Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "Chuyện bắt nguồn từ gia tộc Nguyên Hòa, nếu thực sự muốn giải quyết chuyện này thì còn cần gia tộc Nguyên Hòa ra mặt, chúng ta hay là đừng tham gia làm gì, chỉ giúp liên lạc là được rồi."

Trung Đảo Xuyên Thái cũng gật đầu nói: "Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, anh nói đúng, nên mau chóng nói chuyện này với Nguyên Hòa phu nhân."

Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "bên đại sứ Võ Trực..." Hắn không nói hết câu, ánh mắt nhìn Trung Đảo Xuyên Thái, rõ ràng đang trưng cầu ý tứ của hắn.

Trung Đảo Xuyên Thái nói: "Tạm thời thôi đừng nói, cứ xem ý tứ của Nguyên Hòa phu nhân đã." Ý tứ của hắn rất rõ ràng, hắn và Tỉnh Thượng Tĩnh trong chuyện này là người ngoài cuộc, cứ để Nguyên Hòa Hạnh Tử mình đi giải quyết chuyện này.

Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "Anh cho hắn mượn biệt thự, hắn không ngờ dẫn hai nữ nhân đến đây làm loạn, chuyện này chuyện này để đại sứ biết thì chỉ sợ sẽ không cảm kích anh đâu."

Trung Đảo Xuyên Thái thở dài nói: "Tôi chiêu đãi hắn, còn không phải là nể mặt cho ah ư, hắn mang hai nữ nhân hai nữ nhân tới làm loại chuyện này, tôi căn bản không biết."

Tỉnh Thượng Tĩnh nói: "Trong tay Trương Dương có thể có không ít ảnh, những bức ảnh này nếu thực sự bị công bố thì sẽ có ảnh hưởng nhất định tới danh dự của đại sứ."

" Chuyện đã phát sinh rồi thì chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi."

Sáng sớm Hôm sau Trương Dương tới bệnh viện hồi sức ở tâm nam Đông Giang, mục đích của hắn là tới thăm Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng sau khi cắt chỉ phẫu thuật thì vẫn luôn ở đây an dưỡng.

Nhìn thấy Trương Dương đến, Lưu Diễm Hồng có chút kinh hỉ, cô ta cười nói: "Trương Dương, tôi còn tưởng rằng cậu quên tôi rồi."

Trương đại quan nhân cười nói: "Quên ai thì quên chứ không dám quên chị Lưu của tôi đâu, chị là loại người chỉ nhìn một cái là khiến cho người ta nhớ mãi không quên."

Lưu Diễm Hồng gắt: "Tôi chọc gì cậu à mà cậu cứ nói móc tôi thế."

Trương Dương kéo ghế ngồi xuống cạnh giường: "Tôi nói thật luôn không có ai tin!" Hắn trước tiên kiểm tra một chút tình huống khang phục thân thể của Lưu Diễm Hồn, sau đó lấy hộp châm ra, giúp cô ta châm cứu, lợi dụng kim châm để kích thích thần kinh tứ chi của cô ta, xúc tiến hệ thần kinh sớm ngày khang phục.

Lưu Diễm Hồng quan tâm nhất vẫn là chuyện tình cảm của hắn và Sở Yên Nhiên: "cậu và Yên Nhiên đang làm cái gì thế? đang yên đang lành sao lại chia tay."

Trương Dương nói: "Cô ta giận tôi, chia tay với tôi, tôi cũng muốn vãn hồi, nhưng đáng tiếc."

Lưu Diễm Hồng nói: "cậu hay là không có thành ý, tính tình của Yên Nhiên tôi hiểu rõ, trong lòng cô ta chỉ có cậu, nếu cậu thực sự muốn vãn hồi thì cô ta sao có thể không đáp ứng. Ái, thằng ôn cậu trả thù tôi." Lưu Diễm Hồng bị một châm này của Trương Dương đâm cho hét toáng lên.

Trương Dương cười nói: "Biết đau là tốt rồi, tình huống khang phục của chị so với tưởng tượng của tôi thì tốt hơn nhiều, chị Lưu, tính tình của Yên Nhiên vẫn luôn rất bướng, chuyện cô ta đã nhận thức chuẩn thì không dễ dàng hồi tâm chuyển ý như vậy đâu, hay là chị giúp tôi khuyên cô ta đi."

Lưu Diễm Hồng nói: "Thật ư?"

Trương Dương nói: "Thật."

Lưu Diễm Hồng nói: "Nhưng tôi gần đây nghe thấy một số tin tức về cậu, nói anh cậu và con gái của bí thư Kiều đi lại rất thân thiết."

Trương đại quan nhân không khỏi bật cười: "Tôi và chị cũng đi lại thân thiết, sao không ai đồn thổi gì về tôi và chị."

