Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Đến trước bàn làm việc của Trương Dương, cô để một tập văn kiện trên bàn rồi nói: “Chủ nhiệm Trương, những văn kiện này đều đợi anh ký!”

Trương Dương nói: “Đã xem chưa? Có vấn đề gì không?”

Thường Hải Tâm lắc đầu, Trương Dương vừa ký tên vừa hỏi: “Sáng hôm nay không thấy cô đâu!”

Thường Hải Tâm nói: “Em đã đến chính phủ thành phố để đưa báo cáo, vừa nãy anh nói gì mà thời khắc quan trọng thì phải ra tay vậy?”

Trương Dương cười hì hì nhìn cô ấy, hắn thò tay ra, Thường Hải Tâm vẫn chưa kịp hiểu là chuyện gì, thì ngực trái đã bị Trương Dương nắm lấy rồi, cô kinh hãi a lên một tiếng, rồi vội vàng ôm lấy miệng, mặt đỏ bừng bừng.

Trương đại quan thấp giọng nói: “Anh đang dạy anh ta làm thế nào để đối phó với Chương Duệ Dung.”

Thường Hải Tâm mắng: “Xấu xa quá, anh chỉ biết dạy hư người khác.”

Trương Dương thấp giọng nói: “Mấy ngày không gặp rồi, hình như đã nhỏ đi một chút.”

Thường Hải Tâm trừng mắt với hắn: “Mau ký tên đi, em còn phải đưa đến chính phủ thành phố nữa.”

Trương Dương nói: “Lần này em có xin cấp nhà không?”

Thường Hải Tâm nói: “Không, em không đủ cấp bậc, có xin cũng không có phần của em.”

Trương Dương nói: “Không phải chứ, vừa rồi anh nghe chủ nhiệm Lưu nói, lần này bên Mỹ Dung Viên vì khá xa, nên mọi người đều không muốn đi, còn không ít nhà, em là một cán bộ cấp chính khoa, phù hợp điều kiện rồi mà, em hãy gọi điện đi xin đi.”

Thường Hải Tâm lắc đầu nói: “Thôi, để người khác đỡ nói ra nói vào.”

Trương Dương nói: “Em xin một căn nhỏ một chút mà, ở tầng thượng ấy.”

Thường Hải Tâm nói: “Tại sao phải là tầng thượng?”

Trương Dương cười nói: “Anh đã xin tầng thượng, về sau sang thăm nhau cũng dễ hơn.”

Thường Hải Tâm biết rõ hắn đang tính toán trò gì, mắt lườm hắt, rồi thu tập văn kiện hắn đã ký xong rời khỏi phòng làm việc.

Trương Dương gọi cô lại, Thường Lăng Phong tưởng rằng hắn còn đang khuyên cô xin cấp nhà, nên nói nhỏ: “Em sẽ suy nghĩ về việc này.”

Trương Dương nói: “Tối nay ban trú kinh Đông Giang tổ chức liên hoan, mời chúng ta qua đó, chúng ta cùng đi nhé.”

Thường Hải Tâm lắc đầu nói: “Em đã đồng ý với chủ nhiệm Tần rồi, buổi tối sẽ đi làm đầu cùng cô ấy.”

Trương Dương thở dài nói: “Phụ nữ đúng là rách việc!”

Địa điểm cuộc liên hoan là ban chiêu đãi số hai của chính phủ thành phố, Trương Dương và cục trưởng cục quản lý tổng hợp La An Định cùng qua đó.

Lương Hiểu Âu đứng ở ngoài cửa tiếp đón các vị khách, thấy Trương Dương và La An Định cùng đến, Lương Hiểu Âu cười ra đón: “chủ nhiệm Trương, cục trưởng La, cảm ơn mọi người đã nể mặt tôi.”

La An Định cười nói: “Chủ nhiệm Lương khách sáo quá, lần này chúng tôi đến cũng là muốn mượn ngọn gió đông của mọi người, xem xem có thể kéo một chút đầu tư về bên khu đô thị mới hay không.”

Lương Hiểu Âu bắt tay với gã, rồi lại giơ tay ra với Trương Dương.

Trương đại quan lắc đầu nói: “Chủ nhiệm Lương, thôi đi vậy, tôi sợ tí nữa có người cầm dao chém tôi lắm.”

Lương Hiểu Âu cười khanh khách, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng bảo anh ấy đến đây rồi, tôi nay có hai nhà đầu tư đều là bạn học đại học của anh ấy, tôi đã nói rõ việc đó rồi, anh ấy cũng không nhỏ nhen vậy đâu.” Người cô ấy nói đến đương nhiên là bạn trai minh Thiệu An Khang.

Trương Dương không tin, tính ích kỷ của Thiệu An Giang hắn đã từng lĩnh giáo, nếu như biết rằng tên này sẽ đến đây hôm nay, hắn dù thế nào cũng sẽ không tham dự vào lần liên hoan này.

Thiệu An Khang cùng một người đàn ông mặc áo vest màu xanh đậm bước đến từ đằng xa xa, người đàn ông đó là bạn học của gã, là phó chủ tịch tập đoàn Thân Hải, Triệu Phó Tường, nhìn thấy Trương Dương, Thiệu An Khang rõ ràng hơi ngớ ra, Lương Hiểu Âu vẫy vẫy tay với hắn: “An Khang, anh đến đây một lát.”

Thiệu An Khang bước qua đó, dù sao thì lần trước đã bị Trương Dương xử lý một trận ở trước mặt mọi người, hơi thiếu thể diện, nên nhìn thấy ánh mắt của Trương Dương đương nhiên không thoải mái.

Lương Hiểu Âu nói: “Mọi người đều đã từng gặp nhau rồi, đây là chủ nhiệm Trương hội ủy viên quản lý khu đô thị mới, đây là bạn trai của tôi Thiệu An Khang.”

Thiệu An Khang lần này lại chủ động giơ tay về phía Trương Dương, thật ra lần trước sau khi vì ghen tức mà gã gây chuyện ở Vọng Giang Lâu, Lương Hiểu Âu suýt nữa thì chia tay với gã, sau khi biết được giữa Lương Hiểu Âu và Trương Dương không có quan hệ ám muội gì, phụ huynh hai nhà cũng đã mắng cho gã một trận, mặc dù Thiệu An Khang ích kỷ, nhưng thật sự rất coi trọng Lương Hiểu Âu, phải mất một thời gian để có thể làm cho Lương Hiểu Âu hồi tâm chuyển ý, vì chuyện này, Thiệu An Khang còn phải viết giấy cam kết, cam kết rằng về sau không nghĩ linh tinh nữa, cam kết rằng về sau không ích kỷ nữa, cam kết rằng về sau không ghen bóng ghen gió nữa. Nhưng cam kết thì vẫn là cam kết, nhìn thấy Trương Dương, trong lòng Thiệu An Khang vẫn thấy hơi khó chịu, gã luôn cảm thấy Trương Dương đầy uy hiếp với mình. Người nhỏ nhen luôn luôn làm ra vẻ khảng khái, người khác vừa nhìn đã nhận ra tên này đang giả vờ, nụ cười cũng khá giả tạo.

Mặc dù Trương Dương không hề muốn gặp tên này, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, không thể thể hiện rằng mình quá nhỏ nhen, hắn cười hà hà bắt tay với Thiệu An Khang: “Thầy giáo Thiệu, chào anh, chào anh!”

Thiệu An Khang bắt tay với Trương Dương mặc dù lòng không muốn: “Chào chủ nhiệm Trương, chào chủ nhiệm Trương!”

Giữa hai người thể hiện quá khách sáo, làm cho Lương Hiểu Âu đứng bên cạnh cảm thấy vui, biểu hiện của Lương Hiểu Âu đã làm cho ấy thấy hi vọng, cô thấy rằng Thiệu An Khang đã cởi mở và rộng lượng hơn trước.

Triệu Phó Tường đứng một bên nói: “Anh chính là Trương Dương, chủ nhiệm Trương đúng không!”

Trương Dương cười giơ tay ra: “Anh là….” Hắn không nhớ mình đã từng gặp Triệu Phó Tường ở đâu, trên thực tế, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Triệu Phó Tường nói: “Tôi là Triệu Phó Tường của tập đoàn Thân Hải, tôi đã nghe danh của chủ nhiệm Trương từ lâu.”

Trương Dương cười nói: “Tôi cũng không biết là danh tiếng của mình lại nổi vậy đâu.”

Triệu Phó Tường cũng cười: “Tôi cũng là người đi ra từ Giang Thành.”

Trương Dương ừm một tiếng, rồi lắc tay của Triệu Phó Tường: “Nói vậy thì chúng ta là đồng hương rồi.”

Triệu Phó Tường nói: “Trước kia tôi từng làm trợ lý cho Phương Văn Nam tiên sinh ở tập đoàn Thịnh Thế.”

