Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương đưa ra quyết định cuối cùng, Thường Tụng đi đến Lam Sơn làm bí thư thị ủy đã trở thành chuyện chắc chắn, trong hội nghị thường ủy Lam Sơn, bí thư thị ủy Chu Vũ Dương tuyên bố trước mặt mọi người tin tức đến bộ tổ chức tỉnh ủy nhậm chức, ông mỉm cười nói: "Các vị thường ủy, ngày hôm nay hẳn là buổi hội nghị thường ủy cuối cùng do tôi chủ trì tại Lam Sơn, nhận được thông báo của cấp trên, tôi sẽ đổi công tác đến tỉnh" Nói đến đây thì ông dừng lại một chút, cũng không phải là do ông cố ý dừng lại, mà bởi vì tiếng vỗ tay của các thường ủy đã cắt đứt lời của ông.

Chu Vũ Dương không khỏi cười đùa: "Tiếng vỗ tay của mọi người lúc này là luyến tiếc tôi hay là đang ước gì tôi đi nhanh hơn vậy?"

Đám thường ủy đều nở nụ cười, con người của Chu Vũ Dương trên chỉnh thể luôn làm cho người ta có cảm giác rất hiền hòa, ngôn từ vô cùng hài hước, so với Thường Tụng phân minh rõ ràng, thì ông ta có thể hòa mình vào với các đồng chí hơn, nhưng cũng chính là vì nguyên nhân này, cho nên làm cho quá trình chấp chính của ông ta tại Lam Sơn đã thiếu đi rất nhiều nhuệ khí.

Việc nghênh đón hay đưa tiễn trong chính trị đối với các thường ủy này mà nói là một chuyện rất tầm thường, ngày hôm nay người cất bước đi chính là Chu Vũ Dương, ngày mai nói không chừng người ra đi sẽ là mình, người đi đi về về trong quan trường vốn cũng rất bình thường, cái bọn họ quan tâm thật sự chính là ai tiếp nhận chức vị của Chu Vũ Dương, ai sẽ trở thành người đứng đầu tại Lam Sơn.

Chu Vũ Dương nói: "Tổ chức đã quyết định do đồng chí Thường Tụng tiếp nhận công tác của tôi, về phần công tác vốn có của đồng chí Thường Tụng, sẽ do nguyên phó thị trưởng thành phố Nam Tích Thường Lăng Không đồng chí tiếp nhận, cuối tuần sẽ bắt đầu một vòng công kỳ mới!"

Hiện trường lại vang lên những tiếng vỗ tay, phó bí thư đảng ủy Ngô Minh cũng vỗ tay, tuy rằng gã đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh, chỉ là tận sâu trong nội tâm vẫn có vẻ cô đơn giữa dòng, mất mác thất lạc, lần này tranh chấp bí thư thị ủy, với tuyên bố thất bại thảm hại của gã, đối với gã mà nói là giẫm chân tại chổ hay là lui về phía sau luôn. Lần này gã tích cực canh tranh chức bí thư thị ủy, Thường Tụng không có khả năng không nghe ngóng được, và khi Thường Tụng trở thành người đứng đầu của Lam Sơn, ông ta có thể quên chuyện này không? Đáp án trong lòng Ngô Minh hiển nhiên là vẫn chưa định, nhưng mà gã cho rằng tiền đồ chính trị của mình tại Lam Sơn đã bị mờ đi rồi.

Chu Vũ Dương mỉm cười nói: "Bây giờ chúng ta mời bí thư Thường nói vài câu"

Thường Tụng khoát tay nói: "Không có gì hay để nói cả"

Chu Vũ Dương cười nói: "Tôi quên mất, nào, bí thư Thường, tới đây ngồi đi" Ông làm bộ muốn đứng dậy.

Thường Tụng cười, đưa tay ra ngăn cản bờ vai của ông, Thường Tụng nói: "Ngồi chổ nào cũng như nhau, theo ý của tôi, ngồi ở đâu thì chúng ta cũng là nô bộc của dân chúng, đều phải làm việc cho dân chúng thật kiên định, đều phải nỗ lực hết mình xây dựng Lam Sơn càng thêm hoàn hảo, Lam Sơn trở thành một viên minh châu trong phát triển kinh tế tại Bình Hải, là người đứng đầu trong công cuộc cải cách, nếu chúng ta đã giành được vị trí này, chúng ta phải bảo vệ cho được vị trí này, muốn cho Lam Sơn vĩnh viễn trở thành ngôi sao của Bình Hải"

Hiện trường lại vang lên một trận vỗ tay.

Trương Dương vốn muốn ở Đông Giang thêm hai ngày nữa, chỉ là một cú điện thoại của Đỗ Thiên Dã đã triệu tập khẩn cấp hắn về.

Trương Dương vội vã trở về Giang thành, không cần nghỉ ngơi, lao thẳng vào phòng làm việc của Đỗ Thiên Dã, sắc mặt của Đỗ Thiên Dã có chút bối rối, thấy Trương Dương đến, rõ ràng hiện lên vài phần tức giận: "Cậu có biết trách nhiệm của mình không? Vừa đi là đi đến mấy ngày, công trình sân bay mới làm sao đây?"

Trương Dương nghe thấy giọng nói của bí thư Đỗ không được thiện, liền cười nói: "Tôi đâu có nói gì đâu, cái này không phỉa là đi dự hôn lễ của Vương Hoa Chiêu và Tằng Lệ Bình ở Đông Giang sao, mà công tác sân bay tôi cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, có Thường Lăng Phong chỉ huy, chủ nhiệm Triệu tọa trấn, khẳng định là không có vấn đề"

Đỗ Thiên Dã cười lạnh nói: "Không có vấn đề? Đây là cái không có vấn đề mà cậu nói à?" Ông cầm lấy một phần tài liệu ném cho Trương Dương.

Trương Dương tập trung nhìn vào, thấy một dòng chữ màu đỏ: Thông báo chỉnh đốn các hạng mục vi phạm của sân bay Giang thành", bên thôn báo là văn phòng quốc vụ / trung ương quân ủy.

Đỗ Thiên Dã nói: "Bên đó tổng cộng đã vạch ra mười hai chổ không đủ trong việc xây dựng sân bay mới của chúng ta, bắt chúng ta tạm dừng tất cả các hạng mục đang tiến hành của sân bay, sau khi chỉnh đốn và cải cách, chờ kiểm tra"

Trương Dương nói: "Làm cái gì thế? Không phải đã phê qua rồi sao? Bọn họ cũng không thể đánh vào mặt chúng ta kiểu này được, chúng ta cũng có văn kiện, quy hoạch lúc đầu cũng đã báo xin phê chuẩn rồi, tôi không tin, trở về tôi sẽ đến kinh thành phân rõ phải trái"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu phân rõ phải trái với ai? Mở to mắt ra mà nhìn đi, cái cấp bậc của thư thông báo này là gì hả? Quân sự hành chính, cậu hiểu không?"

Trương Dương bỗng nhiên nghĩ đến Tần Hồng Giang, chuyện này lẽ nào có liên quan đến chuyện ở kinh thành? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Tần Manh Manh làm tức giận Tần Hồng Giang, cho nên mới dẫn đến cục diện trước mắt?

Đỗ Thiên Dã gõ mạnh xuống bàn, nói: "Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cần phải cúi thấp một chút, còn cậu thì ngược lại, đi đến đâu thì chọc phiền phức đến đó"

Trương Dương hỏi ngược lại: "Sao ông có thể kết luận chuyện này là dựng lên vì tôi?"

Đỗ Thiên Dã cả giận nói: "Tôi đổ oan cho cậu sao?" Đỗ Thiên Dã có bối cảnh rất sâu trong quân giới, lúc trước hạng mục sân bay mới của Giang thành xin phê chuẩn, chính bởi vì quan hệ của ông trong phương diện này cho nên mới rút ngắn thời gian phê duyệt, ngày hôm nay quân giới lại đột nhiên kiểm tra hạng mục sân bay, nguyên nhân phía sau chuyện này cũng rất dễ thấy.

Trương Dương nói: "Phương án thiết kế sân bay, quy hoạch tổng thể, tất cả đều đã được xin phê chuẩn, quá trình thi công kiến trúc cũng không có bất luận hành vi trái quy tắc nào, trong quản lý của tôi cũng không có bất luận vấn đề gì, cho dù có, thì cũng là do người ta mạnh mẽ đào ra"

"Cậu không có vấn đề, người ta sẽ đào ra được sao?"

Trương Dương nói: "Bí thư Đỗ, trong xây dựng sân bay tôi không có bất luận sai lầm gì, hôm nay ông phê bình tôi, tôi không thể tiếp thu"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cái thái độ của cậu là gì vậy?"

Trương Dương nói: "Tôi là người như thế, không đổi được, chuyện tình trong phạm vi chức trách của tôi tôi sẽ tự giải quyết, không gây thêm phiền phức cho lãnh đạo"

Đỗ Thiên Dã nói: "Phiền phức cậu gây ra còn ít sao? Tôi coi trọng cậu, cho nên giao công tác sân bay cho cậu, chỉ là bây giờ cậu xem cậu đã làm thành cái gì? Công trình sân bay mới bị lệnh cưỡng chế đình công, cái trách nhiệm này ai chịu?"

Trương Dương nghe thấy Đỗ Thiên Dã nói đến đây cũng không khỏi nổi nóng, hắn lớn tiếng nói: "Ông nói nhiều như vậy cũng không phải là muốn tôi chịu trách nhiệm sao? Có phải là không đứng vững trước áp lực của người khác, muốn đem tôi ra làm người chịu tôi"

Đỗ Thiên Dã cả giận nói: "Trương Dương, thái độ của cậu là gì đây?"

Trương Dương đã không chỉ một lần chống đối ngay mặt vị bí thư thị ủy này, hắn nói không một chút e ngại: "Tôi là cái thái độ này đấy, tôi là người như thế, thích chọc phiền phức, một ngày không chọc vào phiền phức là trong lòng tôi khó chịu"

Bình luận

Truyện đang đọc