Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương đại quan nhìn những bức tranh này rồi cảm thán: “Quả là đẹp như thiên đường ở nhân gian vậy.”

Sở Yên Nhiên nói: “Thần Miếu đảo có đến hai trăm km vuông, chỉ khi đến đó rồi, anh mới thật sự cảm nhận được nét đẹp ở khắp mọi nơi trên đó.”

Trương Dương nói: “Nha đầu, anh đột nhiên có một ý này!”

Sở Yên Nhiên nhìn hắn.

Trương Dương nói: “Theo lẽ thường mà nói thì hai trăm km vuông cũng không còn là nhỏ nữa, hay là chúng ta xây dựng một đất nước nhỏ trên đảo này đi, chỗ xa xôi thế chẳng ai để ý được chúng ta, để anh đề ra pháp luật và quy tắc.”

Sở Yên Nhiên nhìn hắn lạnh lùng, tên này vừa mở miệng, đã biết hắn nghĩ gì rồi, xây dựng một tiểu quốc gia à? Dụng ý thật sự của tên này là chuẩn bị cho tam cung lục viện của hắn kìa, Sở Yên Nhiên giơ tay véo lấy tai hắn rồi nói: “Anh tưởng em không biết anh định làm gì sao?”

Trương Dương kêu khổ không ngớt: “Anh chẳng nghĩ gì đâu mà, chẳng phải em bảo anh nắm quyền thiên hạ, say gối người đẹp sao! Anh chỉ là nói như vậy mà thôi, nghĩ, nghĩ cũng không được nữa sao?”

Sở Yên Nhiên lúc này mới bỏ tai hắn ra rồi nói: “Em đã gửi tư liệu của đảo đến cho rất nhiều người nổi tiếng ở Mỹ, họ rất thích thú với việc trở thành cư dân trên đảo này, đến hiện tại, ít nhất có 2000000000 phú ông đã đồng ý xây dựng công xưởng của mình trên đảo Thần Mẫu.” Sở Yên Nhiên coi đây là một việc làm ăn, điều có thể dự đoán được là, hòn đảo này ẩn giấu rất nhiều cơ hội phát tài, nhất định sẽ mang đến lợi ích kinh tế lâu dài.

Điều làm cho Trương Dương bất ngờ là, hắn không hề gặp phải Tô Tiểu Hồng ở Ngư Mễ Chi Hương, dù là bà chủ của Ngư Mễ Chi Hương, hay là bạn cũ của Trương Dương, Tô Tiểu Hồng cũng nên ra mặt gặp Trương Dương mới phải, Tô Cường tiếp đón Trương Dương và Sở Yên Nhiên, gã giải thích với Trương Dương: “Chị tôi đi công tác rồi.”

Mặc dù Trương Dương không hỏi rõ, nhưng có thể thấy rằng thái độ của Tô Cường hơi buồn bã, Tô Cường thở dài nói: “Lần sau anh đến, thì Ngư Mễ Chi Hương đã chuyển nhượng rồi.”

Trương Dương hơi ngớ người: “Tại sao? Việc làm ăn tốt thế này kia mà, sao lại phải chuyển nhượng chứ?”

Tô Cường nói: “Chị tôi muốn dùng tiền…” Nói xong gã lại bổ sung thêm: “Phương Văn Nam đã ra khỏi tù rồi.”

Trương Dương ngay lập tức đã hiểu ra, Tô Tiểu Hồng quyết định chuyển nhượng Ngư Mễ Chi Hương là có quan hệ trực tiếp với Phương Văn Nam, Phương Văn Nam đã nhận hạng mục xây dựng của tập đoàn Thân Hải, nhất định phải khởi động nguồn tiền, sau khi Tô Tiểu Hồng biết gã khó khăn vì tiền, với tính tình của cô ấy, đương nhiên sẽ không ngồi yên không để ý, vì vậy mới lựa chọn cách chuyển nhượng Ngư Mễ Chi Hương đi, Tô Cường là em trai của Tô Tiểu Hồng, mặc dù trong lòng không muốn vậy, nhưng gã không thể nào thay đổi được quyết định của chị mình.

Trương Dương vỗ vỗ vai của Tô Cường biểu thị ý an ủi, Tô Cường dẫn hắn và Sở Yên Nhiên đến Thủy Tinh Các, Đỗ Thiên Dã vẫn chưa đến, có điều vì là bí thư thị ủy Giang Thành, những việc gã phải giải quyết thật sự quá nhiều, Trương Dương nhìn đồng hồ rồi nói: “Có lẽ sắp đến rồi đấy!”

Sở Yên Nhiên nói: “Chú Đỗ là bí thư thị ủy Giang Thành, nhất định là công vụ quá bận rộn không đi được.”

Trương Dương kháng nghị: “Nha đầu, em đừng gọi như vậy được không? Em gọi anh ta là chú Đỗ, chẳng phải anh đã thấp hơn anh ta một bậc rồi sao?”

Sở Yên Nhiên cười khanh khách nói: “Cái gì chứ, chẳng phải là em gọi theo thói quen của ngày xưa hay sao?”

Cha nuôi của Đỗ Thiên Dã, và cha ruột của gã đều là chiến hữu cũ của ông ngoại Sở Yên Nhiên, Sở Yên Nhiên gọi một câu chú Đỗ thật sự chẳng có gì là lạ.

Lúc này một người bước từ ngoài vào, người đến đó không phải là Đỗ Thiên Dã, mà là Tô Viện Viện, Trương Dương cười đứng dậy, Sở Yên Nhiên chưa mấy nói chuyện với Tô Viện Viện, vừa nhìn thấy Tô Viện Viện ngay lập tức đã nghĩ linh tinh, trong lòng nói, ngoài Tần Thanh, tên này không ngờ còn quan hệ nhiều đến vậy.

Trương Dương mỉm cười bắt tay với Tô Viện Viện: “Tiểu thư Tô, cô đã khỏi vết thương chưa?”

Tô Viện Viện nói: “Đã khỏi hẳn rồi, may mà có thuốc của anh.”

Trương Dương giới thiệu Sở Yên Nhiên với cô ấy: “Tiểu thư Tô, vị này là vợ chưa cưới của tôi, Sở Yên Nhiên!”

Sở Yên Nhiên thấy hắn khách sáo với Tô Viện Viện như vậy, chắc chắn rằng mình đã nghĩ linh tinh, liền cười bắt tay với Tô Viện Viện, nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư Tô thật là xinh đẹp.”

Tô Viện Viện hơi đỏ mặt, rồi nhẹ nhàng đáp lại: “Trước kia tôi đã nghe nói đến tên của tiểu thư Sở rồi, không ngờ người thật lại đẹp như vậy, khi nào kết hôn với chủ nhiệm Trương, nhất định phải mời tôi đến để uống rượu mừng đó.”

Trương Dương nói: “Tôi phát hiện rằng phụ nữ các cô còn giả tạo hơn đàn ông chúng tôi, tự vỗ béo lẫn nhau, tự khen ngợi lẫn nhau!”

Sở Yên Nhiên nói: “Đây gọi là lịch sự, loại người như anh ấy à, có tám đời tám kiếp cũng không thể hiểu nổi hai chữ này đâu!”

Khi nói đến đây, Đỗ Thiên Dã bước vào, trên áo choàng của gã còn đọng không ít tuyết, Trương đại quan cười hà hà bước đến, giúp gã cởi áo ngoài, Đỗ Thiên Dã nói: “Đúng là đến tỉnh thành học được nhiều điều có khác, giờ đây con mắt nhìn đời cũng thay đổi rồi, biết cách nịnh nọt lãnh đạo rồi cơ đấy.”

Trương Dương nói: “Tôi nịnh nọt anh cái gì cơ chứ? Tôi có cần thiết phải làm thế không? Trước kia thi tôi còn là cấp dưới của anh, chẳng lẽ anh chưa bao giờ làm khó tôi sao?”

Đỗ Thiên Dã cười ha ha, gã nhìn thấy Tô Viện Viện, hơi ngớ ra một chút, gã không mời Tô Viện Viện đến, nghĩ đi nghĩ lại, đây nhất định là chủ ý của Trương Dương, tiểu tử này không biết sao đã chuyển tính đổi nết, muốn dồn gã và Tô Viện Viện thành một đôi.

