Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Thân hình của Trương Dương khựng lại, đạn bay sượt qua đầu vai hắn, làm rách da hắn, máu trong nháy mắt nhuộm đỏ cả đầu vai hắn.

Một súng này của Tần Chấn Đường không nhắm vào chỗ yếu hại của Trương Dương, gã gầm lên: "Mày đứng lại cho tao!"

Trương Dương chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén giống như hai con dao đâm vào trong lòng Tần Chấn Đường, dưới ánh mắt của hắn, Tần Chấn Đường không khỏi có chút hoảng hốt, Trương Dương thò tay ra xoa vết thương trên vai, gật đầu, nói: "Một phát súng này tôi sẽ ghi nhớ!"

Tần Chấn Đường lại một lần nữa giơ súng lên, Trương Dương không thèm nhìn gã, tiếp tục bước về phía Tần Hoan, Tần Chấn Đường nắm chặt súng, ngón tay thủy chung không dám nhấn cò.

Tần Hoan cuối cùng cũng giãy ra khỏi hai tay của bảo mẫu, khóc lóc lao vào lòng Trương Dương, Trương Dương ôm lấy thân hình bé nhỏ gầy gò của Tần Hoan, cảm giác được nó đang run rẩy. Trương Dương ôn tồn khuyên: "Không sao, cha về rồi, không sao đâu! Không ai dám khi phụ con đâu!"

"Cha, cha ơi!" Tần Hoan vui quá mà bật khóc, nó ôm chặt lấy cổ Trương Dương, sợ Trương Dương sẽ đi mất.

Trương Dương bế Tần Hoan lên, đứng dậy trong mưa.

Người nhà của Tần gia đều từ trong nhà xông ra, Thương Ngọc Khiết rít lên: "Bỏ đứa bé xuống!"

Trương Dương nhìn mọi người: "Tần Hoan là con tôi, tôi muốn mang nó đi!"

Tần Hồng Giang cũng từ bên ngoài chạy ra, ông ta gầm lên: "Tiểu Hoan là cháu ngoại của tôi, tôi xem anh có dám không nào!"

Tần Hoan ôm chặt lấy Trương Dương, nó sợ hãi nhìn xung quanh, run giọng nói: "Cháu không muốn ở với các người, các người đều là kẻ xấu, cháu muốn cha, cháu muốn đi theo cha cháu!"

Tất cả quân nhân có mặt ở đây đều không khỏi sinh ra lòng trắc ẩn, trong mắt bọn họ Trương Dương nhất định là không tha thứ cho Tần gia.

Tần Hồng Giang nhìn đứa cháu của mình, trong lòng cũng khẩn trương tới cực điểm, Thường Ngọc Khiết tức giận nói: "Bắt hắn lại!"

Trương Dương nói: "Tư lệnh nói, tôi hôm nay tới đây không phải là để gây sự, Tần Hoan là con trai tôi, tôi muốn dẫn nó đi!"

Tần Hồng Giang lạnh lùng nói: "Nhưng tôi không có loại con rể như cậu!"

Trương Dương nói: "Tư lệnh Tần, bất kể là đã xảy ra chuyện gì, đứa bé này cũng vô tội, tôi chỉ hi vọng có thể mang Tần Hoan đi, để nó không bị kinh sợ, để nó được sống trong một hoàn cảnh yên bình, nếu như ông thực sự coi nó là cháu ngoại, vậy thì ông nên tha cho đứa bé đáng thương này."

Thường Ngọc Khiết tức giận nói: "Cậu có tư cách gì mà chỉ tay chỉ chân chuyện của nhà chúng tôi, Tần Hoan chính là cốt nhục của Tần gia, không có liên quan gì tới ngoại nhân như cậu!"

Trương Dương nói: "Tần phu nhân, bà là trưởng bối nên tôi nể mặt bà, bà sai người xông vào nhà Tần Manh Manh mang Tần Hoan đi, điều này đối với đứa bé này mà nói đã tạo thành thương hại rất lớn? Vậy mà bà còn luôn miệng nói nó là cốt nhục của Tần gia à?"

Thương Ngọc Khiết nói: "Bắt hắn lại!"

Trương Dương cười lạnh, nói: "Đừng cho rằng tôi không biết ý đồ của bà, bà muốn lợi dụng Tần Hoan để dụ cô ấy trở lại, tôi không hiểu nhà bà vì sao lại có thể máu lạnh tới mức này, đối với con gái của mình chẳng lẽ không có một chút lòng tin nào ư?"

"Cậu câm miệng!" Thương Ngọc Khiết rít lên, bà ta muốn xông tới cướp Tần Hoan về nhưng lại bị Tần Hồng Giang kéo lại.

Thương Ngọc Khiết có chút kinh ngạc nhìn chồng nói: "Ông làm gì vậy?"

