại: "Chú Lê!"

Đối phương tỏ vẻ khó chịu vì y nửa đêm đánh thức mình, lạnh lùng nói: "Có việc gì à? Nửa đêm nửa hôm còn gọi điện!"

Đường Hưng Sinh nói: "Con gái của tôi bị người ta bắt cóc, bọn họ tìm tôi đòi một trăm vạn!"

"Bị bắt cóc ư?" Giọng nói của Đối phương không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi à, con gái cậu cũng nghênh ngang lắm, danh tiếng trong giới người Hoa ở Buffalo rất lớn, có nhiều bạn trai chỉ là vấn đề sinh hoạt cá nhân, không ai nói gì cả. Nhưng cậu mua cho nó không ít xe đẹp, cho rằng cậu tới Canada rồi thì an toàn à? Không có điều luật dẫn độ, núi cao hoàng đế xa sẽ không có ai quản cậu ư? Cậu đã phạm phải án lớn như vậy, người khác sẽ không dễ dàng quên cậu đâu."

Đường Hưng Sinh đối với chú Lê này có vẻ khá là kính sợ: "Chú Lê, là tôi dạy dỗ con gái không nghiêm, nhưng có người cha nào mà không thương con gái? Tôi sau này sẽ chú ý."

Chú Lê nói: "Tôi lúc trước đã cảnh cáo cậu rồi, có người muốn động đến cậu, bảo cậu bỏ tiền ra dẹp yên chuyện này, nhưng cậu lại không nghe, cho rằng tôi lừa cậu!"

"Tôi không phải là có ý đó, tôi thật sự không phải là có ý đó, chú Lê, chú Lê, tôi khó khăn lắm mới chạy trốn được tới Canada, tôi không muốn trêu vào những người ở trong nước đó, tôi chỉ muốn trốn ở Canada sống yên ổn tới cuối đời.."

"Yên ổn ư, cậu cho rằng muốn yên ổn là được yên ổn à?" Giọng nói của Chú Lê tràn ngập khinh thường.

Đường Hưng Sinh nói: "Chú Lê, xin lỗi, con gái của tôi bị bắt cóc, hắn dùng con gái tôi để uy hiếp tôi, đòi tôi phải bỏ ra một triệu!"

"Một triệu, không nhiều lắm, cái mà cậu có là tiền, cho hắn đi!" Ngữ khi của chú lê lộ ra vẻ không đồng ý.

Trong lòng Đường Hưng Sinh chửi rủa chú Lê này trăm ngàn lượt, nhưng ngoài miệng thì cũng không dám đắc tội, y thấp giọng kể lể: "Người gọi điện thoại cho tôi là người Trung Quốc, tôi hoài nghi hắn không chỉ là muốn đòi tiền chuộc, hắn muốn lợi dụng con gái tôi để dụ tôi tới nước Mỹ, người mà hắn muốn đối phó là tôi." Đường Hưng Sinh không phải nhân vật tầm thường, Trương Dương tuy rằng đòi một triệu đô để ngụy trang, nhưng Đường Hưng Sinh vẫn nhận ra sự bất thường trong đó, y không dám báo cảnh sát, đây là quan hệ duy nhất mà y có thể lợi dụng.

Chú Lê nói: "Cậu muốn làm như thế nào?"

"Hắn muốn gặp mặt giao dịch với tôi, chú Lê, chú giúp tôi cứu con gái đi."

Chú Lê nói khẽ: "Hai triệu, cậu bỏ ra hai triệu đô, tôi giúp cậu giải trừ vĩnh viễn mối họa này."

Đường Hưng Sinh run giọng nói: "Hai triệu đô..." Nghe thấy con số như sư tử há miệng, y không khỏi có chút tiếc của.

Y dùng giọng điệu thương lượng, nói: "Chú Lê, chú cũng biết, tôi tới Canada đã dùng không ít tiền rồi, tôi..."

Chú Lê nói: "Cậu cho rằng tôi đang lừa bịp tống tiền cậu à? Đường tiên sinh, nếu không phải người khác giới thiệu, tôi căn bản sẽ không giúp cậu làm nhiều chuyện như vậy, cậu nếu thấy như vậy là tiêu tiền vô ích thì có thể mời một người cao minh hơn."

Đường Hưng Sinh thấy chú Lê tức giận, vội vàng xin lỗi: "Chú Lê, tôi không phải là có ý đó. Tôi quả thật là trên kinh tế gặp chút khó khăn, có thể giúp tôi một chút không?"

Chú Lê lạnh lùng nói: "Một triệu rưỡi, thiếu một xu tôi sẽ không quản chuyện của tên hỗn trướng cậu nữa!"

Đường Hưng Sinh lập tức vâng dạ, gác điện thoại, ánh mắt y dừng trên gạt tàng thuốc trên bàn trà, đột nhiên cầm gạt tàn lên ném vào tủ đựng rượu ở phòng khách.

Bình luận

Truyện đang đọc