Lưu Diễm Hồng gắt: "Cút, ăn nói linh tinh."

Trương Dương nói: "Ai nói với chị thế? Chị cả ngày ở trong phòng, ai nói với chị những chuyện này."

Lưu Diễm Hồng còn trả lời thì cửa phòng bị đẩy ra, nghe thấy một giọng nói nam tử: "Diễm Hồng, tôi vừa mua cháo ếch mà cô thích anh nhất này." Người từ ngoài cửa vào không ngờ là bí thư thị ủy Ngô Minh.

Ngô Minh không ngờ Trương Dương ở bên trong, nhìn thấy Trương Dương, hắn cười cười xấu hổ.

Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Ai nói với anh là tôi thích ăn cháo ếch? Bí thư Ngô à, anh có phải nhàn rỗi quá hay không? Sao cứ cả ngày chạy tới chỗ tôi vậy?"

Ở trước mặt Trương Dương, Ngô Minh bị Lưu Diễm Hồng mắng một trận, mặt đỏ bừng, hắn đặt bát cháo lên tủ rồi mỉm cười nói: "Nhân lúc còn nóng ăn đi!"

Lưu Diễm Hồng tức giận nói: "Tôi không ăn!"

Trương Dương nói: "Chị Lưu à, kiểu cách nhà quan của chị có phải hơi lớn quá hay không? Hay là chị đang ám chỉ gì tôi, chị nếu không muốn thấy tôi ở đây thì tôi đi!"

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi có nói gì cậu đâu." Cô ta nói đúng ra thì là không vui khi thấy Ngô Minh.

Ngô Minh cười nói: "Được rồi, tôi ra ngoài để hai người nói chuyện."

Trương Dương cất kim châm đi, nói: "Tôi phải đi đâu, buổi trưa đã đáp ứng một đám bằng hữu ăn cơm, giờ không đi là muộn mất."

Ngô Minh nói: "Tôi tiễn anh anh!" Hắn và Trương Dương ra bên ngoài, quan tâm nói: "Trương Dương, tình huống của cô ta thế nào rồi?"

Trương Dương trước đây không có thiện cảm gì với Ngô Minh, hơn nữa hắn thủy chung cho rằng Ngô Minh tiếp cận Lưu Diễm Hồng, mục đích chủ yếu là xuất phát từ từ chính trị, không ngờ sau khi Lưu Diễm Hồng gặp đại kiếp nạn lần này, Ngô Minh không hề lựa chọn rời xa cô ta, ngược lại so với trước kia thì theo đuổi càng gắt hơn, điều này khiến cho Trương Dương cũng thay đổi cái nhìn về hắn, Trương Dương ăn ngay nói thật: "Tình huống so với dự đoán thì tốt hơn nhiều, có điều có thể đứng lên được hay không thì chưa beiets."

Ngô Minh cũng không biết y thuật của Trương Dương, hắn thở dài nói: "Bác sĩ chủ trị cũng nói tình huống khang phục không tồi, nhưng bọn họ không cho rằng Diễm Hồng còn có thể đứng lên, tôi từ Bắc Nguyên mời một vị trung y nổi danh tới đây, nhưng cô ta không muốn phối hợp trị liệu."

Trương Dương nói: "Rất nhiều người danh khí và tiêu chuẩn không tương xứng đâu, ở phương diện trung y tôi còn có chút tâm đắc."

Ngô Minh nói: "Trương Dương, anh đừng hiểu lầm ý của tôi, tôi cũng không phải là không tin y thuật của anh, tôi chỉ là muốn Diễm Hồng mau chóng khang phục thôi, tính tình của cô ta quá bướng, nếu cô ta thực sự không đứng dậy được thì trong lòng cô ta sẽ nghĩ quẩn."

Trương Dương nói: "Tính cách của cô ấy vô cùng kiên cường, không đến mức như vậy chứ hả?"

Ngô Minh nói: "Cô ta tìm bác sĩ xin thuốc ngủ."

Trương Dương cười nói: "Vậy cũng chưa chắc là muốn tự sát, nghỉ ngơi không tốt, uống chút thuốc ngủ cũng rất bình thường, anh lo quá đó."

Ngô Minh gật đầu: "Cô ta sở dĩ xảy ra chuyện lớn như vậy, chính là trên đường ttới chỗ tôi, nếu không phải vì gặp tôi..." Vẻ mặt của hắn tràn ngập vẻ tự trách.

Trương Dương nhìn Ngô Minh, không ngờ lần đầu tiên sinh ra thiện cảm với hắn, thật ra cho tới bây giờ hắn cũng vẫn không rõ ngày đó Lưu Diễm Hồng suốt đêm chạy tới Kinh Sơn để làm gì, căn cứ vào lời nói lúc ấy của Ngô Minh thì hắn cũng không biết Lưu Diễm Hồng muốn tới Kinh Sơn, mà Lưu Diễm Hồng sau sự cố thì vừa hay xảy ra mất trí nhớ có tính lựa chọn, khiến chuyện này đến nay vẫn chưa thể có đáp án xác thực, Ngô Minh hiển nhiên là đổ tất cả trách nhiệm tao ngộ này của Lưu Diễm Hồng lên người mình, từ biểu hiện quan tâm của hắn đối với Lưu Diễm Hồng trong khoảng thời gian này cho thấy thì quả thực là vậy.

Trương Dương nói: "Bí thư Ngô có vẻ rảnh nhỉ, ở Kinh Sơn không có việc gì à?"

Ngô Minh nói: "Những người như chúng ta cũng phải có ngày nghỉ chứ, tôi tối qua lái xe tới, hôm nay ở với cô ta một ngày, chiều lại về."

" Tôi thấy cô ta hiện tại có chút bài xích anh."

Ngô Minh nói: "Tôi biết, cô ta tuy rằng làm như vậy, nhưng trong lòng chưa chắc đã nghĩ vậy, cô ta là sợ mình làm liên lụy tới tôi."

Trương đại quan nhân bất giác mỉm cười, cảm thấy Ngô Minh tựa hồ có chút tự tác đa tình

Ngô Minh thở dài nói: "Thật ra giữa tôi và Diễm Hồng trước giờ cũng chưa xác định quan hệ yêu đương, gặp loại chuyện này, người khác chỉ sợ đã tránh không kịp, tôi cũng từng cân nhắc rồi, nếu Diễm Hồng cả đời này cũng không đứng dậy được thì sao? Tôi không phải xuất phát từ trách nhiệm và áy náy, mà là tôi về sau phát hiện, tôi quả thực đã thích cô ta, chính là cô ta lần này bị thương mới khiến tôi nhìn rõ, cái tôi thích là con người của cô ta chứ không phải là quan chức hoặc là bất kỳ thứ gì khác của cô ta, tôi nghĩ tôi đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ cần Diễm Hồng nguyện ý thì tôi có thể cả đời chiếu cố cho cô ta." Những lời này của Ngô Minh nói rất xúc cảm, khiến Trương Dương cũng rất khó hoài nghi tính chân thật của những lời này.

Trương Dương nói: "Chân thành thì sẽ thành công, bí thư Ngô, đối với chuyện giữa hai người thì tôi không có quyền lên tiếng, nhưng anh hiện tại thì rất đàn ông."

Ngô Minh bật cười, hắn vỗ vỗ vai Trương Dương rồi nói: "Mau đi đi, anh còn có hẹn, có thể nghe thấy anh khen tôi như vậy, tôi thật sự là thụ sủng nhược kinh." Từ những lời này có thể nhìn ra Ngô Minh vẫn rất tự hiểu lấy mình, hắn hiểu rõ địa vị của mình trong cảm nhận của Trương Dương là thế nào.

Trương đại quan nhân cũng vỗ vai hắn, nói: "Tôi cũng vừa mới phát hiện bí thư Ngô là người rất có ái tâm."

Ngô Minh nhìn theo Trương Dương đi xa rồi lúc này mới trở lại phòng bệnh, Lưu Diễm Hồng nói: "Anh sao còn không đi?"

Ngô Minh nói: "Tôi đút cháo ếch cho cô ăn xong rồi đi."

Lưu Diễm Hồng nói: "Ngô Minh, tôi thật sự là phục anh rồi, đàn ông đàn ang mà cứ như là đàn bà ấy, tôi ghét nhất là loại người như anh đó."

Ngô Minh nói: “Cô ghét tôi cũng được, thích tôi cũng được, tóm lại tôi cứ ở đây đấy, trước khi vết thương của cô khỏi thì cô không đuổi tôi đi được đâu." Hắn cầm bát cháo ếch lên.

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi tuy rằng không thể đuổi anh đi, nhưng tôi có thể bảo hộ sĩ đuổi anh đi."

Ngô Minh nói: "Tốt xấu gì cũng cho chút mặt mũi đi, tôi đút cho cô ăn rồi sẽ đi ngay."

Lưu Diễm Hồng nói: "Anh không biết là mình rất giả dối ư? Làm bộ làm tịch, ở trước mặt ta biểu hiện ra sự thương hại và ái tâm của anh ư?"

Ngô Minh vẫn mỉm cười nhìn cô ta: "Tôi thừa nhận tôi rất giả gối, nhưng nếu tôi có thể hư tình giả ý đối với cô cả đời, cho tới lúc cô chết, vậy cô nói xem cái này có khác gì yêu thật không?"

Bình luận

Truyện đang đọc