Nhắc đến Phương Văn Nam, đã làm cho Trương Dương nhớ lại hồi ức về không ít chuyện trước đó. Hắn đã rất lâu rồi không liên lạc với Phương Văn Nam, lần trước về Giang Thành, khi gặp Tô Tiểu Hồng cũng không thấy cô ấy nhắc đến tin tức gì của Phương Văn Nam.

Triệu Phó Tường nói: “Tổng giám đốc Phương đã vào trong bệnh viện rồi.”

Trương Dương không hề biết chuyện này, hắn nhẹ nhàng nói: “Anh ấy không liên lạc gì với tôi.”

Triệu Phó Tường nói: “Sau khi ra tù không đến một tháng đã vào viện rồi, gần đây ở trong viện để điều trị.”

Trương Dương gật đầu, cùng Triệu Phó Tường bước vào trong hội trường bữa liên hoan.

Ban chiêu thương mời không ít nhà đầu tư đến, trong đó có một số gương mặt là Trương Dương quen biết, hai vợ chồng thương nhân Nhật Bản Yasushi Inoue và Nakajima là người mà hắn đã quen từ lâu.

Nakajima khá khâm phục Trương Dương, ở xương sống của gã vẫn còn một cái đinh, mặc dù mấy năm gần đây không động vào đó, nhưng với gã mà nói, đây luôn là một câu chuyện thương tâm.

Họ chủ động đến chào Trương Dương, Nakajima là hội trưởng thương hội Nhật Bản, cuộc liên hoan quan trọng do ban trú kinh tổ chức đương nhiên không thể nào quên được gã.

Vợ của Yasushi Inoue là Tsuruko mặc một bộ kimono màu xanh đậm, trông rất nổi bật trong hàng ghế khách mời, nhìn thấy Tsuruko, Trương Dương liền nghĩ tới cảnh tượng năm đó cùng Cố Giai Đồng đến ở phòng rượu, tất cả đều tái hiện trước mắt, như mới xảy ra ngày hôm qua vậy, tâm trạng vốn vui vẻ của Trương Dương đột nhiên trở nên buồn bã.

Tsuruko dịu dàng nói: “Trương tiên sinh, lâu lắm rồi không thấy anh đến nhà rượu.”

Trương Dương nói: “Tôi muốn đi, nhưng tôi không dám đi, vì tôi sợ nhớ lại một vài hoài ức.”

Tsuruko đoán được những điều Trương Dương nghĩ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi nói: “Sự việc của Cố tiểu thư tôi cũng rất lấy làm tiếc.”

Trương Dương biết tình bạn giữa Cố Giai Đồng và Tsuruko, hắn tin rằng câu này của Tsuruko là thật lòng, chứ không phải cố tình chọc vào trái tim bị thương của hắn, hắn thấp giọng nói: “Giai Đông luôn coi cô là người bạn tốt của cô ấy.”

Tsuruko cười nói: “Người sống thì vẫn phải kiên trì sống tiếp, Trương tiên sinh cần phải cố lên nhé. Nếu có thời gian thì cứ đến nhà rượu ngồi chơi, dù là ký ức là buồn bã hay vui vẻ, đều là những điều đáng để cất giữ, anh nói xem có phải vậy không?”

Trương Dương gật đầu, lời của Tsuruko hắn có phần lĩnh ý.

Yasushi mỉm cười nói: “Thời gian gần đây tôi luôn ở Nhật Bản, thời gian đến Đông Giang không lâu, vẫn chưa kịp đến chào Trương chủ nhiệm một tiếng.”

Trương Dương cười nói: “Không cần phải câu nệ vậy đâu, chỉ là vấn đề điều động công tác bình thường thôi mà.”

Yasushi nói: “Nghe nói, khu đô thị mới sẽ trở thành trung tâm hành chính thương mại.”

Trương Dương gật đầu nói: “Xác định của thành phố là rất rõ ràng, doanh nhgieepj tập trung ở khu mới khai phá, trong quy hoạch thành phố của tương lai, nhất định phải làm rõ ràng chức năng của từng khu vực, khu đô thị mới về nguyên tắc sẽ không có những doanh nghiệp cỡ lớn, nhưng đã được xây dựng một khu trụ sở doanh nghiệp, và chúng tôi sẽ chuyển tất cả khu làm việc hành chính của các doanh nghiệp về, nhằm nâng cao hiệu suất làm việc của doanh nghiệp.”

Nakajima nói: “Tôi đã nhìn bản vẽ quy hoạch khu đô thị mới, lý tưởng rất tân tiến, dù là đặt trong tầm quốc tế cũng được coi là dẫn đầu.”

Bình luận

Truyện đang đọc