Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Chung Hải Yến nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Đoàn Kim Long, trong lòng chẳng những không đồng tình, ngược lại cảm thấy một trận hả hê, tầm mắt của người này quá thiển cận, căn bản không phải là nhân tài làm sinh ý, cô ta đã vô số lần tính toán thử, nếu đá được Đoàn Kim Long ra khỏi Hải Thiên, mình chấp chưởng đại quyền, đến lúc đó Hải Thiên sẽ trở thành cửa hàng gia đình của Trương Đức Phóng và cô ta, có Trương Đức Phóng chiếu cố, cô ta cứ yên tâm lớn mật kinh doanh, Chung Hải Yến gọi khẽ một tiếng Đoạn tổng.

Đoàn Kim Long mở mắt, nói: "Mười vạn đồng này tôi chi..." Y nói rất khó khăn, nói xong lại dựng một chút rồi mới nói tiếp: "Cô nó với Trương cục một tiếng, bộ phân sauna không thể đóng cửa lâu như vậy được, chúng ta sẽ phải chịu tổn thất rất lớn." Y cố ý dùng hai chữ chúng ta, nhấn mạnh quan hệ lợi ích của bọn họ là nhất trí, tổn thất không chỉ là của một mình y.

Chung Hải Yến nói: "Chuyện này tôi đã hỏi ông ta rồi, ông ta nói rằng bây giờ vẫn chưa thích hợp, phải cố gắng náu mình, Trương Dương bởi vì chuyện lần trước mà rất tức giận, luôn dòm ngó Hải Thiên, có thể sẽ có hành động, chúng ta phải cố gắng thật cẩn thận."

Lại là Trương Dương, Đoàn Kim Long nghe tới tên của thằng ôn này là lại hận tới ngứa răng.

Lúc này bộ phận nhà ăn gọi điện thoại tới, lại là Thạch Thắng Lợi dẫn theo bảy tám người tới đây ăn cơm, Đoàn Kim Long thật sự rất đau đầu, phân phó bộ phận nhà ăn cứ chiêu đãi cho tốt, nếu tìm y thì nói là y không có ở đây.

Đặt điện thoại xuống, Đoàn Kim Long căm giận nói: "Hiện tại làm ăn con mẹ nó thực sự là quá khó, các mặt đều phải chiếu cố, tùy tiện quên thắp một nén hương nào là đắc tội với Bồ Tát, tôi con mẹ nó làm sinh ý hay là làm con cháu người ta đây." Y không chỉ là bất mãn đối với Thạch Thắng Lợi, trong đó cũng bao gồm cả Trương Đức Phóng, làm chung với Trương Đức Phóng càng lâu Đoàn Kim Long phát hiện cái miệng của người này càng lớn, nhưng hiện tại y đã lún sâu vào trong đó rồi, muốn thoát thân cũng không được.

Chung Hải Yến ôn nhu nói: "Đoạn tổng, có thể là trong khoảng thời gian này chuyện suôn sẻ không nhiều, chờ thêm một đoạn thời gian nữa sẽ có chuyển biến tốt thôi."

Đoàn Kim Long gật đầu nói: "Hy vọng là vậy."

Sau khi Chung Hải Yến cáo từ rời đi, Đoàn Kim Long nhìn cái mông đang ngúng nguẩy của Chung Hải Yến, trong lòng thầm mắng một câu, tiện nhân Chung Hải Yến chính là quân cờ mà Trương Đức Phóng bố trí ở bên cạnh mình, bất kỳ một hướng đi nào của y cũng sẽ bị Trương Đức Phóng nắm rõ. Đoàn Kim Long bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Trương Dương, bắt y phải rời khỏi Hải Thiên, có lẽ rời khỏi đây cũng không phải là chuyện xấu, Trương Đức Phóng giống như một con quỷ hút máu vĩnh viễn ăn không no, mình nếu tiếp tục ở lại Hải Thiên, sớm muộn gì cũng bị hắn hút cạn máu, thừa dịp Hải Thiên còn có giá trị, chuyển nhượng nó đi, rời khỏi Hải Thiên, rời khỏi Nam Tích, tới một nơi khác khai phá một sự nghiệp riêng cho mình.

Khi trong lòng Đoàn Kim Long bắt đầu muốn bỏ cuộc thì một chuyện không tưởng được đã phát sinh, Thạch Thắng Lợi và bảy tên bạn của hắn buổi trưa sau khi ăn cơm ở Hải Thiên tất cả đều bị ngộ độc thức ăn, cả đám miệng sùi bọt mép ngất xỉu ngay tại chỗ.

Đoàn Kim Long nghe thấy tin tức này, thiếu chút nữa cũng té xỉu, vội vã chạy tới hiện trường, Chung Hải Yến đã chạy tới bộ phận nhà ăn y, bên ngoài truyền tới tiếng còi xe cấp cứu.

Đám người Thạch Thắng Lợi tất cả đều nằm trên mặt đất, cả đám mặt xanh lét, môi tím, miệng sùi bọt mép, trong phòng khắp nơi đều là đồ họ nôn ra, mùi khó ngửi tới cực điểm.

Đoàn Kim Long thất kinh đi tới bên cạnh Chung Hải Yến: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?"

Chung Hải Yến cũng hoa dung thất sắc, cô ta cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là đám người Thạch Thắng Lợi tới đây ăn cơm, ăn rồi thì xảy ra chuyện.

Nhân viên cấp cứu sau khi tới hiện trường, lập tức quyết định đưa bọn họ tới bệnh viện.

Thạch Thắng Lợi nằm ở đó, nhớ tới cuộc đối thoại bí mật giữa y và Trương Dương. Trương Dương mỉm cười đưa cho y một cái bình: "Chỉ cần anh bỏ thứ này vào trong rượu thì các anh sẽ có triệu chứng bị ngộ độc thức ăn, tới bệnh viện có tra cũng không ra."

Thạch Thắng Lợi nói: "Tôi sẽ không bị độc chết chứ?"

Trương Dương nói: "Không sao đâu, chỉ có biểu hiện như bị bệnh thôi, thân thể có chút khó chịu nhưng không quá nặng, sau sáu tiếng tự dưng sẽ khôi phục lại như bình thường, có điều để biểu hiện chân thực một chút, các anh có thể sẽ phải rửa ruột."

Thạch Thắng Lợi có chút do dự nói: "Có chắc là không bị người ta phát hiện ra không?"

Trương Dương nói: "Tôi thử cho anh xem nhé, anh yên tâm đi, đảm bảo không ai nhìn ra được đâu."

Suy nghĩ của Thạch Thắng Lợi trở lại hiện thực, y nhìn thấy nhân viên hộ chạy đi chạy lại bên cạnh mình, một cô hộ sĩ vội vàng đo huyết áp cho y, mặt mũi không tồi, ngực to, nếu cổ áo trễ hơn một chút thì tốt.

Hộ sĩ tựa hồ như từ trong ánh mắt của Thạch Thắng Lợi nhìn ra gì đó, vội vàng kéo cổ áo.

Đoàn Kim Long đầu đầy mồ hôi đi tới, vẻ mặt cầu xin vẻ mặt cầu xin kêu lên: "Thạch lão đệ, Thạch lão đệ..."

Thạch Thắng Lợi giả bộ hít thở khó khăn, dùng ngón trỏ chỉ vào Đoàn Kim Long: "Mày... mày hại tao..."

Đoàn Kim Long khóc không ra nước mắt: "Tôi không có, tôi thề là tôi không làm vậy."

Xe cấp cứu chở tám người bị ngộ độc thức ăn tới bệnh viện nhân dân số hai ở gần nhất để cấp cứu.

Tin tức Thạch Thắng Lợi bị ngộ độc thức ăn rất nhanh liền được truyền tới chỗ cha gã, lúc này bí thư khu ủy Thiên Hối Thạch Trọng Hằng đang họp khu lý, nghe thấy tin tức này lập tức biến sắc, y chỉ có một đứa con, tuy rằng không ra gì, nhưng cũng là một khúc thịt trong người, nghe nói bị ngộ độc thức ăn ở Hải Thiên, hiện tại tính mạng đang bị đe dọa, y lấy đâu ra tâm tư mà họp nữa, đứng dậy rời khỏi hội trường.

Những cán bộ của khu lý đang họp từ vẻ mặt kích động của bí thư khu ủy cảm thấy được gì đó, sau khi hỏi rõ tình huống, cục trưởng vệ sinh khu và trạm trưởng trạm phòng dịch khu lập tức tự mình dẫn đội tới Hải Thiên, kiểm tra tình trạng thực phẩm.

Cục trưởng phân cục công an khu Lâm Quang Minh cũng có hành động, không thể không hành động được, lần này Hải Thiên xảy ra chuyện lớn rồi, con trai của bí thư khu ủy không ngờ bị ngộ độc thức ăn ở chỗ của bọn họ, nếu Thạch Thắng Lợi thật sự có ba dài hai ngắn gì, mười cái Hải Thiên cũng không đủ mà đền.

Loại chuyện này căn bản không cần bí thư khu ủy lên tiếng, khu trưởng khu Thiên Hối Phùng Quốc Minh ngay lập tức đưa ra mệnh lệnh, lệnh cưỡng chế khách sạn Hải Thiên ngừng kinh doanh chỉnh đốn, khi nào điều tra ra rõ nguyên nhân của sự việc, tìm được người chịu trách nhiệm thì lúc đó mới được mở cửa kinh doanh lại.

Thạch Thắng Lợi lần này quả thực xuất lực không ít, tư vị rửa ruột không dễ chịu gì, bảy tên bạn của gã bình thường cùng gã ăn uống hát hò quen rồi, không ai ngờ được có đi ăn cơm thôi mà cũng gặp phải chuyện xui xẻo như thế này, bọn họ đương nhiên không biết tất cả là do Thạch Thắng Lợi động tay động chân, càng không biết người thực sự đứng sau màn này là Trương Dương.

Bí thư khu ủy khu Thiên Hối Thạch Trọng Hằng khi tới bệnh viện thì vợ y là Trần Phượng Lan đã đến rồi, đang ngồi cạnh giường bệnh của con trai mà khóc.

Thạch Thắng Lợi lúc này sắc mặt rất khó coi, thân thể cũng khó chịu không nói nên lời, tư vị rửa ruột này đúng là khổ sở vô cùng, gã cảm thấy mình lần này dùng tinh thần không biết sợ phụng hiến cho Trương Dương một lần, có điều cũng cảm thấy đồ ăn vào lần này có chút không giống như lần trước Trương Dương đưa cho gã, chắc là liều lượng lớn hơn một chút, không những nôn mửa không ngừng mà còn sùi cả bọt mép, bên dưới cũng đi ngoài không ngừng, cả người hư nhược tới mức không còn chút sức lực nào. Gã nhìn ông già mình, bộ dạng vô cùng đáng thương, nhưng không có sức mà nói chuyện.

Thạch Trọng Hằng chỉ vào gã, nói: "Mày đó!"

Trần Phượng Lan không ngừng lau nước mắt nói: "Lão Thạch, ông đừng mắng nó nữa, nó đã thành như thế này rồi, suýt nữa thì mất nửa cái mạng đó."

Bình luận

Truyện đang đọc