Tần Hồng Giang nói: "Để cậu ta đi!"

Thương Ngọc Khiết cơ hồ là không tin vào tai mình: "Ông nói gì?"

Tần Hồng Giang gằn từng chữ: "Tôi nói là để cậu ta đi!"

Thương Ngọc Khiết rít lên: "Không được, không được!"

Tần Hồng Giang lạnh lùng nhìn Thương Ngọc Khiết: "Bà thử xem, hoặc là cậu ta đi, hoặc là bà đi!" Nói xong Tần Hồng Giang quay người lại, bước thẳng vào trong nhà.

Trương Dương bế Tần Hoan, sải bước ra ngoài cửa, không ai bước lên cản hắn, tuy Thương Ngọc Khiết khóc lóc đuổi theo nhưng lại bị con trai mình giữ lại. Tần Hồng Giang rất ít nói, nhưng lời mà ông ta đã nói ra thì không ai dám làm trái.

Thương Ngọc Khiết khóc không thành tiếng, Tần Chấn Đường ghé vào tai mẹ, nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ sai người canh chừng hắn, hắn không chạy được đâu!"

Tần Hồng Giang đứng ở trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn Trương Dương bế Tần Hoan bước vào trong gió mưa, hai mắt của ông ta đột nhiên biến hành ươn ướt, một loại cảm giác căm giận tràn ngập trong lòng. Tần Hồng Giang đột nhiên vung quyền đấm vỡ cửa kính, kính vỡ làm rách tay ông ta, máu tí tách chảy xuống. Tần Hồng Giang từng vô số lần trải qua khảo nghiệm đầy máu và lửa nhìn máu của mình,lộ ra nụ cười thê lương. Trương Dương dưới sự giám thị của hơn trăm quân nhân bước ra khỏi đại viện quân khu, lúc bước ra cửa lớn, xe Bentley của Hà Trường An vừa hay đi tới ngoài cửa, kỳ thực y là cố ý đi chậm, Trương Dương gần đây không ít lần chống đối y, trong mắt Hà Trường An, lần này Trương Dương xông vào quân khu, nhất định là sẽ té ngã, hơn nữa còn té ngã rất đau.

Khiến Hà Trường An lấy làm lạ là, Văn Hạo Nam không hề biểu hiện tâm tình quá nôn nóng, đối với chuyện cứu Trương Dương rất là hờ hững, Hà Trường An lờ mờ đoán được rằng, quan hệ giữa Trương Dương và Văn Hạo Nam cũng không tốt, có lẽ là vợ chồng Văn Quốc Quyền quá tốt với đứa con nuôi này, khiến cho con trai ruột của mình bất mãn.

Tâm tình của Văn Hạo Nam lúc này vô cùng phức tạp, biểu tình mà hắn lộ ra không giấu được Hà Trường An, Hà Trường An cố ý thở dài, nói: "Trương Dương thực sự là quá xung động, trước khi làm chuyện gì không bao giờ chịu ngĩ tới hậu quả."

Văn Hạo Nam nói: "Tôi lo chuyện này sẽ mang lại phiền phức cho cha tôi." Kỳ thực hắn không phải là lo điều này, trong đầu hắn đang nỗ lực nhớ lại tình tiết giết Tần Chấn Đông hôm nay, đang suy nghĩ xem mình có chỗ nào sơ hở hay không.

Lúc này bóng của Trương Dương xuất hiện ở ngoài cửa, Hà Trường An hô khẽ: "Trương Dương!" Y thấy Tần Hoan ở trong lòng Trương Dương.

Văn Hạo Nam từ trong trầm tư tỉnh lại, đẩy cửa bước xuống, sải bước tới bên cạnh Trương Dương, gọi: "Trương Dương, em không sao chứ?"

Trương Dương bế Tần Hoan, dùng tay che đầu nó, giúp nó cản mưa xuân, thấy Văn Hạo Nam xuất hiện trước mặt mình, trong lòng Trương Dương nóng lên, hắn lắc đầu: "Em không sao!"

Văn Hạo Nam nhìn vết máu trên vai Trương Dương, gã thở dài: "Lên xe đã rồi hẵng nói!"

Trương Dương bế Tần Hoan lên xe, lúc này mới nhìn thấy Hà Trường An, hắn không khỏi bật cười: "Ông chủ Hà, thật là ngại quá, làm bẩn xe của ông rồi."

Hà Trường An cười nói: "Tiền tài so với tình bạn của chúng ta chỉ là phù vân, có điều cậu phải viết cho tôi một bức tranh chữ làm tiền xe!" Chỗ giảo hoạt của Hà Trường An đã lộ ra hết cả.