Đỗ Thiên Dã đã quen xử lý mọi việc, nên rất hiểu cách làm thế nào đối mặt với chuyện này, gã cười nói: “Yên Nhiên, lần này về không đi nữa chứ? Tiểu tử Trương Dương này không có người bên cạnh trông chừng là không được.”

Trương Dương kháng nghị: “Lão Đỗ à, anh thật là chẳng ra sao, trước mặt vợ tôi mà lại làm xấu mặt tôi thế à!”

Sở Yên Nhiên thấy hắn gọi mình như vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, liền nhẹ nhàng nói: “Có một số người muốn trông chừng cũng không được mà, giống như là con diều vậy, càng kéo chặt dây, thì càng dễ đứt, nhưng nếu như anh để lỏng tay, thì nó sẽ bay lên, Trương Dương! Anh xem em đối với anh có tốt không?”

Trương đại quan cười, hắn phát hiện ra không phải là Sở Yên Nhiên không để ý đến điều đó, mà là cảnh giới của cô đã tăng lên rồi, cô ngày càng hiểu rõ bản thân hắn rồi.

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Trương Dương, cậu đúng là có phúc thật đấy!”

Sở Yên Nhiên nói: “Chú Đỗ….”

Cô đã nói thành thói quen, đột nhiên buột miệng.

Trương đại quan giơ tay ra vỗ vỗ vào vai cô, Sở Yên Nhiên cười nói: “Chú Đỗ, về sau, cháu không gọi chú là chú nữa, cháu gọi chú là anh Đỗ có được không?”

Đỗ Thiên Dã ngay lập tức liền đoán được đây là chủ ý của Trương Dương, liền cười hà hà nói: “Gọi thế nào cũng vậy thôi mà, về sau cháu cưới Trương Dương rồi, thì thành vợ của cậu ta rồi, hai người chúng tôi là huynh đệ, vậy thì cháu trở thành em dâu mất rồi!”

Gã cầm cốc rượu lên rồi nói: “Hoan nghênh về quê nhà!”

Sau khi mấy cốc rượu xuống ruột, Tô Viện Viện cũng thoải mái hơn nhiều, cô cố gắng tránh việc nói chuyện với Đỗ Thiên Dã, mặc dù trong lòng cô rất nhớ Đỗ Thiên Dã, nhưng Tô Viện Viện cho rằng khoảng cách giữa cô và Đỗ Thiên Dã thật sự quá lớn, cô không dám có mơ ước xa vời đến vậy.

Đỗ Thiên Dã chủ động hỏi thăm tình hình gần đây của Tô Viện Viện.

Tô Viện Viện nói; “Bên khách sạn Tuệ Nguyên lại mời tôi về làm, tôi đang suy nghĩ.”

Trương Dương nói: “Đừng suy nghĩ nữa, quản lý ở đó lộn xộn quá, một cô gái làm ở ngoài chẳng dễ dàng như vậy, ở lại Giang Thành vẫn tốt hơn.”

Đỗ Thiên Dã và Sở Yên Nhiên đều cảm thấy hơi kỳ lạ, sự quan tâm của tiểu tử này với Tô Viện Viện hình như rất nhiều.

Sở Yên Nhiên nói: “Hay là đến công ty của tôi đi, tôi đang chuẩn bị mở văn phòng đại diện ở Giang Thành.”

Tô Viện Viện lắc lắc đầu từ chối: “Cảm ơn ý tốt của cô, tạm thời tôi vẫn chưa suy nghĩ đến việc đi làm, tôi cứ chuẩn bị làm xong việc ở tiệm của anh đã, đợi một thời gian nữa rồi tính.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Hay là thế này đi, tôi nói với nhất chiêu một tiếng, rồi cô về đó làm việc nhé!”

Tô Viện Viện cảm thấy ấm áp trong lòng, có thể nghe thấy Đỗ Thiên Dã nói những lời như vậy, cô đã cảm thấy rất hài lòng rồi, cô lắc đầu nói: “Thật sự không cần đâu, tôi nói thật ra vậy, gần đây tôi đã để ý đến một cửa hàng ở Thành Tây, định mở quán ăn ở đó, tôi muốn nhân lúc mình còn trẻ, tự mình làm việc.”

