Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương nói: "Bí thư Lương bảo anh tìm tôi à?"

Lương Thành Long đương nhiên không thể thừa nhận: "Đâu, tôi có nghe nói tới chuyện này cho nên vội vàng gọi cho cậu, cậu là bạn của tôi, còn bên kia là chú ruột của tôi, nếu thật sự vì chuyện này mà trở mặt thì tôi về sau cũng khó xử."

Trương Dương nói: "Anh đừng nhúng tay vào làm gì, tôi hiện tại là đại biểu chính phủ thành phố Nam Tích tới đây giải quyết vấn đề, giải quyết việc chung, không có bất kỳ ân oán tư nhân gì trong đây cả."

Lương Thành Long nói: "Thôi đi, cậu là một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, chuyện nước ô nhiễm lúc nào tới cậu quản?"

Trương Dương nói: "Tôi không có thời gian nói những lời vô nghĩa với anh, anh nếu có thời gian, mau gọi cho chú của anh, bảo ông ấy lập tức hạ lệnh dừng thải nước bẩn vào sông Thoan đi, nếu không chuyện này tôi quyết không bỏ qua đâu!" Trương Dương nói xong liền gác máy.

Triệu Bảo Quần ngồi cùng xe với hắn cũng là vừa từ bộ môn bảo vệ môi trường về, căn bản không có được câu trả lời thuyết phục nào, quan lại bao che cho nhau, người ta đều là quan viên bản địa Đông Giang, đương nhiên là đồng khí liên chi, trên mảnh đất này, muốn làm được chút chuyện thật sự là không dễ dàng gì.

Triệu Bảo Quần chỉ về phía trước, nói: "Bên kia chính là chỗ thải nước bẩn vào sông!"

Trương Dương nói: "Tới đó xem!" Bọn họ bảo lái xe lái tới đó, nhưng khi sắp tới được mục tiêu thì bị mấy cảnh sát cản lại, Trương Dương kéo cửa xe xuống: "Đồng chí, sao lại cản chúng tôi?"

Tên cảnh sát cầm đầu cũng tính là khách khí, giơ tay chào hắn một cái rồi nói: "Đoàn đường phía trước đang tiến hành quản chế, cấm xe thông hành!"

Trương Dương nói: "Vì sao lại cấm thông hành? Chúng tôi tới đây là có việc phải làm!"

Cảnh sát nói: "Mệnh lệnh của cấp trên, chúng tôi cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh thôi, phía trước đã là tới bờ sông rồi, không còn đường nữa đâu, các anh muốn tới bờ sông để bơi à!"

Trương Dương nói: "Tôi chính là muốn tới bờ sông để xem đấy, muốn xem tình huống ô nhiễm của nước sông!"

Lúc này một chiếc xe săn tin cũng lái tới, từ nhãn trên xe mà nhìn thì là thuộc nhật báo đông nam, Trương Dương cực quen với nhật báo đông nam này, nhớ rõ tổng biên tập của bọn họ là Lý Đồng Dục, lúc trước chế tạo hỗn loạn ở núi Thanh Đài, mấy phóng viên đều bị Trương Dương đánh cho một trận, rất trùng hợp là, mấy phóng viên hôm nay tới đây, một người trong đó chính là người lúc trước ở núi Thanh Đài bị Trương Dương đánh, đó là biên tập viên Lưu Hi Văn của nhật báo Đông Nam, Lưu Hi Văn nhìn thấy Trương Dương lập tức mặt tái đi, gã cũng nghe nói sự kiện nước sông Thoan bị ô nhiễm, cho nên muốn tới đây chụp tình huống, cũng giống như Trương Dương, bị đám cảnh sát chặn lại.

Một gã phóng viên trong đó rút thẻ phóng viên ra cãi với cảnh sát: "Chúng tôi là phóng viên của nhật báo Đông Nam, chúng tôi có quyền lợi đưa tin."

Cảnh sát cũng trả lời rất rõ ràng: "Anh cho dù là phóng viên của nhật báo Nhân Dân cũng vậy thôi, bên trên đã hạ mệnh lệnh phải tạm thời phong tỏa nơi này, chuyện liên quan tới cơ mật quốc gia, người ngoài không thể vào."

Trương Dương nghe thấy câu này không khỏi bật cười, con mẹ nó, cơ mật quốc gia à, không phải là muốn che giấu tội hành của các người sao? Từ lúc thải nước bẩn cho tới giờ đã được mười tiếng đồng hồ rồi, phía Đông Giang vẫn không ngừng thải tiếp, đây căn bản là biết pháp mà tri pháp phạm pháp, vì bảo đảm kinh tế địa phương mà làm tổn hại lợi ích của thành thị huynh đệ.

Trương Dương cũng chẳng buồn tranh cãi với cảnh sát, hắn vẫy vẫy tay với Lưu Hi Văn, Lưu Hi Văn trong lòng thật sự là sợ thằng ôn này, do dự một chút rồi chỉ chỉ vào mình, ý hỏi là anh gọi tôi à?

Trương Dương gật đầu, Lưu Hi Văn lúc này mới đành đi tới, tới trước mặt Trương Dương rồi cố nặn ra một nụ cười: "Chủ nhiệm Trương, ngài sao cũng ở đây à?"

Trương Dương nói: "Anh tới đưa tin về sự kiện ô nhiễm nước à?"

Lưu Hi Văn nhất thời không nắm chuẩn được là thằng ôn này rốt cuộc có mục đích gì, không dám tùy tiện trả lời, vạn nhất mục đích của Trương Dương ngược lại với hắn, không khéo lại bị thằng ôn này đập cho một trận. Lưu Hi Văn đã định vị thằng ôn này là người dã man, gã là người làm công tác văn hoá, người làm công tác văn hoá gặp người dã man căn bản không nói được đạo lý, chỉ có nước chịu thiệt.

Trương Dương nhìn ra Lưu Hi Văn đang rất sợ, hắn xua tan sự băn khoăn của Lưu Hi Văn: "Tôi cũng vì sự kiện ô nhiễm mà đến, nước dùng của người dân thành phố Nam Tích chúng tôi đều bị bọn họ làm ô nhiễm, chúng tôi là người bị hại."

Lưu Hi Văn hiện tại cuối cùng cũng rõ ràng, lần này mục đích của bọn họ giống nhau, nếu lập trường đã giống nhau, trong lòng Lưu Hi Văn liền thoải mái hơn nhiều, gã nói khẽ: "Chủ nhiệm Trương, chúng tôi mới từ hạ du tới, ô nhiễm rất nghiêm trọng, vốn muốn tới chỗ cửa thải nước bẩn vào sông để chụp hình, nhưng đoạn mặt sông đã bị phong tỏa ra, thuyền không thể nào tới gần được, cho nên mới lái xe tới, không ngờ đường cũng bị chặn."

Trương Dương tức giận nói: "Bọn họ chính là muốn che giấu chân tướng sự thật!"

Lưu Hi Văn nói: "Chủ nhiệm Trương, khu vườn công nghiệp quốc tế trước giờ đều là đại hộ ô nhiễm của Đông Giang, chỉ cần vườn công nghiệp quốc tế tiếp tục tồn tại, nước ô nhiễm như hôm nay sẽ vẫn còn phát sinh."

Trương Dương nhìn nhìn cảnh sát đang dàn trận như sẵn sàng đón quân địch, hắn nói với Lưu Hi Văn: "Phải đưa chân tướng sự thật ra ngoài, phải cho công chúng biết được, phải cho người dân nhận thức được, hoàn cảnh sinh tồn của chúng ta bị phá hoại như thế nào."

Lưu Hi Văn nói: "Bọn họ đã chặn đường rồi, chúng ta không xông qua được, chẳng lẽ lại bay qua à?"

Câu này đã nhắc nhở Trương Dương, Trương Dương nhớ tới một người, người theo đuổi Thì Duy, Quách Chí Giang, hắn và Quách Chí Giang đã gặp mặt nhau vài lần, quan hệ cũng tính là không tồi, Quách Chí Giang chính là người của ban hậu cần không quân quân khu, Trương Dương gọi điện thoại cho Quách Chí Giang, mục đích hắn liên hệ với Quách Chí Giang rất đơn giản, chính là muốn Quách Chí Giang kiếm một chiếc trực thăng tới đây.

Năng lực của Quách Chí Giang cũng rất mạnh, nghe Trương Dương kể lại quá trình của sự việc, gã liền bảo Trương Dương trực tiếp tới quảng trường khu khai phá Đông Giang, gã sẽ lái trực thăng tới đón họ.

