Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi tới phòng số 1, vừa ngồi xuống không lâu Tần Hồng Giang phó thị trưởng thường vụ Tào Hướng Đông tới, gã cười ha ha nói: "Ngại quá, tôi tới muộn rồi!"

Bộ trưởng Tổ chức Từ Bưu cười nói: "Đại lãnh đạo luôn là người có mặt muộn nhất mà." Những lời này chỉ có y dám nói ra."

Từ Bưu cười nói: "Tôi không quản anh được, muốn quản thì cũng phải là bộ trưởng Khổng cơ!"

Cả đám người đều cười theo.

Tào Hướng Đông ngồi xuống bên cạnh Từ Bưu, dưới sự đề cử của mọi người, gã nâng chén, nói: "Nếu mọi người đã bảo tôi nói thì tôi cũng xin được nói vài câu, đều là người nhà, chúng ta đừng có khách khí làm gì, mọi người ăn uống thoải mái đi!"

Mọi người lại cười, Trương Dương tuy là lần đầu tiên gặp Tào Hướng Đông, có điều thông qua biểu hiện trước mắt của y cho thấy người này cũng khá là ôn hòa, không hề ra vẻ quá nhiều, lăn lộn lâu trong Trương Dương, Trương Dương đã nắm được một số quy luật xem người, quan trường là một lĩnh vực phức tạp nhất trong xã hội, quan trường Trung Quốc lại càng như vậy, đủ loại người đều có thể tìm thấy trong đó.

Tửu lượng của Trương Dương vẫn như trước, phàm là người tìm hắn chúc rượu hắn đều không từ chối.

Tào Hướng Đông nói: "Hôm nay mời mọi người ăn cơm, chủ yếu là để cảm tạ sự cố gắng và nỗ lực của các vị trong xây dựng sân bay mới trong năm ngoái, sang năm mới, mời mọi người tụ hội, tổng kết lại quá khứ, nhìn về tương lai, những lời quan miện đường hoàng tôi cũng không nói nhiều, nói tóm lại, tôi hy vọng chúng ta năm nay có thể ở làm tốt hơn trên cơ sở của năm ngoái, lấy ra hết toàn bộ tinh khí thần của mọi người, xây dựng tốt công trình sân bay mới." Y cười nói với Trương Dương: "Thật sự là không ngờ hôm nay có thể gặp được chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trương có thể nói là nguyên lão của xây dựng sân bay mới Giang Thành chúng ta, nói là người khai phá cũng không quá."

Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Tào, ngài đừng đặt vị trí của tôi cao như vậy, tôi trước đây ở sân bay mới chỉ là một người cổ vũ, làm việc vặt mà thôi!"

"Khiếm tốn rồi!"

Từ Bưu thừa cơ nói them vào: "Khiêm tốn khiến người ta béo ra đó!"

Tôn Đông Cường nói: "Chủ nhiệm Trương gần đây gầy đi rồi, chắc phải khiêm tốn để béo lại."

Mọi người lại bật cười, bữa cơm này ăn rất hài hòa, loại bữa ăn này mọi người đều thường xuyên trải qua, người quan chức lớn thì chủ động hơn một chút, ung dung hơn một chút, biểu hiện của bọn họ rất phong khinh vân đạm, chuyện trò vui vẻ, đây là một loại biểu hiện thân dân, người chức quan nhỏ thì biểu hiện tương đối câu nệ, cho dù là mỉm cười cũng rất cẩn thận.

Bữa ăn không kéo dài, hơn một tiếng là kết thúc, khi đi, Tào Hướng Đông đặc biệt bắt tay với Trương Dương, trong ý nghĩa nào đó Tào Hướng Đông là người của Tống Hoài Minh, y biết cậu thanh niên ở trước mắt chẳng những là hồng nhân của lãnh đạo tỉnh, đồng thời cũng là con nuôi của phó thủ tướng quốc vụ viện, đã có cơ hội gặp mặt này, nhất định phải tăng thêm ấn tượng, tình cảm thì cần phải chậm rãi bồi dưỡng, lần sau gặp mặt cũng tính là bạn bè.

Mọi người ai về chỗ nấy, Tần Bạch đi tới trước mặt: "Tôi về nhà trước đây!"

Trương Dương gật đầu nói: "Đợi lát nữa tôi sẽ tới chúc tết chú Tần."

Tần Bạch cười cười, xoay người đi.