Đỗ Thiên Dã nhìn Tô Viện Viện bằng ánh mắt đầy khâm phục, phát hiện dưới vẻ bề ngoài yếu ớt của cô gái này, là một trái tim vô cùng mạnh mẽ tự lực tự cường, gã thấp giọng nói: “Nếu như có nhu cầu gì, thì cô cứ đến tìm tôi.”

Sở Yên Nhiên cũng nhận ra giữa Đỗ Thiên Dã và Tô Viện Viện có điều gì đó bất thường, sau khi kết thúc bữa cơm tối, cô bảo Trương Dương để xe lại Ngư Mễ Chi Hương, đột nhiên muốn cùng Trương Dương đi bộ ở bên hồ NHã Vân.

Tuyết đã dần ngừng rơi, lớp tuyết trên mặt đất rất dày, Sở Yên Nhiên khoác tay Trương Dương, hai người bước đi từng bước trên nền tuyết. Sở Yên Nhiên nói: “Sao anh lại quan tâm đến chuyện của Tô Viện Viện vậy?” Cô có thể nhận ra rõ ràng sự quan tâm của Trương Dương với Tô Viện Viện.

Trương đại quan cũng chẳng giấu diếm gì, hắn chẳng có gì cần phải giấu vợ chưa cưới của mình cả, hơn nữa hắn cũng đã hứa với Tô Viện Viện, về sau không lừa cô ấy giấu cô ấy nữa, hắn đã nói quan hệ giữa mình và Tô Viện Viện cho Sở Yên Nhiên nghe, Sở Yên Nhiên nghe mà ngớ người, không ngờ giữa Tô Viện Viện và Trương Dương lại là mối quan hệ như vậy, cô thấp giọng nói kinh ngạc: “Cô ấy là chị ruột của anh, không ngờ cô ấy lại là chị ruột của anh.”

Trương Dương nói: “Việc này không thể nói ra ngoài, nếu như để cô ấy biết được thì phiền toái rồi, còn nữa, nhất định em không được để mẹ anh biết.”

Sở Yên Nhiên nói: “Vì vậy, anh muốn tác thành cho cô ấy và Đỗ Thiên Dã, muốn làm cho anh và Đỗ Thiên Dã càng thân nhau hơn, trở thành anh rể của anh sao?”

Trương đại quan nói: “Lão Đỗ là người tốt, Tô Viện Viện cũng đối xử rất tốt với anh ấy, người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc, anh thấy hai người thật sự rất hợp nhau, mặc dù tuổi cách nhau hơi xa một chút, nhưng không vấn đề gì.”

Sở Yên Nhiên gật đầu nói: “Em thấy đó cũng không phải là vấn đề, Trương Dương, việc này anh cứ để em.”

Trương Dương vội vàng nói: “Được rồi, em đừng tham dự vào nữa, hai người họ trước mắt thì cứ ám muội như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày phải nói ra sự thật này thôi, chúng ta có cơ hội thì giúp họ tác thành một chút, Tô Viện Viện và Đỗ Thiên Dã đều là những người ưa thể diện, nếu như bị phá vỡ thế cục này sớm quá, thì sẽ chữa lợn lành thành lợn què mất.”

Sở Yên Nhiên cười nói: “Trương Dương ơi là Trương Dương, không ngờ anh lại có thể chu đáo như vậy?”

Trương Dương nói: “Điều đó là đương nhiên rồi, trên thế giới này ngoài anh ra, thì chẳng có ai để ý được mọi việc cặn kẽ, mà dám nói dám làm như anh đâu, không có chút ưu điểm vậy, thì một đại Sở tiểu thư xuất chúng, thông minh xinh đẹp làm sao có thể để ý đến anh được chứ? Làm sao có thể cam tâm tình nguyện giao phó số phận cho anh được chứ!”

Sở Yên Nhiên yêu kiều nói; “Anh đúng là chẳng ra gì!”

Cô bốc một đám tuyết nhét vào trong cổ của Trương Dương, rồi cười vui vẻ chạy về đằng trước…

Sự xuất hiện của Sở Yên Nhiên làm cho gia đình Tống Hoài Minh vô cùng vui vẻ, Liễu Ngọc Doanh lúc này có cảm giác như được thành công vậy, hai cha con đã đấu đá với nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng đã được hòa thuận rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc