Đỗ Thiên Dã vốn cũng muốn
hỏi chuyện liên quan tới Trần Sùng Sơn, cha ruột của gã, nhớ tới những
gì trước kia, gã cảm thấy Trương Dương chắc là biết một số nội tình,
nhưng thấy Trương Dương rồi thì lại một mực không nói ra.
Từ sau khi cha chết, Đỗ Thiên Dã quen ở một mình, Trương Dương đi không
lâu, Đỗ Thiên Dã cũng rời khỏi tòa nhà văn phòng, gã lái xe ra ngoài,
sau khi lái ra ngoài thành phố mới ý thức được mình đang đi một cách
không có mục đích, gã không biết mình muốn đi đâu? Đỗ Thiên Dã tắt máy ô tô, một mình đứng lặng trước bảng chỉ đường, hướng phải là Xuân Dương,
hướng trái là Phong Trạch, nhìn thấy hai chữ Xuân Dương, Đỗ Thiên Dã đột nhiên ý thức được, mình là muốn tới núi Thanh Đài, gã muốn gặp cha ruột Trần Sùng Sơn của gã. Nhưng gã lại không có chuẩn bị gì, lúc trước khi
chưa biết Trần Sùng Sơn là cha ruột của gã thì còn có thể thản nhiên đối mặt, nhưng hiện giờ, thật sự gặp mặt ông ấy thì biết nói gì đây?
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng: "Bí thư Đỗ, ngài
không ở trong tòa nhà thị ủy bày mưu tính kế quyết chiến ngàn dặm, chạy
tới nơi hoang vu hẻo lánh này làm gì?"
Đỗ Thiên Dã quay người lại thì thấy Tô Tiểu Hồng lái một chiếc xe Audi
màu đỏ đỗ ở phía sau, Tô Tiểu Hồng đẩy cửa xe bước xuống, nhìn xe Satana của gã, nói: "Có phải là bị hỏng xe không?"
Đỗ Thiên Dã lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ tùy tiện đi dạo chút thôi!"
Tô Tiểu Hồng nói: "Trời sắp tối rồi, ngài ăn cơm chưa!"
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Chuẩn bị về đây!"
Tô Tiểu Hồng chỉ về phía Đông Nam: "Ở vịnh Ngọc Tuyền có trúc lâm tiểu viện, đồ ăn nhà nông ở đó không tồi, tôi mời ngài!"
Đỗ Thiên Dã do dự.
Tô Tiểu Hồng nói: "Ngài không phải là sợ ăn cơm cùng tôi sẽ có ảnh hưởng không tốt chứ?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi sợ gì chứ? Đúng rồi, mỹ tửu tổ truyền của cô còn không?"
Tô Tiểu Hồng bật cười: "Để hết ở Hoàng Gia Giả Nhật rồi, có điều trong tiểu viện có rượu cao lương tự ủ, cũng rất ngon!"
Đỗ Thiên Dã theo Tô Tiểu Hồng xuống đường, tình trạng đường xá ở phía
trước rất kém, lòng và lòng vòng đi hết năm sáu hm, giữa đường còn phải
qua một cây cấu mới đến vịnh Ngọc Tuyền, Tô Tiểu Hồng dừng xe ở khoảng
đất thông thoáng ở trước túc lâm, Đỗ Thiên Dã cũng dừng xe theo cô ta,
có chút hiếu kỳ, nói: "Nơi này hẻo lánh như vậy, cô làm sao mà tìm thấy
được?"
Tô Tiểu Hồng cười nói: "Tẹo nữa sẽ nói cho anh biết!" Cô ta dẫn Đỗ Thiên Dã từ con đường nhỏ giữa trúc lâm tiến vào, trong trúc lâm có một
khoảng đất trống, bên trên dùng trúc xanh dựng thành nhà trúc, trước cửa đặt bảy tám cái nồi đất, bên trên đều đang đun đồ ăn, mùi thơm theo gió tỏa ra bốn phía, khiến người ta thấy dạ dày rạo rực.
Tiểu viện có mấy cái bàn, toàn là người đương địa ăn cơm, Tô Tiểu Hồng
và Đỗ Thiên Dã ngồi xuống trong một căn phòng không có ai, gọi một con
gà trống, lại phối thêm hai món rau trộn, chỉ có hai người bọn họ ăn vốn không cần phải quá lãng phí.
Rượu cao lương là tiểu điếm tự ủ, Đỗ Thiên Dã uống một ngụm, rượu rất
cay, uống vào miệng giống như bị dao cắt vậy, sau khi vào cổ hỏng thì
giống như có một ngọn lửa men theo thực quản chảy xuống, Đỗ Thiên Dã
nhíu mày: "Rượu cay quá!"
Tô Tiểu Hồng nói: "Rượu nà gọi là ba bát không qua đồi!" Cô ta bưng cái
nồi đen nhỏ ở trước mặt lên: "Tôi tối đa chỉ có thể uống nửa bát tửu
lượng của bí thư Đỗ lợi hại, tôi thấy ba chén chắc không có vấn đề gì."
Đỗ Thiên Dã lại uống một ngụm, cảm giác của ngụm thứ hai thì đỡ hơn
nhiều, cũng bằng đầu phẩm vị được vị đạo hương thuần của rượu. Hoàn cảnh nơi đây khiến gã cảm thấy thoải mái, không có ai nhận ra gã, gã có thể
thoải mái mà uống, có thể muốn nói gì thì nói.
Tô Tiểu Hồng cũng nghe nói tới chuyện gần đây xảy ra với Đỗ Thiên Dã, cô ta cùng Đỗ Thiên Dã hợp một ngụm rượu cao lương, nói nhỏ: "Chuyện của
bác Đỗ tôi có nghe nói tới, vốn muốn tới phúng viếng, nhưng thấy không
tiện, sợ tạo thêm phiền phức cho anh."
Đỗ Thiên Dã gật đầu, nói: "Cảm ơn, chuyện đã được xử lý xong rồi!"
Tô Tiểu Hồng nói: "Chỉ cần là người sống trê thế giới này thì đều sẽ gặp rất nhiều chuyện không được như ý. Nếu như không phải là anh kịp thời
kéo tôi một cái, e rằng tôi hiện tại đã biến thành tro bụi rồi!"
Nhớ tới cảnh lần đầu tiên gặp Tô Tiểu Hồng, Đỗ Thiên Dã không khỏi bật
cười, gã nói khẽ: "Tôi thủy chung vẫn không hiểu, lúc đó cô sao lại
thành bộ dạng như vậy?"
Bởi vì uống chút rượu, cho nên hai má Tô Tiểu Hồng đỏ ửng lên, lộ ra vẻ
kiều diễm động lòng người, cô ta nói khẽ: "Tôi lúc đó thật sự đã mất đi
dũng khí để sống, cảm thấy mình giống như là một cái xác không hồn vậy,
trên thế giới này không còn ai quan tâm tới tôi, cũng không còn ai để
mắt tới tôi."
Đỗ Thiên Dã lắc lắc đầu.
Tô Tiểu Hồng nói: "Tôi từng rất yêu một người đàn ông, nhưng hắn lại
thủy chung coi tôi là công cụ của hắn, coi tôi là một quân cờ để hắn lợi dụng, khi cần thiết, hắn có thể không chút do dự bán đứng tôi, làm tổn
thương tới tôi, mà tôi thì lại một mực cam tâm tình nguyện để hắn lợi
dụng..."
Đỗ Thiên Dã nói: "Tình cảm là một chuyện rất kỳ quái, rõ ràng biết người ta không để ý tới mình, nhưng mình lại khăng khăng muốn đi tiếp con
đường này!"
Tô Tiểu Hồng nói với vẻ rất đồng cảm: "Cho tới khi đụng đầu chảy máu mới thôi!"
Hai người đồng thời bật cười rồi cầm cốc lên chạm, Đỗ Thiên Dã một hơi uống cạn.
Tô Tiểu Hồng nhạy cảm phát giác ra rằng vị bí thư thị ủy này nhất định
cũng bị khốn nhiễu trên tình cảm, cô ta không hỏi, chỉ lặng lẽ làm một
người nghe.
Hai người có không ít đề tài chung, đều uống không ít rượu, Đỗ Thiên Dã
bất chi bất giác đã phá vỡ quy củ ba bát không qua đồi, gã trước sau
uống tổng cộng tám bát, hậu kình của rượu cao lương này rất mạnh, khi
hai người bước ra khỏi trúc lâm tiểu viện thì chân đã liêu xiêu.
Đỗ Thiên Dã muốn lái xe, Tô Tiểu Hồng khyên gã: "Uống nhiều rượu rồi, đừng lái xe về nữa. Tôi có nhà ở đây đấy!"
Đỗ Thiên Dã lắc đầu, nói: "Tôi đợi tỉnh rượu rồi sẽ về!"
Tô Tiểu Hồng cười cười, cũng không giữ gã lại, chỉ về phía đông nam:
"Tới đó nghỉ chút đi, tôi pha ấm trà đặc cho anh uống tỉnh rượu."
Đỗ Thiên Dã theo Tần Thanh đi tới nhà của cô ta, căn nhà này mới xây lên chưa lâu, sân rất lớn, đẩy cửa sân, bên trong vẫn chưa được chỉnh lý
xong, rất bừa bộn.
Tô Tiểu Hồng cười nói: "Vẫn chưa kịp dọn dẹp!"
Đỗ Thiên Dã nói: "Vườn lớn thật!"
Tô Tiểu Hồng nói: "Tôi thông qua quan hệ mua được khối đất này, bình
thường sống ở trong thành thị mãi rồi, thành ra lại có chút thèm muốn
loại sinh hoạt yên tĩnh."
Bước vào trong phòng khách ở tầng một, phát hiện nội thất đã được lắp
đặt xong, đồ dùng vừa mua không lâu, bên trên còn có giấy bọc, Tô Tiểu
Hồng xé giấy bọc sa lông, mời Đỗ Thiên Dã ngồi xuống, nói khẽ: "Anh
trước tiên nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi pha cà phê!"