Mười lăm phút sau, một chiếc trực thăng quân dụng chậm rãi đáp xuống quảng trường trước cửa trụ sở khu khai phá, Trương Dương dẫn Lưu Hi Văn và một gã phóng viên chụp ảnh khác chui vào trong trực thăng.

Quách Chí Giang tự mình điều khiển trực thăng, bên cạnh gã còn có một trợ thủ, Quách Chí Giang mặc vào quần áo phi hành và đeo kính trông rất đẹp trai, gã lớn tiếng nói với Trương Dương: "Ngồi vững chưa, chúng ta lập tức cất cánh!"

Một đám lãnh đạo đang họp trong trụ sở hhu khai phá, nghe nói bên ngoài có một chiếc trực thăng, đều thấy rất kỳ quái, dù sao chuyện như thế này cũng không phải thường gặp, chủ nhiệm khu khai phá Liêu Bác Sinh đặc biệt đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài, y vừa hay nhìn thấy cảnh máy bay cất cánh, Liêu Bác Sinh gãi gãi đầu, nói: "Sao lại thế này? Sao lại có trực thăng đỗ ở chỗ chúng ta?"

Chỉ lát sau liền có nhân viên công tác lên báo cáo, trực thăng đón mấy người rồi bay, một người trong đó chính là Trương Dương buổi sáng tới đây gây sự.

Liêu Bác Sinh hơi suy nghĩ một chuyện liền cảm thấy chuyện này có chút không đúng, y trước chuyện đã sai người phong tỏa nơi thải nước bẩn, cấm tiệt ngoại giới và giới truyền thông, tránh cho ảnh hưởng tiếp tục khuếch đại. Nhưng y bịt đường thủy, bịt đường bộ, nhưng lại lại thể nào bịt được trên trời, đúng là hợp với câu nói đạo cao một thước ma cao một trượng, năng lực của đối phương thật đúng là không tầm thường, không ngờ có thể xuất động được cả trực thăng quân dụng, nghĩ tới hậu quả có thể dẫn tới, Liêu Bác Sinh trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi, y nói với phó chủ nhiệm Lưu Bảo Toàn: "Chuyện này chỉ sợ bất diệu, mau tới hiện trường xem thế nào!"

Trực thăng bay sát bên trên mặt sông Thoan, trong không khí tràn ngập một mùi trứng thối, Trương Dương kinh tởm nhíu mày, nhìn xuống phía dưới, liền thấy nước từ bốn ống thải chĩa thẳng vào mặt sông, đang không ngừng thải nước, ba ống trong đó là thải nước trong suốt, chắc là đã qua xử lý, trong ống dẫn ở phía bắc thải ra toàn là nước bẩn đen xì, trong nước sông lộ ra một giải nước màu đen, mùi hôi thối từ bên trong tỏa ra.

Lưu Hi Văn và tên phóng viên chụp ảnh điều chỉnh tốt vị trí ngồi, không ngừng tiến hành quay chụp.

Trương Dương lớn tiếng nói: "Chụp rõ một chút, phải đưa chuyện này ra trước công chúng, tôi phải khiến người dân toàn tỉnh đều biết, vườn công nghiệp quốc tế rốt cuộc là đang làm những gì!"

Trên đê ở gần cửa xả nước thải có không ít người đang đứng, bọn họ nhìn thấy trực thăng trên không trung, có một người vươn tay chỉ về phía trực thăng, lớn tiếng quát.

Quách Chí Giang nhìn thấy tình huống ô nhiễm của sông Thoan cũng cảm thấy lạnh cả người, trên mặt nước đầy là những điểm đen lốm đốm, chắc là cá chết, Quách Chí Giang nói: "Đã xảy ra ô nhiễm, vì sao không lập tức đóng ống xả nước?"

Trương Dương nói: "Bởi vì những xí nghiệp này muốn tiếp tục sản xuất, bởi vì phía Đông Giang sợ ảnh hưởng đến phát triển kinh tế của bọn họ, mẹ nó! Vì lợi ích của thành thị mình có thể mặc kệ sự sống chết của thị dân Nam Tích chúng tôi ư?"

Lưu Hi Văn và tên phóng viên đi cùng kia rất kích động, đây chính là một tin tức có tính bùng nổ, chỉ cần đưa tin ra ngoài, tất nhiên ở Bình Hải sẽ dẫn tới oanh động, không chỉ là Bình Hải, ở trên toàn quốc đều có thể bị oanh động.

Bình luận

Truyện đang đọc