Trương Dương tuy không có hào cảm với Hà Trường An, nhưng sự xuất hiện của y vẫn có chút tặng than trong ngày tuyết rơi, Trương Dương gật đầu, từ trong tay Hà Trường An nhận lấy khăn tay, giúp Tần Hoan lau tóc, Tần Hoan có chút mệt mỏi, ngáp một cái, hai tay vẫn ôm chặt lấy Trương Dương.

Văn Hạo Nam cầm điện thoại lên gọi cho mẹ, thông báo với bà ta tin tức Trương Dương bình an vô sự mang Tần Hoan về. La Tuệ Ninh bảo Văn Hạo Nam đưa điện thoại cho Trương Dương.

Trương Dương đầy vẻ áy náy, nói: "Con xin lỗi mẹ, con lại mang tới phiền phức cho mẹ rồi."

La Tuệ Ninh thở dài: "Đứa bé này, bảo mẹ phải nói gì với con đây! Con có phát sinh xung đột với người của Tần gia không?"

Trương Dương không nói lại tình huống vừa rồi với bà ta, một là sợ La Tuệ Ninh lo lắng, hai chuyện hắn đánh nhau với đám quân nhân đó cũng không phải là hay ho gì, hắn mỉm cười, nói: "Mẹ yên tâm đi, tư lệnh Tần rất giảng đạo lý, con nói Tần Hoan là con trai nuôi của con, ông ta đã đáp ứng cho con mang tiểu Hoan đi."

La Tuệ Ninh nghe hắn nói dễ dàng như vậy, trong lòng lại biết rằng chuyện khẳng định không đơn giản như hắn nói, Tần Hồng Giang cũng là một nhân vật nổi danh trong quân giới. Trương Dương xông vào nhà ông ta muốn mang cháu ngoại của ông ta đi, nào có chuyện dễ dàng như vậy. Nhưng Trương Dương đã không muốn nói thì bà ta cũng không tiện hỏi, chỉ cần hắn bình an trở về, không phát sinh chuyện gì lớn đã là yên tâm lắng rồi. La Tuệ Ninh nói: "Hay là con về đây đi!"

Trương Dương nhìn Tần Hoan ở trong lòng, lại nhớ tới quan hệ giữa Văn Hạo Nam và Tần Manh Manh, tốt nhất không nên mang phiền phức tới cho Văn gia, hắn nói khẽ: "Mẹ nuôi, con hay là mang tiểu Hoan tới ban trú kinh ở, nó bị kinh sợ, không muốn thấy nhiều người."

La Tuệ Ninh cũng không miễn cưỡng, dặn dò Trương Dương mấy câu rồi gác điện thoại.

Văn Hạo Nam biết Trương Dương không muốn tới nhà mình liền bảo lái xe đưa mình tới gần nhà trọ của gã, tâm tình của gã cũng có chút không được bình tĩnh nên hôm nay không muốn về nhà.

Trương Dương vốn muốn bảo Hà Trường An đưa hắn về ban trú kinh, nhưng Hà Trường An lại nói: "Trương Dương, tôi có nhà ở gần đây, tôi sống có một mình, nhà lại rất lớn, bên trong tắm rửa cũng tiện. Cậu xem, mưa lớn như vậy, thằng bé này lại vừa buồn ngủ vừa mệt, đừng dày vò nó nữa."

Trương Dương nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tần Hoan, lập tức thương xót vô cùng, ôm chặt lấy nó để dùng thân thể làm ấm cho nó, nhẹ nhàng nói: "Được, vậy làm phiền ông vậy!"

Lái xe vào trong hào trạch của Hà Trường An ở trung tâm kinh thành, ở nơi tấc đất tấc vàng như vậy, Hà Trường An có thể có một căn nhà ba tầng, lại còn có vườn hoa và bể bơi tư nhân, tất cả những điều này đã chứng minh tài lực hùng hậu của y.

Trương Dương bế Tần Hoan bước vào phòng khách, căn hào trạch này được trang trí theo phong cách vùng quê nước Mỹ, lấy gỗ làm chủ, tạo cho người ta cảm giác ấm áp.

Hà Trường An vừa hút Tuyết Gia vừa nói: "Trương Dương, tầng một có phòng tắm, cậu bế thằng bé đi tắm đi, tôi chuẩn bị quần áo cho cậu và nó rồi đưa tới cho cậu.

Trương Dương gật đầu, bế Tần Hoan vào trong phòng tắm.

Phòng tắm rất lớn, trang trí cũng vô cùng hào hoa, nước trong bồn rất trong. Trương Dương thò tay vào thử độ nóng, nhiệt độ rất vừa. hắn giúp Tần Hoan cởi quần áo, Tần Hoan lúc này mới bình tĩnh lại một chút, hỏi khẽ: "Cha ơi mẹ con đi đâu rồi, lúc nào thì mẹ về!?"

Bình luận

Truyện đang đọc