Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương: “Hết cách rồi, phó bí thư Ngô bị bệnh nằm việc, sự việc lớn nhở của ban trú kinh đều rơi lên đầu tôi, muốn không bận cũng khó.” Ngô Minh nghe ra ý trách móc của hắn, cười một tiếng rồi nói: “Thật vất vả quá. Tiểu Trương à, tôi nghe nói ban trú kinh xảy ra chút chuyện.”

Trương Dương nói: “Nghe ai nói vậy?”

Ngô Minh hơi ngớ người, do dự một lúc không biết có nên nói tên Vương Nghị và Vu Hải Lâm ra hay không.

Trương Dương nói: “Nghe Vương Nghị và Vu Hải Lâm nói đúng không? Không sai, đã xảy ra chút chuyện, giờ đây chủ nhà muốn đòi lại mảnh đất này, làm chúng tôi không có chỗ làm việc.” Ngô Minh nói: “Không có thì có thể tìm được, kinh thành rộng lớn như thế này, chúng ta đâu phải cứ nhất thiết thuê nhà của họ. Chẳng phải có một câu tục ngữ sao? Thua keo này ta bày keo khác.” Câu này của Ngô Minh rất có chí khí, có điều xuất phát điểm của y là sợ việc này làm to lên, y vốn muốn lợi dụng việc này để làm khó Trương Dương, không ngờ sự việc đến tai Lý Trường Vũ, con cáo già này lại đẩy trách nhiệm lên đầu y, Ngô Minh bắt đầu cảm thấy căng thẳng, y đã nhận ra, nếu sự việc lớn lên, thì chỉ sợ rằng y còn đen đủi hơn Trương Dương.

Trương Dương nói: “Phó bí thư Ngô, ý của ông là chúng ta không cần tranh nữa, cứ nuốt cục tức này trả lại nhà cho họ sao?”

Ngô Minh cười nói: “Sao lại bảo là nuốt cục tức chứ? Chẳng phải có hợp đồng sao? Cứ theo hợp đồng yêu cầu họ bồi thưởng chẳng phải được rồi?”

Trương Dương nói: “Phó bí thư Ngô, ông thật sự không biết hay là giả vờ không biết vậy? Tiền bồi thường chỉ có 180000, năm ngoái ban trú kinh Nam Tích mới sang sửa lại, số tiền đầu tư đã là 1900000, bao nhiêu thứ dán trên tường thế này không thể nào mang đi được, tổn thất này phải làm thế nào?” Ngô Minh không hề nghe thấy Vương Nghị và Vu Hải Lâm nói đến việc này, y vừa nghe đã toát mồ hôi hột, hèn chi Trương Dương không đi, việc này thật sự rất phiền phức, 1900000 tiền sửa chữa, mùi sơn còn chưa kịp hết, mà đã phủi mông đi mất, thì tổn thất thật sự quá lớn, y bắt đầu ý thức được việc này càng khó khăn hơn so với những gì y tưởng tượng, Lý Trường Vu vất cho y một đống lửa. Nếu như y chủ trương ban trú kinh rời đi, thì có nghĩa là trách nhiệm tổn thất hơn 1000000 này rơi lên người y, Ngô Minh thật sự hối hận lúc ban đầu, mình thật là hèn, đây chẳng phải chủ động đâm đầu vào súng sao? Nếu như không phải y gọi cuộc điện thoại đó cho Lý Trường Vũ, thì không biết chừng Lý Trường Vũ cũng chẳng nghĩ đến y, giờ đây nói gì tất cả cũng đã quá muộn.

Trương Dương nghe thấy Ngô Minh đột nhiên không nói gì nữa, biết rằng tên này đã hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc rồi, Trương Dương cố ý nói: “Phó bí thư Ngô, ông là lãnh đạo, ông phải đưa ra quyết định, nếu như ông đồng ý vậy thì thôi, tôi rút đây.”

Ngô Minh vừa nghe đã hoảng hồn: “Tiểu Trương, đừng! Sự việc này phải suy nghĩ cho thấu đáo đã!” Ngô Minh lúc này cảm thấy vết thương hơi đau, y chẳng còn hơi đâu giả bệnh nữa, nhưng y cũng hiểu rằng, giờ đây nếu giả bệnh, thì về sau trong thể chế Nam Tích không thể ngóc đầu dậy được nữa rồi.

Trương Dương nói: “Suy nghĩ thế nào đây? Tôi muốn thương lượng với bên Kinh Bắc, nhưng thái độ của người ta rất ngạo ngược, ngày mai đã đến lấy nhà rồi, còn nói muốn vất cả người lẫn đồ ra ngoài đường.”

Ngô Minh tức giận nói: “Thật là hống hách, trong mắt họ còn có vương pháp không?”

Trương Dương nói: “Phó bí thư Ngô, tôi cũng không giấu gì ông, giờ tôi chẳng biết làm thế nào, nếu không phải do ông bị bệnh phải làm phẫu thuật, thì tôi cũng chẳng phải quản việc của ban trú kinh, giờ thì ông khỏe rồi, toi giao việc này cho ông giải quyết.”

Ngô Minh nói: “Tiểu Trương à, cậu đừng có lâm trận đã chạy chứ.”

Trương Dương nói: “Tôi không lâm trận là chạy, nhưng những người làm lãnh đạo như các ông cũng không thể để một mình tôi độc chiến được chứ? Giờ đây cả cái ban trú kinh đều rỗng tuếch, chỉ còn lại mình tôi rồi, ngoài ra còn một cái nhà nữa.”

Ngô Minh cố tình hỏi: “Những người khác đâu rồi?”