Thường Lăng Phong ở lại, gã có không ít lời muốn nói riêng với Trương Dương.

Trương Dương cũng có không ít lời muốn nói với gã, Thường Lăng Phong đề nghị: "Tôi mời anh tới chùa Nam Lâm uống trà!"

Trương Dương cười nói: "Tới chùa Nam Lâm uống trà á?"

Thường Lăng Phong gật đầu: "Chùa Nam Lâm mới mở một quán trà, tự chùa kinh doanh đấy."

Trương Dương nói: "Hòa thượng mở quán trà à? Chắc không phải là tên hòa thượng Tam Bảo đó làm ra chứ?"

Thường Lăng Phong nói: "Không phải ông ta thì còn ai? Tao Bảo hiện tại chính là danh nhân của giới Phật giáo Giang Thành chúng ta, hoàng thượng làm thương nghiệp, chùa Nam Lâm cũng không phải đầu tiên, kể ra, trong thương nghiệp hóa chùa Nam Lâm người chịu trách nhiệm chủ yếu chính là anh đó."

Trương Dương cười nói: "Có liên quan gì tới tôi? Lúc trước tôi chỉ giúp bọn họ sửa chữa chùa miếu, phát hiện địa cung, chứ có dạy họ làm kinh thương đâu."

"Anh ở ngoài chùa Nam Lâm làm một quảng trường thương nghiệp quy mô lớn như vậy, những hòa thượng này mưa dầm thấm đất, cũng không có lòng nào mà thanh tu nữa, hiện tại bầu không khí buôn bán của chùa Nam Lâm càng ngày càng nặng, tôi nghe nói một nén hương đầu năm đã lên tới 20 vạn, vào ngày mùng một, tiền hương hỏa của chùa Nam Lâm thu được tới mấy trăm vạn."

Trương đại quan nhân trước đây cũng không ngờ chùa Nam Lâm lại thương nghiệp hóa nhanh chóng như vậy, xem ra làm hòa thượng cũng là một nghề rất có tiền đồ, khi Trương Dương nhìn thấy hòa thượng Tam Bảo, cũng có cảm xúc như vậy.

Hắn và Thường Lăng Phong tới quán trà chùa Nam Lâm, phát hiện bãi đỗ xe ngoài quán trà đỗ đầy xe, tới đây uống trà, có thể nghe thiền tụng kinh, tuy rằng là một nơi thương nghiệp hóa, nhưng bầu không khí lại là cực kỳ cổ phác, quán trà mở ở sườn tây bắc chùa Nam Lâm, nơi này trước đây là thuộc khu đất của nhà máy dệt, về sau qua sự nỗ lực của Trương Dương đã giúp chùa Nam Lâm giành lại, vốn định để cho những hòa thượng này làm nơi niệm kinh lễ Phật, không ngờ các hòa thượng trong triều đại cải cách cũng biết động não, mở ra một quán để kinh doanh tại khu đất này.

Khi bọn họ tới ngoài cửa quán trà, hòa thượng Tam Bảo vừa hay từ bên ngoài trở về, ông ta hiện tại đã là người quản lý của hiệp hội Phật giáo Giang Thành, tổng giám đốc của công ty trách nhiệm hữu hạn phát triển thực nghiệp chùa Nam Lâm, ô tô cũng được cấp một chiếc Hồng Kỳ mới, còn có lái xe riêng, thằng cha này từ trên ô tô bước xuống, áo cà sa trên người phẳng lỳ, ánh mắt trời chiếu lên cái đầu trọc lốc của ông ta, sáng lấp lánh, hòa thượng Tam Bảo rất khí phái xua tay, nói: "Cậu về nghỉ ngơi đi, ba giờ chiều tới đón tôi."

Lái xe của ông ta cũng là một hòa thượng, khép nép nói: "Giám đốc, tôi về trước đây, khi nào ngài cần dùng xe cứ gọi tôi!"

Hòa thượng Tam Bảo gật đầu, xách một cái túi xách, sải bước vào quán trà, điện thoại di động của ông ta để trong túi, làm hòa thượng dẫu sao cũng phải nhún mình một chút, không thể nào giống như bọn nhà giàu mới nổi được, đi tới đâu cũng giơ di động ra, nói chuyện điện thoại thì mồm oang oang, cứ như sợ người khác không biết mình.

Hòa thượng Tam Bảo cúi đầu mà bước, đặc chất của đệ tử nhà Phật vẫn không thể nào bỏ đi được, đây là sự tu dưỡng cơ bản nhất, nhưng cứ vậy cúi đầu mà bước, suýt nữa thì va phải một người, hòa thượng Tam Bảo lập tức niệm: "A di đà Phật..." Đang định phô trương vài cầu, nhưng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương Dương

Miệng hòa thượng Tam Bảo lập tức ngoác ra, ông ta mặt mày tươi cười, nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài sao lại tới đây?" Nhìn thấy Thường Lăng Phong ở bên cạnh Trương Dương, ông ta lập tức hiểu ra, nhất định là Thường Lăng Phong dẫn Trương Dương tới đây, đoạn thời gian gần đây Thường Lăng Phong thường xuyên tới đây uống trà.

Trương Dương quan sát hòa thượng Tam Bảo từ trên xuống dưới, cười nói: "Được đấy, giàu có rồi nhỉ, không làm hoàng thượng mà thành tổng giám đốc rồi, còn có cả xe riêng nữa."

Hòa thượng Tam Bảo xấu hổ vô cùng, ho khan một tiếng, nói: "Cải cách mở cửa, người làm hòa thượng như chúng tôi cũng phải cầu tiến chứ."

Trương Dương là một trong những người mà hòa thượng Tam Bảo bội phục nhất, ông ta cười cười mời Trương Dương và Thường Lăng Phong vào, an bài cho bọn họ gian trà thất điều kiện tốt nhất, theo như lời hòa thượng Tam Bảo, gian trà thất này là đặc biệt để tiếp đãi lãnh đạo thị ủy, bình thường không mở cửa cho bên ngoài.

Hòa thượng Tam Bảo tự mình pha một ấm trà ngon cho họ, Trương Dương nói với ông ta: "Đi làm việc của ông đi, tôi có vài cầu muốn nói với chủ nhiệm Thường, ông phải làm gì thì cứ đi làm đi."

Hòa thượng Tam Bảo liên tục gật đầu liên tục gật đầu, phóng mắt khắp trong ngoài Giang Thành, cũng chỉ có Trương Dương có thể sai khiến ông ta như vậy.

Thường Lăng Phong cười nói: "Ông ta rất nghe lời anh."

Trương Dương nói: "Hòa thượng này là hạng giảo hoạt, có điều đầu óc cũng rất linh hoạt, nếu như làm sinh ý nói không chừng có thể giàu to."

Thường Lăng Phong nói: "Chắc chắn rồi." Gã cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: "Chuyện của anh tôi cũng có nghe nói, gần đây tâm tình sao rồi?"

Trương Dương nói: "Cũng đỡ rồi, chuyện đã xảy ra thì nói chung vẫn phải đối mặt."

Thường Lăng Phong gật đầu, nói khẽ: "Trận phong ba chính trị của Nam Tích lần này đã làm chấn động cả chính đàn Bình Hải, đại ca của tôi cũng bị điều tra."

Trương Dương không hề cảm thấy bất ngờ, đại ca Thường Lăng Phong của Thường Lăng Không trước đây từng phó thị trưởng thường vụ của thành phố Nam Tích, lại là cán bộ được Từ Quang Nhiên coi trọng nhất, Từ Quang Nhiên có vấn đề, tổ chức khẳng định sẽ tiến hành điều tra với Thường Lăng Không, Trương Dương nói: "Không sao chứ?"

Thường Lăng Phong lắc đầu: "Cũng may anh tôi làm việc rất có chừng mực, anh ấy đối với sĩ đồ có sự kỳ vọng cao hơn, cho nên sẽ không bị ngã trên kinh tế." Thường Lăng Phong hiểu rất rõ anh trai mình, rất có lòng tin với y.

Trương Dương có hiểu chút ít về Thường Lăng Không, biết người này là nhân tài kiệt xuất trong cán bộ trẻ tuổi Bình Hải, không gian đề thăng trong tương lai rất lớn, người như vậy chắc sẽ không phạm sai lầm trên kinh tế, bọn họ sẽ không lấy tương lai và tiền đồ của mình ra đặt cược.

Trương Dương cười nói: "Nói về anh đi, sân bay mới làm thế nào rồi?"

Thường Lăng Phong nói: "Thị trưởng Tào rất tinh minh."]

Bình luận

Truyện đang đọc