Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương nói: “Có lẽ nó vẫn đang ở trong nhà của Tô Viện Viện, lần này tôi đến là để tìm cô ấy để lấy bức ảnh đó, tiện thể điều tra xem giữa họ rốt cuộc có mối quan hệ gì.”

Đỗ Thiên Dã không hiểu nói: “Sao đột nhiên cậu lại quan tâm đến những chuyện này vậy?”

Trương Dương nói: “Vì tôi rất hiếu kì.” Đương nhiên chẳng ai tin được lí do này cả, chỉ vì lòng hiếu kì, mà hắn lại chạy về Giang Thành tức tốc thế này, điều thật sự làm Trương Dương suy nghĩ là sự việc của Phạm Tư Kỳ, hắn luôn cảm thấy rằng đây là hành động báo thù nhằm vào Phạm Tư Kỳ, hắn cần phải tìm ra nguyên nhân thật sự ẩn giấu đằng sau đó.

Vinh Bằng Phi nói: “Tôi có thể tra lại những tư liệu trước kia, tư liệu của thị trưởng Hứa không hề khó tìm.”

Trương Dương nói: “Theo bức ảnh đó, có lẽ họ từng là bạn của nhau.”

Khương Lượng nói: “Dù là vậy, nhưng cũng chẳng chứng minh được điều gì!”

Trương Dương nói: “Tôi luôn cảm thấy rằng nam nữ ở cùng nhau không thể đơn thuần được, có lẽ giữa họ tồn tại vấn đề gì đó.”

Đỗ Thiên Dã mắng: “Cậu tưởng rằng ai cũng như cậu, lúc nào cũng có những tư tưởng lệch lạc.”

Mấy người đều cười rộ lên.

Buổi tối hôm đó họ uống không nhiều, khi rời khỏi quán cơm, Đỗ Thiên Dã bảo Trương Dương đi về ở cùng với gã, Trương Dương cũng không từ chối, lái chiếc Pika của hắn đến khu nhà của Đỗ Thiên Dã.

Từ trước đến giờ Đỗ Thiên Dã đều ở một mình, mặc dù gã và cha ruột là Trần Sùng Sơn đã nhận nhau, nhưng Trần Sùng Sơn không muốn công khai mối quan hệ này, ông ta sợ rằng tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã cứ cách một thời gian lại về núi Thanh Đài thăm ông ta một lần.

Trương Dương bước vào ngôi nhà của Đỗ Thiên Dã, đầu tiên hắn đã bị hấp dẫn bởi một bức tranh chữ treo lơ lửng trong phòng khách, trên đó là bốn chữ Quang Minh Chính Đại, bút pháp rất điêu luyện, và rất phóng khoáng, vừa nhìn là đã biết đó là nét bút của Trần Sùng Sơn, Trương Dương khen: “Thư tháp của bác Trần ngày càng điêu luyện rồi.”

Đỗ Thiên Dã mỉm cười nói: “Ông viết bốn chữ này là muốn tôi làm quan cho công chính đàng hoàng, làm người phải đường đường chính chính.”

Trương Dương cười nói: “Bốn chữ này nên treo trong phòng làm việc của anh mới phải, sau đó hai bên cho đứng thêm mấy vị nha môn, nhất định trông sẽ rất khí thế.”

Đỗ Thiên Dã biết rằng hắn đang chửi khéo mình, giơ chân đá một nhát vào mông của Trương Dương nói: “Tiểu tử nhà cậu muốn ăn đấm có phải không?”

Ánh mắt của Trương Dương vẫn không rời khỏi bức họa: “Thật là đẹp! Có thời gian tôi cũng sẽ về núi Thanh Đài một chuyến, tìm bác Trần xin một bức thế này.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cha tôi đã nói rồi, thư pháp của cậu nhất định là tuyệt đỉnh trong giới trẻ.”

Trương Dương cười nói: “Muốn giỏi thì phải luyện nhiều, giờ đây tôi luôn đặt tâm trí trên quan trường, thư pháp kém hơn trước rất nhiều rồi, không đọ được với nét bút của bác Trần đâu.”

Đỗ Thiên Dã lấy một chai rượu trong tủ lạnh ra.

Trương Dương nói: “Anh làm gì vậy? Vẫn còn muốn uống nữa à?”

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Lâu lắm rồi anh em ta không gặp nhau, đương nhiên phải uống cho thỏa rồi.”

Trương Dương nói: “Tôi còn tưởng anh gọi tôi đến đây để ngủ cùng anh chứ, hóa ra là đến đây chỉ để uống cùng à.”

Đỗ Thiên Dã cười mắng: “Nói năng kiểu gì thế, cậu nghĩ mình còn làm gì cùng được nữa?”

Trương Dương nói: “Anh cũng phải cẩn thận đấy, bằng này tuổi rồi, con gái chưa chồng bị người ta nói ra nói vào, đàn ông chưa vợ cũng sẽ bị nói đấy.”

Đỗ Thiên Dã cười ha ha nói: “Kệ họ nói gì thì nói, tôi chẳng sợ!”

Cuộc sống của người đàn ông độc thân rất đơn giản, Đỗ Thiên Dã lấy từ trong tủ lạnh ra thịt gà và thịt bò khô, rồi lại làm một đĩa đậu phộng, bóc mấy quả trứng chim cút, hai người liền ngồi trên bàn ăn uống rượu với nhau, họ đều là người thích rượu, uống rượu không phải là mục đích, nhưng khi đàn ông nói chuyện với đàn ông, nếu như không có rượu, thì cứ cảm thấy thiếu điều gì đó.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Tiểu tử Giang Lạc kia cũng thật khốn kiếp, lại gọi điện cho cậu để xin xỏ, cậu ta không hề nhận thức được lỗi lầm của mình.”

Trương Dương nói: “Xã hội bây giờ ngày một thay đổi, lòng người thay đổi, tiền bạc, vật chất, mĩ sắc đều là những thứ rất thu hút.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Người ta tố cáo cậu ta nhận hối lộ, còn nhận hối lộ tình dục của người khác nữa, cậu nói thử xem, một anh thư kí làm sao lại to gan lớn mật vậy?” Đỗ Thiên Dã nghĩ đến lại cảm thấy tức giận, đập mạnh bàn.

Trương Dương cười nói: “Được rồi, anh phạt thế nào thì phạt, có điều cần phải để cậu ta nhận thức được sự sai lầm của mình, công bằng mà nói, Giang Lạc vẫn rất có năng lực, anh đánh một đòn chết hẳn thì về sau cậu ta không còn cơ hội nữa rồi.”

Đỗ Thiên Dã không hề nghĩ đánh chết luôn Giang Lạc, gã thở dài một hơi rồi nói: “Để cậu ta tự kiểm điểm đi đã, còn trẻ như thế này, có lẽ vẫn có cơ hội.”

Từ lời của Đỗ Thiên Dã Trương Dương vẫn cảm thấy sự tiếc nuối, dù sao thì Giang Lạc cũng theo Đỗ Thiên Dã lâu như vậy, Đỗ Thiên Dã cũng đã công nhận về năng lực của Giang lạc, có điều lần này Giang Lạc sai lầm quá lớn, nếu không giáo huấn một cách nghiêm khắc thì về sau không thể nào nói được người khác.

Đỗ Thiên Dã nói: “Giờ đây không còn người nào khác nữa, cậu nói với tôi xem, rốt cuộc cậu nghi ngờ điều gì?”

Trương Dương nói: “Trước mắt Phạm Tư Kỳ đang bị tạm giam, cô ấy là nghi phạm lớn nhất trong vụ án bắt có Cung Nhã Hinh, nếu như không tìm thấy chứng cứ có sức thuyết phục, cô ấy có lẽ rất khó để thoát tội.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Phán đoán vấn đề không chỉ căn cứ vào sở thích của bản thân, mặc dù tôi không phải là cảnh sát, nhưng tôi cũng biết rằng pháp luật không thể có gì lớn hơn bằng chứng.”

Trương Dương nói: “Tôi tin rằng trực giác của mình là đúng, Phạm Tư Kỳ không thể làm việc này được, nhất định có người đang hãm hại cô ấy.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu nghi ngờ ai?”

“Vương Quân Dao!”

Đỗ Thiên Dã cười nói: “Tôi cảm thấy bà ấy là một thương nhân yêu nước mà, gần đây bà ấy đầu tư rất nhiều vào giang Thành, còn quyên góp cho mấy trường tiểu học nữa, rất nhiệt tình với các công tác từ thiện, người như thế này chẳng lẽ lại âm mưu quỷ quyệt vậy sao?”

Trương Dương nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, càng là người âm mưu xảo quyệt, thì càng thích ẩn giấu bản thân mình, anh biết cái gì gọi là ngụy thiện không?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Không có chứng cứ thì tốt nhất là đừng nói bừa.”