Trương Dương nói: “tôi đã cho những người khác nghỉ rồi, tôi sợ ngày mai họ sẽ dùng biện pháp bạo lực để bắt chúng tôi chuyển nhà, là cán bộ của thành phố Nam Tích, tôi phải bảo vệ lợi ích của Nam Tích, bảo vệ tài sản của Nam Tích chúng ta không bị xâm hại.” Câu nói của tên này thật sự rất vĩ đại, mặc dù Ngô Minh rất nghi ngờ, nhưng y cũng không thể không thừa nhận tên này rất có dũng khí.

Ngô Minh nói: “Vất vả cho cậu rồi.” Y nghe thấy trong điện thoại có tiếng xoẹt xoẹt, Ngô Minh ngay lập tức căng thẳng: “Tiểu Trương, cậu làm gì thế?”

“Không làm gì cả, mài dao!’

Ngô Minh vừa nghe đã hoảng: “Cậu mài dao làm gì? Trương Dương, cậu đừng làm việc ngốc nghếch chứ?”

Trương Dương nói: “Tôi chắc chắn lắm!” Nói xong liền cụp điện thoại.

Trương Dương đặt điện thoại lên bàn, cười hì hì nhìn đầu bếp Khương Tứ Thành đang ngồi mài dao ở một bên nói: “Lão Khương, chẳng phải chỉ là giết một con gà sao? Có cần thiết phải mài cái dao lớn vậy không?”

Lão Khương cười nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi dùng con dao này quen rồi! Ngày nào cũng phải lấy ra mài một chút!”

Trương Dương nhấc tay lên nhìn thời gian, đang nghĩ đến khách của mình có lẽ phải đến rồi, thì nghe thấy tiếng xe bên ngoài vọng lại, một chiếc xe Jeep tiến vào trong sân của ban trú kinh, sau khi xe dừng lại, cửa xe mở ra, trên xe bước xuống một chàng trai ăn mặc đồ tây đàng hoàng. Nhìn thấy Trương Dương, gã cười bước đến, giơ hai tay ra nói: “Chủ nhiệm Trương, lâu lắm không gặp!”

Trương Dương mỉm cười gật đầu, cũng giơ tay ra bắt tay với gã,chỉ vào chiếc ghế một bên rồi nói: “Ngồi đi, tôi đã bảo nhà bếp chuẩn bị cơm rượu rồi, tí nữa hai anh em ta uống mấy chén.”

Vương Học Hải cảm thấy hơi bị yêu quý quá, bao giờ gã đã nhận được sự đãi ngộ này, Vương Học Hải vẫn chưa quên mình đã trúng Tiệt Dương Chưởng của Trương Dương, tính mệnh này giờ vẫn còn đang nằm trong tay người ta kìa, từ sau khi Vương Học Hải đầu tư ở Đông Giang gặp thất bại, mấy năm nay đã dần khôi phục nguyên khí, dựa vào đầu tư kiếm không ít lợi nhuận, Trương Dương cũng có thể nhận ra từ chiếc xe gã lái.

Vương Học Hải nói; “Chỉ có hai chúng ta thôi?’

Trương Dương gật đầu.

Vương Học Hải đề nghị: “Thật ra anh đến kinh thành, phải để tôi mời mới đúng, đi, tôi đưa anh đến một nơi rất ngon.”

Trương Dương lắc đầu nói: “Ăn ở đây đi, ở đây yên tĩnh.”

Lão Khương đã chuẩn bị xong thức ăn, Trương Dương và Vương Học Hải dựng chiếc bàn trong sân, rồi hai người cùng uống. Trước đó Vương Học Hải đã đoán được Trương Dương nhất định có việc gì muốn tìm đến gã, gã không dám không đến, mặc dù gã nghi ngờ Trương Dương nói đã thi triển Tiệt Dương Chưởng trên người gã chỉ là dọa dẫm, nhưng gã không dám lấy tính mạng của mình ra để làm trò đùa, trước khi uống rượu, nhắc đến việc Tiệt Dương Chưởng: “Chủ nhiệm Trương, việc đó!” Gã chỉ vào bụng mình nói: “Những ngày trời rét, vẫn hơi đau, hình như sắp đến kì rồi.”

Trương Dương cười, vất cho gã một lọ thuốc, Vương Học Hải mở ra, đổ ra nhìn, thì thấy hai viên thuốc.

Trương Dương nói: “Một viên dùng được 1 năm, hai năm nay anh không cần phải làm phiền tôi rồi.”

Vương Học Hải cất thuốc đi, cười nói: “chủ nhiệm Trương, bệnh này không chữa dứt điểm được sao?”

Trương Dương nói: “Lần sau tôi cho anh bốn viên, rồi tám viên, sau đó là 16 viên, chỉ cần tôi bình an, thì nhất định anh sẽ sống lâu trăm tuổi!”

Vương Học Hải cười đau khổ, mẹ kiếp, xem ra, ông đây còn phải mua thêm bảo hiểm nhân thọ cho ngươi rồi, gã chửi trong lòng, nhưng ngoài miệng không dám nói, cầm cốc rượu lên chủ động cụng ly với Trương Dương, Vương Học Hải là một người rất thông minh, gã đoán được nhất định có việc gì. Vương Học Hải nói: “Chủ nhiệm Trương gọi tôi đến đây, không phải chỉ vì chuyện này chứ.”

Trương Dương gật đầu nói: “Anh quen biết nhiều người ở kinh thành, rất quen thuộc mọi mặt, tôi bảo anh đến đây, là muốn hỏi một chuyện.”

Bình luận

Truyện đang đọc