Đỗ Thiên Dã gật đầu, lúc này chỉ cảm thấy hơi men xộc lên đầu, ngồi trên sa lông mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khi Tô Tiểu Hồng cầm tách cà phê đi tới trước mặt gã, phát hiện Đỗ Thiên Dã đã ngủ rồi, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đặt tách cà phê lên bàn trà, đi
tìm một cái chăn đắp lên người gã, lại nghe thấy Đỗ Thiên Dã lẩm bẩm:
"Tiểu Linh..."
Tô Tiểu Hồng ngây ra, lập tức ý thức được tiểu Linh mà Đỗ Thiên Dã vừa
gọi chính là người yêu của gã. Lúc cô ta tắt đèn chuẩn bị đi thì Đỗ
Thiên Dã lại ôm lấy cô ta: "Đừng bỏ anh..."
Tô Tiểu Hồng cả người ngây đơ ra đó, cô ta nói khẽ: "Bí thư Đỗ, anh say rồi..."
Trong bóng tối, cô ta cảm thấy tay Đỗ Thiên Dã dùng lực bóp ngực cô ta,
Tô Tiểu Hồng có chút hốt hoảng, nhưng không biết vì sao cô ta lại không
muốn kháng cự. Có lẽ là tác dụng của rượu, cô ta cảm thấy sâu trong lòng cũng có một cỗ lửa dục đang cháy rực, bóng tối và hơi men rất dễ khiến
người ta phóng túng bản thân, tất cả tới rất đột nhiên, lại tựa hồ như
rất tự nhiên...
Đợi khi Đỗ Thiên Dã mở hai mắt ra, phát hiện bên ngoài trời đã sáng,
trên người đắp một cái chăn, Đỗ Thiên Dã ray ray mi tâm, tử tế hồi tưởng lại tình cảnh tới qua, trong đầu hiện lên tình cảnh ý loạn tình mê với
Tô Tiểu Hồng, Đỗ Thiên Dã nhắm chặt mắt lại, tựa như mộng mà lại tựa như thật?
Giọng nói của Tô Tiểu Hồng từ trong phòng bếp truyền ra: "Bàn chải đánh
răng và khăn tắm đều chuẩn bị cho anh rồi đấy, tắm rửa đi rồi đi ăn
sáng!"
Đỗ Thiên Dã ừ một tiếng, bước vào phòng tắm tắm rửa, nhìn mình ở trong
gương, thở dài một hơi, gần đây áp lực mà gã phải chịu đựng quả thực là
quá lớn, nếu không tối qua cũng sẽ không uống nhiều như vậy, cũng không
làm ra loại chuyện đó.
Vẻ mặt của Tô Tiểu Hồng không hề có chút dị dạng gì, cô ta buộc tóc đuôi ngựa, lổ ra vẻ rất hoạt bát nhanh nhẹn, trên bàn đã bày thức ăn sáng mà cô ta làm, cười nói với Đỗ Thiên Dã: "Bí thư Đỗ, tùy tiện ăn chút gì
đi!"
Đỗ Thiên Dã gật đầu, ngồi xuống đối diện với Tô Tiểu Hồng, ăn trứng rán, lại cầm sữa bò lên uống một ngụm, ánh mắt của gã chiếu lên người Tô
Tiểu Hồng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng được.
Tô Tiểu Hồng đưa bánh mì phết bơ cho gã, nói: "Vừa rồi nghe thấy điện
thoại di động của anh đổ chuống mấy lần, có thể là giục anh về, ăn mau
lên, về sớm một chút, thị lý không thể thiếu vị đại đương gia là anh
được đâu."
Đỗ Thiên Dã cuối cùng cũng lấy ra dũng khí ra, nói: "Tối qua..."
Tô Tiểu Hồng hờ hững bảo: "Tối qua uống nhiều quá, tôi không nhớ là có
chuyện gì, anh có thể cùng tôi uống rượu, coi tôi là bạn là được rồi!"
Đỗ Thiên Dã từ trong con mắt trí tuệ của Tô Tiểu Hồng đọc hiểu được ý tứ của cô ta, chuyện xảy ra tối qua, Tô Tiểu Hồng sẽ không nhắc tới, cũng
không hi vọng gã nhắc tới, thái độ của Tô Tiểu Hồng khiến Đỗ Thiên Dã
cảm thấy rất cảm kích, đồng thời lại cảm thấy áy náy. Nhưng hắn biết
dưới dạng tình huống này, có lẽ không nên biểu đạt gì cả, chuyện này
không nói ra là tốt nhất.
Ăn xong bữa sáng, nhìn Đỗ Thiên Dã đi ra khỏi cửa, từ đầu tới cuối Tô
Tiểu Hồng đều không nhắc tới chuyện tối qua, Đỗ Thiên Dã ở trong lòng cô ta là một hình tượng đầy chính nghĩa và hoàn mỹ, chính nhân như vậy, cô ta căn bản không dám hi vọng xa vời rằng giữa mình và Đỗ Thiên Dã có
thể phát sinh chuyện gì, sau khi chuyện tối qua xảy ra, Tô Tiểu Hồng
không hề hối hận, cũng không có bất kỳ ý nghĩ gì khác, cô ta quy kết tất cả nguyên nhân lên rượu. Sau khi kinh lịch Phương Văn Nam và Hồng Vĩ
Cơ, sinh hoạt tình cảm của Tô Tiểu Hồng đã giống như là tro nguội, đối
với tình cảm, cô ta sớm đã không dám hi vọng xa vời. Cô ta biết rõ thanh danh của mình, biết rằng địa vị của mình và Đỗ Thiên Dã cách nhau một
trời một vực, nếu như để người ngoài biết chuyện xảy ra giữa bọn họ, tất sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với Đỗ Thiên Dã, Tô Tiểu Hồng không
muốn làm vậy.
...
Lúc Đỗ Thiên Dã chủ trì cuộc họp rõ ràng là có chút không yên, các
thường ủy đều nhìn ra gã không tập trung, sau khi tan họp, đại thị
trưởng Tả Viên Triêu tìm tới gã, mỉm cười nói: "Bí thư Đỗ, vừa rồi kế
hoạch cải tạo sân bay mà tôi đề xuất, ngài không phát biểu ý kiến gì,
tôi muốn biết suy nghĩ của ngài."
Đỗ Thiên Dã nói: "Ý tưởng không tồi, nhưng chuyện này không phải dễ dàng như vậy, phái trình báo lên viện quốc vụ, quân ủy trung ương sẽ xét
duyệt! Chờ phê xuống thì không biết phải tới bao giờ."
Tả Viên Triêu nói: "Bí thư đỗ cứ nói cái nhìn của ngài đi!"
Đỗ Thiên Dã nói: "Sân bay Giang Thành quả thực là cần cải tạo! Chuyện
này vẫn nên làm một bản kế hoạch hoàn chỉnh, đưa ra để mọi người cùng
thảo luận." Gã nói xong liền bỏ đi.
Tả Viên Triêu vẫn chưa nói xong chuyện này, lại đuổi theo Đỗ Thiên Dã:
"Bí thư Đỗ, ngài cảm thấy việc xây dựng sân bay mới có khả quan không?"
Đỗ Thiên Dã dừng bước, nói: "Hiện tại tình hình tài chính của Giang
Thành ông cũng biết rồi đó, trừ phi là có thể hấp dẫn đầu tư từ bên
ngoài, nếu không thì chính phủ thành phố chúng ta không lấy đâu ra được
khoản tiền lớn như vậy. Tôi từng nghe dự tính của các chuyên gia tương
quan rồi, xây dựng sân bay mới ít nhất cũng cần một tỷ tiền vốn lưu
động, chúng ta lấy đâu ra từng ấy tiền?"
Tả Viên Triêu nói: "Hiện tại sân bay cách khu dân cư quá gần, sẽ ảnh
hưởng lớn tới hoàn cảnh xung quanh, đã không thể thích ứng với sự phát
triển của Giang Thành rồi."
Đỗ Thiên Dã nói: "Đã có suy nghĩ này thì làm kế hoạch xây sân bay mới
đi, tôi thấy cải tạo không thể nào giải quyết được vấn đề trên căn bản!"
Tả Viên Triêu gật đầu.
Đỗ Thiên Dã sau khi chia tay Tả Viên Triêu thì về phòng làm việc của
mình, gã gọi điện thoại cho Trương Dương, muốn thông qua hắn để hiểu
thêm về tình hình của Trần Sùng Sơn, cha ruột gã, nhưng sau khi gọi thì
không thấy ai nhấc, gọi điện thoại tới phòng làm việc thì biết rằng hắn
đã ra ngoài rồi, Đỗ Thiên Dã không nhịn được liền mắng: "Thằng ôn con,
không ngoan ngoãn làm việc lại chạy đi đâu rồi!"
Kỳ thực Trương Dương cũng không nhàn rỗi, gã lúc này đang ở phòng phẫu
thuật với Vu Tử Lương, từ sau khi quen Vu Tử lương, Trương đại quan nhân đội nhiên nảy sinh hứng thú đối với tây y, nói chính xác hơn là hắn có
hứng thú với phẫu thuật ngoại khoa. Tuy Vu Tử Lương đã nói, chỉ học phẫu thuật mà không học tri thức lý luận cơ sở thì tối đa chỉ có thể làm
phẫu thuật được thôi, nhưng đối với Trương Dương mà nói thì học phẫu
thuật là đủ rồi, dùng thuốc tây y đối với hắn mà nói thì chẳng có gì đặc biệt.
Vu Tử Lương khen ngộ tính của Trương Dương không hết lời, bỏ qua tri
thức lý luận y học không nói tới, tiến triển của Trương Dương ở phương
diện trình độ phẫu thuật đã có thể dùng từ một ngày đi ngàn dặm để hình
dung, thường thường sau khi Vu Tử Lương chỉ điểm qua cho hắn một số thứ
là hắn có thể nhớ được bí quyết và chỗ mấu chốt, Vu Tử Lương từng dạy
không ít học sinh, đại đa số trong đố đều tốt nghiệp những trường y khoa nổi tiếng, nhưng nhìn chung ngộ tính của tất cả học sinh về phẫu thuật
đều kém Trương Dương nhiều.
Sau khi phẫu thuật rửa tay xong, Vu Tử Lương không khỏi khen ngợi: "Chủ
nhiệm Trương, anh không đi làm bác sĩ thì thật là đáng tiếc!"
Trương Dương cười nói: "Làm bác sĩ trị bệnh cho bệnh nhân, làm cán bộ là trị bệnh cho quốc gia, nói một cách tương đối thì ý nghĩa của cái sau
lớn hơn một chút."
Vu Tử Lương nói: "Tôi không có chí lớn như chủ nhiệm Trương, tôi cứ thật thà làm một bác sĩ thôi!"
Trương Dương lau sạch hai tay, nói: "Bác sĩ Vu, bệnh viện tư nhân của ông lúc nào thì khai trương?"
Vu Tử Lương nói: "Sau khi suy nghĩ tử tế, tôi vẫn quyết định hợp tác với bệnh viện nhân dân số một Giang Thành, viện trưởng Tả nói rất đúng,
trong thị trường y tế quốc nội, một mình tôi đơn đả độc đấu thì không
được."
Trương Dương cười nói: "Kỳ thật viện trưởng Tả là một người thực tế, tin rằng sự hợp tác của các ông sẽ đưa trình độ y tế của Giang Thành lên
một tầng cao mới, mang lại nhiều lợi ích thiết thực cho nhân dân Giang
Thành."
Vu Tử Lương cười nói: "Anh nói càng lúc càng kiểu quan phương rồi đó."
Trương Dương sờ sờ đầu, nói: "Thật ư?" Hắn lấy điện thoại từ trong ngăn
tủ ra, lúc này mới thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ, trong đó có một cuộc là
của Đỗ Thiên Dã gọi, bí thư thị ủy tuyên triệu hắn tất nhiên không dám
chậm trễ, Trương Dương lập tức gọi lại.
Đỗ Thiên Dã nhận được điện thoại thì lớn giọng quát: "Cậu không ngoan ngoãn ở cương vị, chạy đi đâu đấy!"
Trương Dương cười nói: "Cứ ngồi ở trong văn phòng thì có thể chiêu thương dẫn tư được ư? Tôi là một người làm việc thực tế!"
"Sao không nhận điện thoại?"
"Vừa khảo sát tình hình của khu phát triển, quên điện thoại ở trong xe." Trương Dương nói dối rất thuận miệng.
Trong lòng Đỗ Thiên Dã cũng đang nghĩ tới chuyện này, gã ừ một tiếng,
nói: "Chủ nhật cùng đi với tôi nhé! Tôi muốn tới thăm chú Trần!" Gã sợ
Trương Dương từ bên trong nghe ra gì đó, vội vàng đổi đề tài: "Chuyện
tới Châu Âu khảo sát cậu phải quyết định nhân viên sớm đi, làm việc phải có hiệu suất, đừng có lề mề."
Trương Dương gật đầu: "Đang thương lượng với phó thị trưởng Nghiêm việc
này đây, lãnh đạo của rất nhiều xí nghiệp của Giang Thành đều muốn tham
gia đoàn đại biểu, đều cảm thấy đây là cơ hội mở rộng hiếm có, chúng tôi đang tổng hợp suy tính, tranh thủ trong vòng mười ngày sẽ xác định được danh sách cụ thể!"
Đỗ Thiên Dã lại nói thêm vài câu rồi gác điện thoại.
Trương Dương thấy pin điện thoại còn không nhiều, kéo bao tay phẫu thuật ra rồi lấy ra một cục pin thay vào, không ngờ, cục pin này cũng không
còn bao nhiêu.
Vu Tử Lương và hắn sóng vai bước ra khỏi phòng phẫu thuật, mỉm cười nói: "Sao? Ra nước ngoài khảo sát à?"
Trương Dương gật đầu: "Tổ chức đoàn khảo sát kinh mậu tới Châu Âu, coi
như là quán triệt chính sách chiêu "mời tới và ra ngoài" thương của các sếp!"
Vu Tử Lương cười nói: "Châu Âu không tồi, nên tới khảo sát, học tập kinh nghiệm tiên tiến của nước khác, tôi có không ít bạn bè ở Châu Âu, nếu
cần thì tôi sẽ giới thiệu cho cậu."
Trương Dương cười nói: "Do nhà nước phái đi mà, không cần phải phiền vậy đâu!"
Vu Tử Lương gật đầu: "Công tác chiêu thương không dễ làm đâu, người Châu Âu săm soi giỏi lắm!"
Trương Dương nói: "Giang Thành của chúng ta là con gái của hoàng đế
không sợ không có người lấy, bọn họ kiểu gì chẳng tới. Lần này mục đích
đi châu Âu là tuyên truyền Giang Thành của chúng ta ra ngoài, dựng lên
một hình tượng quốc tế tốt đẹp."
Ra khỏi phòng phẫu thuật, hộ sĩ trực ca nói với họ rằng Tả Ủng Quân đang đợi họ ở phòng làm việc.
Tả Ủng Quân lần này tới là để tìm Vu Tử Lương bàn vệ kế hoạch tương lai của bệnh viện, ông ta còn mang theo một bản thiết kế.
Vu Tử Lương xem qua, ông không phải là nhân sĩ chuyên nghiệp nên chỉ có
thể xem sơ đồ lắp đặt, Vu Tử Lương không cảm thấy hài lòng, nhíu mày
nói: "Tôi không thích!" Tính khí của ông ta rất thẳng, có gì nói nấy.
Tả Ủng Quân cảm thấy bất lực thở dài: "Đã là bản thứ năm rồi, công ty
lắp đắt thiết bị hơi lớn một chút của Giang Thành tôi đều tìm tới,
phương án thiết kế nào ông cũng không thích, xem ra chỉ có thể mời cao
minh từ bên ngoài tới thôi."
Trương Dương cũng cầm bản thiết kế lên xem, hắn mỉm cười kiến nghị: "Tôi cũng có một nhân tuyển, tôi có một người bạn, tên là Thường Hải Long,
công ti lắp đặt thiết bị Kim Điển của anh ấy rất nổi danh ở Lam Sơn, hơn nữa trình độ thiết kế của bản thân anh ta khá cứng, Thủy Thượng Nhân
Gia của Giang Thành chúng ta chính là anh ta lắp đặt trang trí đó, có
cần tôi giúp liên hệ không."
Tả Ủng Quân và Vu Tử Lương đồng thời gật đầu.
Một tiểu hộ sĩ mang ba bình nước khoáng tới, Trương Dương mở một bình ra uống rồi gọi điện thoại cho Thường Hải Long. Thường Hải Long nghe nói
tới chuyện này, gã đáp ứng rất sảng khoái, hôm nay sẽ mang thiết kế sư
tới, ngày mai sẽ tới hiện trường xem thử, rất nhanh sẽ đưa ra phương án
thiết kế.
Tả Ủng Quân cũng nghe nói tới chuyện Giang Thành phái đoàn khảo sát kinh mậu tới Châu Âu, ông ta hỏi qua về tình hình.
Trương Dương nói: "Viện trưởng Tả có hứng thú đi cùng không?"
Tả Ủng Quân cười nói: "Tôi cũng muốn đi, nhưng việc ở bệnh viện bận
không dứt ra được, chỉ có thể để sau này thôi, tin rằng theo sự phát
triển của công cuộc cải cách mở rộng của Giang Thành, cơ hội giao lưu
như vậy sẽ càng lúc càng nhiều."
...
Về tới phòng chiêu thương,
Thường Lăng Phong và Tiếu Quế Đường đều ngồi đó đợi hắn, lần này đoàn
khảo sát tới Châu Âu tổng cộng có hai mươi danh ngạch, căn cứ vào ước
định sơ bộ của Trương Dương và phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến, lấy lãnh
đạo xí nghiệp làm chủ, Nghiêm Tân Kiến trong tay có năm danh ngạch,
Trương Dương có ba, những danh ngạch còn lại thì toàn bộ giao cho các
lãnh đạo xí nghiệp quan trọng của Giang Thành.
Ba danh ngạch của Trương Dương định chọn trong nội bộ phòng chiêu
thương, hắn vốn muốn mang Thường Lăng Phong đi, nhưng Thường Lăng Phong
lại nói rằng ý nghĩa chuyến đi không lớn, gã tốt nhất ở lại Giang Thành
tọa trấn, huống chi không lâu nữa còn có một đoàn khảo sát từ Nhật Bản
tới, là do một tay gã xúc thành cho nên phải do gã tự tay tiếp đãi.
Phiên dịch thì cần phải dẫn đi rồi, trừ tiếng Trung Quốc ra, Trương đại
quan nhân không hiểu bất kỳ một ngoại ngữ nào khác, nếu như miễn cưỡng
nói hiểu được chút gì đó, vậy thì chính là **** you học được từ chỗ An
Ngữ Thần, hiện tại hắn đã biết **** you không phải là từ hay ho gì, nếu
như tới Châu Âu gặp ai cũng **** you, e rằng nhiệm vụ chiêu thương lần
này sẽ triệt để tiêu tùng mất. Nhân tuyển phiên dịch thích hợp nhất là
Chương Duệ Dung, Chương Duệ Dung không những có thể nắm vững ngôn ngữ
nhiều nước, hơn nữa còn từng đi du học ở châu Âu, rất quen thuộc với địa hình đường xá châu Âu, đỡ phải mời hướng dẫn viên.
Nếu tính cả Trương Dương thì đã đủ hai danh ngạch rồi, còn có một danh
ngạch cho nên vô cùng quý giá, Tiếu Quế Đường rất muốn đi, một là bởi vì con trai gã du học ở Anh quốc, London của Anh quốc là một trạm phải
qua của đoàn khảo sát, gã vừa hay có thể gặp con trai, vả lại nếu như
lần khảo sát chiêu thương này có thể dẫn tư thành công, không khéo nhiệm vụ của năm mới đều được hoàn thành, gã cũng muốn có thành tích. Tiếu
Quế Đường cho rằng danh ngạch này vốn chính là của mình, phóng mắt khắp
phòng chiêu thương, trừ phó chủ nhiệm thường vụ Trương Dương ra, mình là người có tư cách nhất, đương nhiên danh ngạch này nên thuộc về mình
rồi.
Nhưng Trương Dương lại không nghĩ vậy, trừ Tiếu Quế Đường ra, còn có
người liên lạc với hắn, phó chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp Mã Hoa
Thành muốn nhờ Trương Dương dân con trai Mã Đức Quân của y đi mở mang
tầm mắt, chủ nhiệm hội quản lý khu phát triển Tiếu Minh cũng lén lút gọi điện thoại cho Trương Dương, y muốn tranh thủ một suất cho cháu mình là Tiếu Lâm.
Sau khi cân nhắc, Trương Dương vẫn quyết định chọn Tiếu Lâm, không phải
chỉ bởi vì Tiếu Minh là chủ nhiệm hội quản ủy khu phát triển, sau đại
hội nhân dân sẽ trúng tuyển phó thị trưởng Giang Thành, mà là bởi vì
Tiếu Lâm vốn trẻ tuổi hoạt bát, có năng lực bản sự rất mạnh, Mã Đức Quân và Tiếu Quế Đường một người thì đầu óc thiếu linh hoạt, một người thì
tư duy quá cổ hủ, để hai người họ ra nước ngoài thì đối với mình hay là
đối với phòng chiêu thương đều không mang lại sự giúp đỡ có tính thực tế gì cả.
Tiếu Quế Đường đưa danh sách mà thị lý gửi xuống cho Trương Dương,
Trương Dương đọc qua, mấy lãnh đạo của xí nghiệp cỡ lớn Giang Thành đều ở trong đó, bao gồm Tào Chính Dương của nhà máy máy móc công trình, Lưu
Kim Thành của nhà máy rượu Giang Thành, Tiết Minh của nhà máy dệt số một Giang Thành, bởi vì lần này là thị lý tổ chức, cho nên đều là lãnh đạo
của xí nghiệp nhà nước. Trương Dương gật đầu, gã không có hứng thú với
những lãnh đạo xí nghiệp tham gia đoàn khảo sát chiêu thương này lắm,
đặt danh sách lên bàn, nhìn Tiếu Quế Đường và Thường Lăng Phong, nói:
"Các anh có ý kiến gì?"
Thường Lăng Phong cười nói: "Chuyện mà thị lý định xuống, chúng ta có
thể có ý kiến gì chứ, vừa rồi thư ký của thị trưởng Nghiêm chuyển lời,
bảo chúng ta mau xác định danh sách, để còn nhanh chóng an bài thủ tục
xuất ngoại khảo sát."
Trương Dương nói: "Danh sách tôi đã xác định rồi đây!"
Nghe thấy câu này, Tiếu Quế Đường lập tức khẩn trương, gã nhìn chằm chằm vào Trương Dương, rất chờ mong Trương Dương nói rằng trong danh sách có tên của mình, nhưng gã rất thất vọng, vì người mà Trương Dương nói ra
là Tiếu Lâm và Chương Duệ Dung.
Lý do của Trương Dương rất đơn giản: "Cho người trẻ tuổi có cơ hội!"
Tiếu Quế Đường rất thất vọng bỏ đi, Thường Lăng Phong đợi gã đi rồi mới nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Tiếu rất thất vọng."
Trương Dương kinh thường nói: "Mặt kệ gã, lần này là đi chiêu thương
khảo sát chứ không phải là đi thăm thân du lịch, gã đến hai mươi sáu chữ cái còn không biết, đi theo làm cái gì?" Thằng ôn này lúc nói ra câu
này cũng không nghĩ rằng bản thân hắn chẳng phải cũng không nhận được
hai mươi sáu chữ cái ư?
Thường Lăng Phong nói: "Lần này đi toàn là lãnh đạo xí nghiệp nhà nước,
đã là đi chiêu thương, thì nên phơi ra hình tượng toàn phương vị của
Giang Thành, đoàn khảo sát ở Frankfort có triển lãm, tôi đã bảo nhà máy
chế thuốc Giang Thành, Hối Thông, Thiên Kiều, mấy tư doanh và xí nghiệp
hợp tư có tính đại biểu làm tốt tư liệu, tới lúc đó chủ nhiệm Trương
cũng cầm đi, tuyên truyền một chút ở triển lãm."
Trương Dương cười nói: "Không có vấn đề gì!"
Thường Lăng Phong nói: "Nếu như lần này tất cả đều thuận lợi, nhiệm vụ mà thị lý giao có thể hoàn thành toàn bộ."
Trương Dương nói: "Anh không phải nói rằng nếu như đàm phán với tập đoàn Hải Đức thành công, nhiệm vụ cả năm của chúng ta có thể hoàn thành được một nửa ư?"
Thường Lăng Phong cười nói: "Ngày nào chưa ký được hợp đồng thì ngày đó
vẫn chưa thể xác định, chiêu thương và làm sinh ý không có bất kỳ phân
biệt gì cả, biến số rất lớn, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, chúng ta
không thể nào thắt cổ trên một cái cây được."
Trên kinh thương thì Trương Dương chỉ biết bội phục Thường Lăng Phong,
kỳ thực nói với đi châu Âu chiêu thương hắn cũng không có hứng thú cho
lắm, nói tới bước ra khỏi biên giới, Hương Cảm miễn cưỡng có thể tính là một lần, nơi đó dẫu sao cũng còn là người Trung Quốc mắt đen da vàng,
nghĩ tới lần này tới phương Tây, Trương đại quan nhân thật sự có chút do dự: "Hay là thế này đi, tôi ở lại Giang Thành, anh đi châu Âu chiêu
thương đi!"
Thường Lăng Phong cười ha ha, nói: "Chủ nhiệm Trương, anh chính là phó
đoàn trưởng của đoàn khảo sát chiêu thương tới châu Âu đó, anh không đi
thì quần long sẽ vô thủ!"
Trương Dương nói: "Anh đừng đội cho tôi cái mũ quá cao, bản thân tôi thế nào thì tôi biết rất rõ, ở trong quốc nội thì tôi còn được, cần động
khẩu thì tôi động khẩu, lúc cần động thủ thì tôi cũng không hàm hồ,
nhưng bảo tôi ra nước ngoài, tôi căn bản không hiểu người ta nói gì, trừ động thủ ra thì tôi không biết làm gì nữa!"
Thường Lăng Phong cười đến cúi gập cả người, một lúc sau hắn mới bình
thường lại, nói: "Chủ nhiệm Trương, lần này vừa hay là một cơ hội tốt,
anh ra ngoài để đám nước ngoài đó kiến thức công phu của Trung Quốc
chúng ta! Nên xuất thủ thì cứ xuất thủ!" Gã đã hiểu kha khá về tính cách của Trương Dương, biết rằng Trương Dương tuyệt không phải xung động như biểu hiện của hắn, Trương Dương mỗi lần xuất thủ đều dựa trên cơ sở đã
suy tính kỹ càng.
Trương Dương biết Thường Lăng Phong đang trêu chọc mình, thật sự là nếu
đi ra nước ngoài thì không thể nào động tí ra ra tay như ở trong nước
được, cũng không phải là hắn sợ người nước ngoài, mà là nhất cử nhất
động của hắn khi ở nước ngoài đều động chạm tới vấn đề hình tượng của
quốc gia, không khéo sẽ tạo thành tranh chấp ngoại giao, làm việc gì
cũng phải cẩn thận một chút.
Thường Lăng Phong nói: "Ngôn ngữ không thông hiểu quả thật là một vấn
đề, có điều có tiểu Chương đi theo thì chắc là không có vấn đề gì đâu,
ba ngôn ngữ Anh Pháp Đức cô ta đều rất giỏi, lại còn có kinh nghiệp sinh hoạt ở châu Âu, có cô ta ở bên cạnh, chuyện gì cũng thuận lợi thôi."
Trương Dương cười ha ha, nói: "Anh có vẻ rất hiểu về Chương Duệ Dung!"
Thường Lăng Phong nói: "Thân là lãnh đạo, hiểu về thuộc hạ của mình là điều cần thiết."
Trương Dương giảo hoạt nói: "Cảm giác là sự hiểu biết của anh khá sâu!"
Thường Lăng Phong nói: "Chủ nhiệm Trương lại suy nghĩ lệch lạc rồi, tôi
và cô ta là quan hệ công việc, không hề có ý định gì khác!"
Trương Dương chẹp chẹp miệng: "Người ngoài cuộc thì sáng, người trong
cuộc thì u mê, kỳ thực Chương Duệ Dung cũng không tồi, rất thông minh,
trông lại xinh đẹp, là nam nhân đề sẽ động tâm!"
Thường Lăng Phong hỏi lại: "Anh động tâm à?"
Trương Dương lắc đầu, nói: "Tôi lo chuyện của của tôi còn không xong,
huống chi, tôi thủy chung tuân theo nguyên tắc thỏ khôn không ăn cỏ gần
hang!"
"Anh không ăn cỏ gần hang, chẳng lẽ tôi lại ăn?"
"Anh không muốn ăn ư? Nếu thật sự không muốn ăn thì tôi không khách khí đâu?" Trương Dương hư trương thanh thế.
Biểu tình trên mặt Thường Lăng Phong vẫn không đổi, nhưng lời nói của gã đã làm bại lộ suy nghĩ trong lòng gã: "Anh không sợ tỉnh trưởng Tống
tìm anh tính sổ à!"
Trương Dương cười ha ha, chỉ vào Thường Lăng Phong rồi không ngừng lắc đầu.
Thường Lăng Phong cũng xấu hổ cười cười.
Lúc này Chương Duệ Dung ôm văn kiện vào, nhìn thấy hai người họ như vậy, không khỏi lên tiếng hỏi: "Nói chuyện gì mà vui thế?"
Trương Dương cười tủm tỉm nói: "Nói về thỏ!"
Thường Lăng Phong bị câu nói này của hắn khiến cho mặt đỏ bừng lên.
"Thỏ ư?" Chương Duệ Dung kinh ngạc nói: "Phòng chiêu thương của chúng ta có thỏ à?"
Trương Dương ý vị thâm trường nói: "Chỗ nào có cỏ thì chỗ đó có thỏ!"