Trương Dương nói: “Việc của Hứa Thường Đức có lẽ anh cũng biết rõ, lúc đó anh ở Trung Kỷ Ủy, nếu không phải do ông ta đột ngột lên cơn đau tim, thì cũng sẽ phải ngồi tù mọt gông.”

Đỗ Thiên Dã không phủ nhận điểm này, gã thấp giọng nói: “Sự việc đã trôi qua lâu như vậy rồi, cậu không nhắc lại, tôi cũng quên mất rồi.”

Trương Dương nói: “Tôi không quên, Hứa Gia Dũng luôn coi tôi là kẻ thù giết cha anh ta, anh ta muốn tìm mọi cách để báo thù tôi, báo thù những người bên cạnh tôi, suýt nữa thì con hại chết cả Kiều Mộng Viện.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Nhưng anh ta đã chết rồi, sự tình có lẽ đã kết thúc.”

Trương Dương nói: “Không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm giác việc này chưa hề kết thúc.”

Đỗ Thiên Dã ghì giọng nói: “Cậu nghi ngờ có người đang báo thù cho Hứa Gia Dũng sao?”

Trương Dương nói: “Tôi hơi nghi ngờ, nhưng dù là có người báo thù cho anh ta thì có lẽ cũng nên nhằm vào tôi.”

Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu nghi ngờ Vương Quân Dao?”

Trương Dương nói: “Hơi một chút, hôm Phạm Tư Kỳ xảy ra chuyện, đã gặp mặt bà ấy, bà ấy còn nhắc đến Hứa Gia Dũng, lời lẽ mang nặng tình cảm với Hứa Gia Dũng.”

Đỗ Thiên Dã nói: “theo những gì tôi biết, thì khi Hứa Gia Dũng đi du học đã nhận được sự chăm sóc của bà ấy, có tình cảm cũng là điều khó tránh khỏi.”

Trương Dương nói: “Tôi luôn cảm thấy bên trong việc này có quá nhiều mối hiềm nghi, nhưng lại không hiểu tại sao, anh có nhớ lần đó anh bảo tôi đi đến nhà Tô Tiểu Hồng, chữa bệnh cho mẹ cô ấy không?”

Đỗ Thiên Dã gật đầu nói: “Tôi còn nhớ!”

Trương Dương nói: “Tôi đã nhìn thấy một bức ảnh đen trắng trong phòng khác nhà cô ấy, có lẽ là chụp vào lúc về quên, ở trong đó rất nhiều người, Thẩm Tĩnh Hiền và Vương Quân Dao đứng cạnh nhau, họ rất thân mật, đằng sau còn có Hứa Thường Đức, tôi tin rằng tôi không nhận nhầm, nhưng khi tôi hỏi Thẩm Tĩnh Hiền có quen Hứa Thường Đức không, thì thái độ của bà ấy rất lạnh nhạt, và lại nói rằng không quen! Anh nói xem, việc này có phải hơi kì lạ không?”

Đỗ Thiên Dã nói: “Đúng thật là hơi kì lạ, nếu như cậu không nhận lầm, thì có lẽ Hứa Thường Đức và mẹ của Tô Viện Viện quen nhau.”

Trương Dương nói: “Nhất định họ quen nhau!”

Đỗ Thiên Dã nói: “Lần này cậu quay về là muốn điều tra việc của Hứa Thường Đức từ Thẩm Tĩnh Hiền, và cả quá khứ của Vương Quân Dao?”

Trương Dương gật đầu nói: “Có điều tôi đi điều tra không thích hợp.”

Đỗ Thiên Dã ngay lập tức hiểu ý hắn, lắc đầu nói: “Cậu đừng nghĩ đến tôi, tôi không giúp được đâu.”

Trương Dương nói: “Bí thư Đỗ, đây là điều sai lầm của anh rồi, anh cảm thấy Tô Viện Viện đối tốt với anh hay là với tôi?”

Câu này làm cho Đỗ Thiên Dã không thể trả lời, lúc đầu Tô Viện Viện suýt nữa thì đã để cho cha ruột của gã vào tù, mặc dù gã không vì vậy mà hận Tô Viện Viện, nhưng quan hệ giữa họ không thể nào như trước được nữa, ngoài lần bảo Trương Dương đến giúp mẹ của Tô Viện Viện chữa bệnh, gã và Tô Viện Viện không còn liên hệ gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc