Bạch Yến cố nén để không rơi nước mắt, nhưng khi cô ta bước vào cửa lớn của Vọng Giang lâu, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi, cô ta bước nhanh vào một góc, ngồi xuống nhỏ
giọng khóc nức nở.
Một bàn tay nhỏ trắng nõn thò ra, nhẹ nhàng chạm lên vai cô ta, đưa cho cô ta một chiếc khăn tay.
Bạch Yến ngẩy đầu lên, nhìn thấy Lâm Thanh Hồng ở trước mặt, vội vàng
dùng tay lau nước mắt trên mặt, cô ta không muốn ở trước mặt Lâm Thanh
Hồng biểu hiện ra sự nhu nhược của mình.
Lâm Thanh Hồng nói: "Tôi cho cô một trăm vạn, bỏ đứa bé đó đi, từ hôm nay đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!"
Bạch Yến phẫn nộ nhìn Lâm Thanh Hồng, cô ta nói gằn từng chữ: "Đừng cho
rằng có tiền là có thể vũ nhục tôi, tôi tham tiền, tôi rất hư vinh,
nhưng tôi hiện tại đã hiểu, thứ quan trong nhất trên đời này là sự tôn
nghiêm. Lâm Thanh Hồng, tôi không có tiền như cô, nhưng tôi có quyền
được yêu, vừa rồi là tôi nói dối thôi, tôi không mang thai, cô không cần phải lo lắng, giữa cô và Lương Thành Long sẽ không tồn tại bất kỳ
chướng ngại nào đâu!"
Lúc này Lê San San và Âu Dương Như Hạ đều chạy ra.
Bạch Yến xoay người bước về phía bãi đỗ xe.
Lâm Thanh Hồng nhìn bóng lưng của Bạch Yến, trong lòng dâng lên tư vị không nói thành lời, phức tạp tới cực điểm.
Trong phòng chỉ còn lại sáu người đàn ông, năm người trong đó dùng ánh
mắt đồng tình nhìn Lương Thành Long, Trần Thiệu Bân thở dài, nói: "Tôi
liều mạng muốn ngăn cô ta lại, đáng tiếc là không ngăn được!"
Trương Dương nói: "Chuyện này đều tại tôi, nếu không phải vì mở tiệc tẩy trần cho tôi thì sẽ không xảy ra chuyện này đâu!"
Trương Đức Phóng nói: "Anh yên tâm, chúng tôi sẽ không nói ra ngoài đâu!"
Đinh Triệu Dũng bảo: "Xem ra Lâm Thanh Hồng đã biết từ trước rồi!"
Viên Ba nói: "Chúng ta có uống nữa không đây?"
Lương Thành Long lớn tiếng nói: "Uống! Vì sao lại không uống? Tôi con mẹ nó không tin rằng tôi không có đàn bà thì không sống được!"
Trương Dương nâng chén lên, nói: "Nói chung vẫn phải trả giá, Lương
huynh, anh đi trước một bước đi, mấy người chúng tôi theo anh!" Câu nói
này nhận được sự hưởng ứng của mọi người.
Lương Thành Long hào tình vạn trượng, rót đầy một chén thủy tinh, nâng chén lên nói: "Chúng ta cạn chén!"
Mấy người đồng thời cạn chén này, Lương Thành Long đề nghị uống thêm một chén nữa, trừ Trương Dương ra, người khác không có đủ tửu lượng để theo gã.
Lương Thành Long nâng chén lên, nói: "Tôi bực lắm, cậu sao tốt số thế, tới lượt tôi thì sao lại xảy ra chuyện?"
Trương Dương biết gã uống nhiều rồi, nếu không sẽ không nhắc đến chuyện
của mình, cười nói: "Đó là bởi vì tôi hưởng ứng sự hiệu triệu của quốc
gia, ít sinh con mà trồng nhiều cây!"
Trần Thiệu Bân nói: "Nói tới đây không biết là nên chúc mừng cậu hay là
nên cảm thấy bất hạnh cho cậu, bạn học cũ, cậu hình như sắp làm cha rồi
đó!"
Lương Thành Long hậm hực trừng mắt lườm gã một cái, thằng nhóc này rõ
ràng là nhắc tới chuyện không nên nhắc mà. Gã đã có mấy phần say say,
nâng chén lên không biết làm vãi ra bao nhiêu rượu, nói: "Nào! Chúng ta
không nhắc tới những chuyện đáng buồn đó nữa, cùng lắm thì... Tôi cả đời này ở một mình..."
Lần này thì không có ai hưởng ứng cả, bởi vì mọi người đều nhìn thấy Lâm Thanh Hồng từ bên ngoài bước vào.
Lương Thành Long nhìn thấy Lâm Thanh Hồng đã đi rồi còn quay lại, bất
giác ngớ ra, gã muốn uống chén này, nhưng lại bị Lâm Thanh Hồng đoạt lấy chén, lạnh lùng nói: "Anh uống nhiều rồi, theo em về thôi!"
Lương Thành Long còn muốn cậy mạnh, cả đám người đều đánh mắt ra hiệu
với gã, gã tuy đã hơi say, nhưng đầu óc vẫn còn giữ được mấy phần tỉnh
táo, đấu tranh tư tưởng một lúc, liền theo Lâm Thanh Hồng đi khỏi.
Bọn họ vừa đi, cũng tới lúc mọi người tan tiệc, Trương Đức Phóng có chút bực bội nói: "Sao tôi vừa mời khách đã gặp phải chuyện xui thế này
nhỉ?"
Trần Thiệu Bân nói: "Đi ở bờ sông rồi cũng có ngày ướt giày. Mọi người sau này cẩn thận nhé!"
Mấy người đồng thời hướng anh mắt về phía Trương Dương.;
Trương Dương mỉm cười nâng chén lên, nói: "Cạn chén vì đồng chí Lương Thành Long đã hi sinh anh dũng!"
"Cạn chén!"
Lúc Trương Dương đi vào trong bãi đỗ xe, nhìn thấy một chiếc Cadillac
màu đen ở bên cạnh rất quen mắt, nghĩ một lát thì không ngờ lại là xe
của Vương Quân, Đông Giang này cũng không lớn, không ngờ ở đây còn có
thể gặp được xe của gã. Hắn vừa khởi động xe thì nhìn thấy Vương Quân và một cô gái thân hình yểu điệu bước ra. Trương Dương vốn cho rằng cô
gái đó là Từ Nhã Bội, nhưng nhìn thây hình thì có vẻ không giống, Từ Nhã Bội không được cao như vậy, đợi khi hai người bước tới gần, phát hiện
cách ăn mặc của cô ta có chút lẳng lơ, thật sự không phải là Từ Nhã Bội. Vương Quân ôm cô gái đó rất chặt, vừa nhìn đã biết là quan hệ giữa hai
người không tầm thường.
Trương Dương vốn chẳng bao giờ quan tâm đến loại chuyện này, liền lặng lẽ lái xe bỏ đi.
Quay về sở chiêu đãi của chính phủ tỉnh, lúc đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi
thì Từ Nhã Bội chạy tới gọi hắn tới phòng Dương Khánh Sinh đánh bài,
Trương Dương vốn không hứng thú với trò đánh bài, chỉ nói rằng mình uống nhiều rồi, vội vàng trốn vào trong phòng. Chuyện của Vương Quân hắn vẫn quyết định không nói với Từ Nhã Bội, có một số chuyện cô ta không biết vẫn tốt hơn là biết.
Trên đường quay về, đầu óc của Lương Thành Long dần dần tỉnh táo lại, gã len lén nhìn Lâm Thanh Hồng, vẻ mặt của Lâm Thanh Hồng vẫn rất bình
thường, nhưng Lâm Thanh Hồng càng biểu hiện bình tĩnh thì trong lòng
Lương Thành Long càng thấp thỏm.
Lâm Thanh Hồng lấy một bình nước ngọt trong ngăn để đồ rồi đưa cho gã: "uống chút nước cho tỉnh rượu đi!"
Lương Thành Long ừ một tiếng, mở nắp bình nước khoáng rồi uống một ngụm, gã muốn nói xin lỗi với Lâm Thanh Hồng, nhưng lại không biết nên mở
miệng như thế nào.
Lâm Thanh Hồng nói: "Xin lỗi!"
Lương Thành Long cơ hồ là cho rằng mình nghe lầm, gã kinh ngạc thốt lên: "Cái gì cơ?"
Lâm Thanh Hồng nói: "Vừa rồi ở trước mặt bạn của anh, em không nên làm vậy!"
Lương Thành Long nói: "Người nên nói xin lỗi phải là anh, anh..."
Lâm Thanh Hồng ngăn không cho gã nói tiếp: "Bỏ đi, em hôm nay rất mệt, không muốn nhắc tới chuyện này nữa!"
Lương Thành Long biết bình đuối lý, gã thấp giọng nói: "Sau này anh sẽ không qua lại với cô ta nữa!"
Ánh mắt của Lâm Thanh Hồng hướng ra ngoài cửa sổ, giống như căn bản không nghe thấy câu này của Lương Thành Long.
...
Sáng sớm ngày hôm sau Trương Dương nhận được điện thoại của Trần Thiệu
Bân, chủ tịch tập đoàn Lam Tinh Kim Thượng Nguyện hôm qua đã tới Đông
Giang, hiện tại đang trú ở Nam Quốc sơn trang ở ngoại thành phía nam
Đông Giang. Nơi này không xa lạ gì với Trương Dương, trước đây hắn đã
từng cùng Tần Thanh tới đây ăn cơm và phát sinh tranh chấp với trưởng
phòng phòng thủy lợi Bình Hải Phó Đạo Cường
Hành trình lần này của Kim Thượng Nguyên vô cùng bí ẩn, Trần Thiệu Bân
cũng tốn rất nhiều công sức mới nghe ngóng được từ chỗ lão gia tử, gã từ đó mới nói chỗ ở của Kim Thượng Nguyên cho Trương Dương hay.
Trương Dương sau khi biết được tin tức này liền lập tức đến Nam Quốc sơn trang, lễ tyao giải thanh niên mười tốt sau đại hội mới tổ chức, hắn
hôm nay cũng không có an bài gì.
Kim Nguyên Thượng sống ở biệt thự số một của Nam Quốc sơn trang, biệt
thư nằm ở hướng cao nhất của núi Tích Thúy, từ đây có thể quan sát được
toàn bộ cảnh sắc của Nam Quốc sơn trang.
Trương Dương đi tới trước cửa lớn thì bị bảo vệ giữ lại.
Trương Dương cười nói: "Tôi là người của văn phòng tỉnh ủy, tìm Kim Thượng Nguyên tiên sinh có chuyện quan trọng!"
Người bảo vệ đó nói: "Kim tiên sinh không có nhà, ra ngoài tản bộ rồi!"
Trương Dương nói: "Đi dạo ở chỗ nào?"
Người bảo vệ đó quan sát hắn với ánh mắt cảnh giác: "Anh có giấy chứng nhận không?"
Trương Dương kinh thường nhìn gã một cái, nói: "Anh là ai? Một quan viên của chính phủ như tôi mà phải để anh tra hỏi à?"
Lúc này hắn nhìn thấy một người đang chạy về phía này, chính là một
người trung niên mặc quần áo thể thao màu xám. Người đó bảo dưỡng rất
tốt, trông bộ dạng chưa quá bốn mươi tuổi, nhìn từ vẻ bề ngoài thì không thể nhận ra y là người Hàn Quốc hay là người Trung Quốc.
Trương Dương đứng ở trước cửa, quả nhiên người bảo vệ đó mở cửa cho y,
hắn chắc chắn người trung niên này chính là Kim Thượng Nguyên, liền bước tới cười nói: "Chào Kim tiên sinh!"
Kim Thượng Nguyên chẳng nói chẳng rằng, căn bản không thèm để ý tới Trương Dương, tiếp tục đi tới cửa lớn.
Trương Dương lại chào: "Chào Kim tiên sinh!"
Người bảo vệ đó bước lên cản đường Trương Dương: "Xin cậu đừng làm phiền Kim tiên sinh!"
Trương Dương tức giận nói: "Tôi tìm ông ta có chuyện!"
Bảo vệ cũng gầm lên: "Có tin tôi bắt cậu không hả?"
"Anh con mẹ nó là người nước nào vậy? Bắt tôi à? Anh giỏi thì thử xem!"
Lúc này một giọng nữ êm tai vang lên phía sau hắn: "Trương Dương!"
Trương Dương ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Kim Mẫn Nhi mặc quần áo
thể thao màu trắng từ phía sau chạy đến. Cô ta vừa đi vận động về, trên
trán lấm tấm mồ hôi, mặt ửng đỏ trông rất kiều diễm.
Trương Dương lập tức bật cười: "Mãn Nhi! Lại làm phiên dịch à!"
Kim Mẫn Nhi thản nhiên cười nói: "Tôi đang chuẩn bị gọi cho anh đây,
không ngờ anh lại đến tìm tôi rồi!" Cô ta có chút hiếu kỳ nói: "Anh sao
lại biết tôi tới Đông Giang?" Hỏi xong, cô ta lập tức tự giải thích:
"Tôi quên mất, anh là 007 mà!"
Trương Dương cười ha ha, nói: "Lần này tôi không phải là đến vì cô, tôi là tới tìm Kim Thượng Nguyên tiên sinh!"
Kim Mẫn Nhi nói: "Bác tôi á?"
Trương Dương vừa nghe thấy Kim Thượng Nguyên là bác của Kim Mẫn Nhi, lập tức bỏ được khối đá đang treo trong lòng, cái khác thì không dám nói,
nhưng dựa vào mặt mũi của mình, bảo Kim Mẫn Nhi mời Kim Thượng Nguyên
tới Giang Thành một chuyến thì cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Kim Mẫn Nhi cười nói: "Vào đi!"
Đã có cô ta dẫn đường, bảo vệ ở trước cửa đương nhiên không làm khó Trương Dương nữa.
Kim Thượng Nguyên biết Trương Dương là bạn của Kim Mẫn Nhi, thái độ lập
tức biến thành thân thiện hơn, y mời Trương Dương tới phòng khách ngồi,
Kim Mẫn Nhi liền cười nói với Trương Dương: "Hai người nói chuyện trước
đi nhé, tôi đi thay quần áo!"
Trương Dương gật đầu, Kim Thượng Nguyên bảo nhân viên phục vụ mang tới
cho Trương Dương một tách cà phê, mỉm cười nói: "Vừa rồi tôi không biết
Trương tiên sinh là bạn của Mẫn Nhi, nếu có chỗ không phải thì xin bỏ
quá cho!"
Trương Dương cười nói: "Đâu có đâu có, xin Kim tiên sinh đừng trách tôi mạo muội mới đúng!"
Kim Thượng Nguyên hớp một ngụm cà phê, nói: "Không biết Trương tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?"
Trương Dương nói thẳng luôn: "Là thế này, tôi đang phục trách phòng
chiêu thương của thành phố Giang Thành, nghe nói Kim tiên sinh có ý mở
nhà máy ở Bình Hải, cho nên đặc biệt mời Kim tiên sinh tới Bình Hải tham quan."
"Tin tức của các anh rất linh thông! Mục tiêu khảo sát của tôi lần này
là Đông Giang và Lam Sơn, Giang Thành không thuộc phạm vì khảo sát của
tôi!"
"Khảo sát thêm một nơi cũng không sao mà, ít nhất thì cũng có thêm cái để so sánh!"
Kim Thượng Nguyên cười cười không nói gì.
Trương Dương bảo: "Thực không dám giấu, lần này tôi sở dĩ tới mời Kim
tiên sinh, là chủ ý của thị trưởng Tả, ông ấy lúc đi khảo sát ở Hàn Quốc đã từng gặp Kim tiên sinh."
Trí nhớ của Kim Thượng Nguyên rất kinh người, lập tức nhớ ra tiên của Tả Viên Triêu: "Thị trưởng Tả Viên Triêu ư? Đúng, tôi ở Hán Thành đã từng
có duyên gặp mặt một lần với ông ấy, có điều lúc đó cũng không nói
chuyện nhiều!"
Trương Dương cười nói: "Kim tiên sinh có đồng ý không?"
Kim Thượng Nguyên không tỏ thái độ ngay lập tức.
Kim Mẫn Nhi tắm xong liền đổi sang một chiếc áo nhung, quần bò bó sát
người càng làm nổi bật đôi chân thon dài của cô ta, trong thanh thuần lộ ra vẻ hoạt bát.
Cô ta tự lấy một tách cà phê, uống một ngụm rồi đi tới ngồi xuống cạnh
Kim Thượng Nguyên: "Bác, bác à Trương Dương đang nói gì đấy?"
Kim Thượng Nguyên quay sang nói với Kim Mẫn Nhi: "Nhật trình của bác ở Bình Hải được an bài thế nào rồi?"
Kim Mẫn Nhi nói: "Hôm nay du ngoạn ở Đông Giang, ngày mai khảo sát khu
phát triển của Đông Giang, Buổi chiều thì gặp mặt lãnh đạo Đông Giang,
ngày mai tới Lam Sơn, ở Lam Sơn hai ngày! Sau đó về Hán Thành!"
Kim Thượng Nguyên, nói: "Bác muốn tới Giang Thành xem thử!"
Kim Mẫn Nhi nói: "Nhật trình lần này đã kín rồi, Chu Tứ Nhĩ muốn về Hán
Thành mở cuộc họp ban giám đốc, có điều bác tháng sau phải tới Bắc Kinh
mở đại hội các đại lý, lúc đó có thể an bài!"
Kim Thượng Nguyên nhìn Trương Dương, mỉm cười: "Thế này đi, tôi tháng
sau sẽ tới Giang Thành, ngày giờ cụ thể thì tôi sẽ bảo Mẫn Nhi thông tri trước cho các anh!"
Trương Dương vốn cũng không hi vọng Kim Thượng Nguyên sẽ tới Giang Thành ngay, nhiệm vụ mà Tả Viên Triêu giao cho hắn không quy định thời gian,
vả lại, việc đầu tư của tập đoàn Lam Tinh là chuyện lớn, cũng không thể
quyết định trong khoảng thời gian ngắn được. Trương Dương cười nói: "Vậy thì tốt quá, tôi lập tức sẽ hồi báo chuyện này cho chính phủ tỉnh!"
Kim Thượng Nguyên nói: "Không cần phải chuẩn bị nhiều đâu, có gì xem nấy là tốt nhất!"
Trương Dương gật đầu, hắn lại đề ra lời mời: "Không biết Kim tiên sinh
trưa nay có thời gian không, tôi muốn mời ngài đi ăn cơm!"
Kim Thượng Nguyên cười nói: "Văn hóa ẩm thực của người Trung Quốc đích
xác là muôn màu muôn vẻ, nhưng tôi không thích loại trường hợp đó, bỏ
đi!" Y nhìn đồng hồ, nói: "Tôi còn phải tới giáo đường cầu nguyện, Mẫn
Nhi, cháu thay ta tiếp đãi Trương tiên sinh nhé!" Kim Thượng Nguyên là
một giáo đồ Cơ Đốc kiên thành, cho dù là tới nước khác vẫn không quên
chuyện đi cầu nguyện.”
Trương Dương cũng đứng dậy cáo từ: "Tôi cũng phải đi rồi!"
...
Kim Mẫn Nhi tiễn hắn ra ngoài cửa, mỗi lần nhìn thấy Kim Mẫn Nhi luôn
khiến Trương Dương không khỏi nhớ tới Xuân Tuyết Tình, hai người thực sự là quá giống nhau, Trương Dương trước khi đi lại nói: "Cô có rảnh
không, tôi mời cô đi ăn cơm!"
Kim Mẫn Nhi cười khúc khích, nói: "Tôi cũng không có việc gì làm, có
điều tôi muốn tới hồ Huyền Thanh chơi, anh có thời gian đi cùng tôi
không?"
Trương Dương dẫu sao cũng đang rảnh, càng thân với Kim Mẫn Nhi thì
chuyện của tập đoàn Lam Tình càng dễ làm hơn, hắn lập tức đáp ứng, Kim
Mẫn Nhi liền leo lên xe của hắn, đi ra tới cảnh cửa sơn trang vừa rồi
thì nhớ ra là quên không mang túi sách, liền vội vàng nói: "Hỏng rồi,
quên túi rồi!"
Trương Dương phanh gấp một cái, một chiếc xe Hồng Kỳ không ngờ xe ở phía trước lại phanh gấp, rầm một cái đâm vào đít xe Hoàng Quan, Trương
Dương và Kim Mẫn Nhi đẩy cửa bước xuống xe, trên xe Hồng Kỳ cũng có ba
nam tử bước xuống, lái xe tức giận nói: "Có biết lái xe không đấy hả?"
Kim Mẫn Nhi án náy nói: "Xin lỗi, xin lỗi!"
Lái xe vẫn tức giận nói: "Yên nhau cũng không nhìn chỗ, các người đi tìm chỗ không có người ấy!"
Trương Dương vừa nghe thấy vậy liền bốc hỏa, vốn là hắn đuối lý, hắn
cũng định xin lỗi người ta tử tế, cho dù là đền tiền cũng không sao cả,
nhưng đối phương lại không nói đạo lý như vậy, còn cố ý không buông tha
người ta, tính tình của Trương đại quan nhân chính là như vậy, ngươi
không nói đạo lý, vậy ta còn không nói đạo lý hơn người, hắn trợn trừng
hai mắt lên, dữ tợn nói: "Sao? Ông lái sát như vậy là có lý à?"
Lái xe cũng nổi giận: "Mày đột nhiên phanh gấp thì có lý à?"
Trương Dương nhìn chỗ va chạm của hai chiếc xe, xe Hồng Kỳ không sao,
chỉ tróc một mảng sơn, thanh bảo hiểm ở phía sau xe Hoàng Quan thì móp
một khối lớn, xe Nhật Bản luôn không chịu được va chạm. Hắn cười lạnh
nói: "Tôi không bắt ông bồi thường đã là may cho ông rồi đấy, mọi người
ai đi đường nấy!"
Lái xe ỷ bên mình nhiều người, hơn nữa đạo lý lại ở phía mình, gã xông tới nắm cổ áo Trương Dương: "Mày không được đi!"
Trương đại quan nhân làm gì có chuyện để cho người ta tóm cổ áo mình,
lập tức thò tay ra bắt cổ tay của gã, nhấc chân đá vào bụng dưới gã,
khiến cho gã tài xế ngã dúi dụi. Hai người khác ở trong xe cũng vây đến, lúc này một người ở trong xe Hồng Kỳ mới bước ra: "Làm gì vậy? Làm gì
vậy?"
Trương Dương liếc nhìn, hắn nhận ra người này, là Ngô Minh, phó bí thư
thị ủy Lam Sơn. Ngô Minh cũng nhận ra Trương Dương, cho nên mới ra mặt
gặp gỡ, y cười nói: "Chủ nhiệm Trương, khéo quá nhỉ, chúng ta lại đâm xe ở đây!"
Trương Dương tuy không thích Ngô Minh, nhưng ngại thân phận của đối phương, cũng chỉ đành gật đầu tỏ ý chào hỏi y.
Lái xe của Ngô Minh bò dậy, ôm bụng nói: "Bí thư Ngô, hắn đánh người!"
Ngô Minh cười nói: "Là hiểu lầm thôi, tôi và chủ nhiệm Trương là bạn bè!"
Trương Dương cười cười lấy lệ, thầm nghĩ, con mẹ nói, ai là bạn bè với mày chứ?
Ngoo Minh nhìn chỗ va chạm, xe Hồng Kỳ của mình quả thật là không có tổn thương gì, y cười nói: "Xe Nhật đúng là không chịu nổi va chạm!" Lúc
nói không chỉ là có cảm giác tự hào dân tộc, cũng có cảm giác thắng lợi
vì chiếm được tiện nghi.
Trương Dương gật đầu, móc ví da ra, lấy hai trăm đồng, nói: "Tôi đột nhiên phanh gấp, là lỗi của tôi, cầm lấy đi sơn lại đi!"
Ngô Minh nói: "Bỏ đi, là bạn bè mà!" Y đánh mắt ra hiệu cho lái xe, mấy người liền leo lên xe.
Trương Dương và Kim Mẫn Nhi quay đầu xe, sau đó lái về biệt thự số một,
Kim Mẫn Nhi chạy đi lấy túi, có chút áy náy nói: "Đều là tại tôi không
tốt, liên lụy anh đâm xe!"
Trương Dương cười nói: "Không sao đâu, xe cũng không phải là của tôi, đâm thế nào cũng chẳng có vấn đề gì!"
Kim Mẫn Nhi cười nói: "Hôm nay tôi mời anh ăn cơm!"
Trương Dương cùng Kim Mẫn Nhi chơi ở hồ Huyền Thành cả buổi sáng, lúc trưa, hai người tới Vọng Giang lâu ăn cơm.
Viên Ba chuẩn bị cho họ một cái bọc nhỏ, bảo đầu mấy đi làm mấy món ăn
đặc sắc của Vọng Giang lâu, lúc gã tới kính tửu, lại nhắc tới chuyện tối qua, cười khổ nói: "Tôi thấy lần này Lương Thành Long thảm rồi, Lâm
Thanh Hồng không dễ tha cho anh ta đâu!"
Trương Dương lại không thấy vậy, Lâm Thanh Hồng không giống như những
phụ nữ bình thường, đầu óc của cô ta vô cùng tỉnh táo, tối qua trừ tát
cho Lương Thành Long một cái ra thì không có biểu lộ gì nhiều, lúc đi đã khôi phục lại sự bình tĩnh, Trương Dương nói: "Hôn nhân của hai người
bọn họ vốn rất đột nhiên, tôi luôn cảm thấy bọn họ kết hôn cứ như là làm sinh ý vậy."
Viên Ba mỉm cười gật dầu: "Tôi cũng thấy vậy, Lâm Thanh Hồng không đơn
giản, Lương Thành Long là nhân vật gì chứ, Đông Giang chúnh ta có ai là
không biết hắn đâu? Nhưng lại bị thu thập cho ngoan ngoãn như cún."
Lúc bọn họ nói chuyện, Kim Mẫn Nhi chỉ chuyên tâm thưởng thức món ăn tinh trí.
Viên Ba không khỏi nhìn Kim Mẫn Nhi thêm mấy cái, thầm nghĩ cảnh giới
của Lương Thành Long và Trương Dương cũng tương tự nhau, người ta lớn
nhỏ đều ăn, trong ngoài cũng ăn, bên cạnh có nhiều hồng nhan tri kỷ như
vậy, không ngờ còn có thể hài hòa với nhau, loại trường hợp chính diện
giao phong như hôm qua trước giờ chưa phát sinh, đây chính là cảnh giới!
Trương Dương nói: "Ngày mai có lễ trao giải thanh niên mười tốt, buổi tối tôi định bày hai bàn để mừng công!"
Viên Ba cười nói: "Tôi đã sai người chuẩn bị rồi, giữ lại Giang Phong các, bày hai bàn ở bên trong!"
Trương Dương gật đầu, nói: "Chuyện này liên quan tới thể diện, thế nào cũng phải làm!"
Viên Ba nói: "Cậu không cần phải lo lắng, tất cả cứ để tôi lo liệu!" Nếu không phải là Trương Dương giúp đỡ, gã cũng không thể thuận lợi tiếp
quản Vọng Giang lâu, đừng nói là mấy bữa cơm chiêu đãi, cho dù Trương
Dương trường kỳ ăn ở đây, Viên Ba cũng sẽ chẳng coi vào đâu, gã lại nhớ
tới một chuyện: "Đúng rồi, Phương Văn Nam tới Đông Giang rồi!"
Trương Dương nhíu mày, nói: "Tới làm gì?"
"Nói là muốn tố lên viện cao hơn của tỉnh, tiếp tục kiện Điền gia!"
Trương Dương không khỏi cười khổ: "Phương tổng từ sau khi con trai chết, cả người đều thay đổi rồi!"
Viên Ba gật đầu đồng cảm: "Cũng không trách được anh ta, ai gặp phải
loại chuyện này cũng đều không chịu nổi, tôi thấy anh ta hiện tại rất
cực đoan, trong đầu trừ chuyện đường vòng tròn ba của Giang Thành ra thì cũng không còn chuyện gì khác. Tôi nghe nói anh ta cơ bản đều chuyển
nhượng mấy cửa hàng ăn rồi, chắc là không còn tâm trí đâu mà làm sinh ý
nữa!"
Trương Dương nói: "Các anh là bạn học cũ, anh nên khuyên bảo anh ta đi!"
"Ai khuyên anh ta cũng không nghe, tôi gần đây có nghe nói tới một
chuyện, nói rằng bí thư thị ủy Giang Thành Hồng Vĩ Cơ sở dĩ phải đi,
toàn là nhờ anh ta ban cho, không biết là thật hay là giả?"
Trương Dương không trực tiếp thừa nhận chuyện này, mà uyển chuyển nói: "Không có lửa thì làm sao có khói!"
Viên Ba nói: "Anh ta làm vậy chẳng khác nào là chặn đường lui làm sinh ý của tôi, anh nghĩ xem, người làm quan biết chuyện này, ai sẽ hợp tác
với anh ta nữa? Vào cái thời buổi này, không có chút quan hệ trên quan
trường, làm ăn khó khăn lắm!"
Trương Dương nói: "Nếu như anh ta vẫn khăng khăng cố chấp, kết cục chỉ có một!"
Viên Ba nhìn Trương Dương, hai ngườikhông tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Trương Dương nhớ tới chuyện gặp Vương Quân ngày hôm qua, liền chuyển đề
tài: "Anh có quen với Vương Quân, con trai của đài trưởng đài truyền
hình Vương Trọng Dương không?"
Viên Ba gật đầu, nói nhỏ: "Rất quen, có điều thằng nhóc này không phải
là hạng tốt lành gì, rượu chè cờ bạc không gì không biết!"
Trương Dương nói: "Tôi hôm qua nhìn thấy hắn và một nữ nhân từ đây đi ra!"
Viên Ba khinh thường nói: "Hắn chẳng có bản sự gì cả, nếu như không phải cha hắn là đài trưởng đài truyền hình, chẳng ai thèm chơi với hắn đâu."
Lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, Viên Ba đứng dậy cáo từ.
Kim Mẫn Nhi nói: "Không ăn được nhiều như vậy đâu!"
Trương Dương cười nói: "Cô đừng lo, tôi không để cô mời khách đâu!"
Kim Mẫn Nhi nói: "Tôi không sợ phải mời khách, tôi là không muốn phô
trương lãng phí, người Trung Quốc các anh không phải là chủ trọng gian
khổ giản dị tiết kiệm ư?"
Trương Dương cười ha ha, nói: "Nói tới gian khổ giản dị tiết kiếm thì
không bằng được người Hàn Quốc các cô, bữa nào cũng ăn kim chi, thỉnh
thoảng lắm mới ăn sủi cao giống như là đón năm mới vậy!"
Kim Mẫn Nhi nghe ra thành phần chế giễu trong lời nói của hắn: "Anh khinh thường người Hàn Quốc chúng tôi! Tôi tức giận rồi đó!"
Trương Dương vội vàng nâng chén rượu lên, nói: "Nói thực, trước tôi quen cô đúng là coi thường người Hàn Quốc thật, nhưng sau khi quen cô, tôi
mới phát hiện, thì ra người Hàn Quốc cũng có người ưu tú!"
Kim Mẫn Nhi trừng mắt lườm hắn một cái, không nhịn được mà bật cười, rồi cười đến nỗi cả người run rẩy, Trương Dương nhìn đến đần thối cả mặt,
con mẹ nó, không phải là ta hoa mắt rồi chứ? Đây căn bản chính là Xuân
Tuyết Tình mà!
Ở cùng một chỗ với Kim Mẫn Nhi liên có thể khơi dậy tình kết hoài cựu
của Trương đại quan nhân, Kim Mẫn Nhi cũng vô cùng hiếu kỳ đối với
Trương Dương, cô ta đã định vị Trương Dương là một đặc công thân hoài
tuyệt kỹ, lần trước bị trúng đạn, cô ta được Trương Dương dùng tay lấy
đạn ra, sau khi dùng thuốc của Trương Dương, miệng vết thương đã khép
lại không còn vết tích, điều nay khiến Kim Mẫn Nhi kinh thán không thôi, cô ta nói khẽ: "Thuốc chữa thương của anh rất hữu hiệu!"
"Bí phương tổ truyền đấy!"
Kim Mẫn Nhi nói: "Chỗ còn lại, tôi bảo bạn cần tới học viện y dược
nghiên cứu rồi, cô ấy cũng rõ được thành phần ở bên trong, còn nói là
muốn tới thỉnh giáo anh!"
Trương Dương cố ý nghiêm mặt nói: "Thế không hay đâu, không có sự cho
phép của tôi, tự tiện nghiên cứu đồ của tôi, rất không lịch sự!"
Kim Mẫn Nhi cho rằng hắn
thực sự tức giận rồi, hoảng hốt nói: "Là bạn của tôi thấy vết thương của tôi lành miệng mà không để lại vết tích gì cho nên thấy hiếu kỳ, tôi
thì không chịu được cô nhiều lần nài nỉ, cho nên mới đáp ứng!"
Trương Dương cười nói: "Tôi nói đùa với cô thôi, đừng sợ hãi!"
Kim Mẫn Nhi thấy hắn không tức giận, liền lí nhí nói: "Vừa rồi nghe giám đốc Viên nói, anh trúng tuyển thanh niên mười tốt của Bình Hải?"
Trương Dương không khỏi đắc ý gật đầu: "Tổ chức khăng khăng cấp vinh dự này cho tôi, cũng đành chịu thôi!"
...
Rời khỏi Vọng Giang lâu, Trương Dương nhận được điện thoại của Lương
Thành Long, gã là Lâm Thanh Hồng mời Trương Dương tới tân phong của họ
chơi, Trương Dương từ đó đoán ra hai người này rất có khả năng đã hòa
hợp lại rồi, hắn mỉm cười đáp ứng, Kim Mẫn Nhi đối với chuyện này cũng
cảm thấy rất hứng thú, đề xuất đi cùng Trương Dương.
Tân phòng của Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng ở trong vườn hoa hồng,
đây là khu nhà sa hoa nhất Đông Giang, là một vị cảng thương đầu tư xây
dựng, tập đoàn Phong Dụ của Lương Thành Long tham gia một phần công
trình, cho nên Lương Thành Long dặc biệt lưu lại một tòa biệt thự có vị
trí tốt nhất để cho mình sử dụng.
Tiểu khu quản lý rất tốt, phía nam là hồ Huyền Thanh lăn tăn gợn sóng,
phía sau là núi Bích Vân, về phong thủy đã chiếm đủ ưu thế sơn nam thủy
bắc. Phía trước biệt thự của Lương Thành Long có một con suối cát trắng, từ con suối nhỏ nay chảy thẳng ra hồ Huyền Thanh, ngoài biệt thừ có một bến cảng nhỏ, trên bến cảng bỏ neo hai chiếc ca nô.
Suối cát trắng là nhân tạo còn cát trắng ở hai bên suối cũng đặc biệt vận từ Hải Nam tới.
Kim Mẫn Nhi bị phong cảnh ở đây khiến cho mê mẩn, nói nhỏ: "Đúng là một nơi phong cảnh như tranh."
Trương Dương đỗ xe ở phía trước biệt thự, nhìn thấy có công nhân đang
làm vườn ở trong vườn hoa, thứ bảy tuần sau là tết Nguyên Đán, kể ra
ngày cưới của Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng chỉ còn lại sáu ngày,
Lâm Thanh Hồng ở ngoài cửa chỉ huy công nhân, thấy Trương Dương và Kim
Mẫn Nhi tới, Lâm Thanh Hồng mắt không khỏi sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp
của Kim Mẫn Nhi khiến cho ngay cả phụ nữ cũng phải ngước nhìn.
Lâm Thanh Hồng nói: "Trương Dương, vị này là..."
"Kim Mẫn Nhi tiểu thư, người Hàn Quốc!"
Lâm Thanh Hồng ngây ra, Trương Dương hiệu tại không ngờ lại cưa cả mỹ nữ quốc tế, những người bạn của Lương Thành Long thật sự chẳng có mấy
người được tốt lành, Lâm Thanh Hồng kỳ thực vốn có cảm giác rất tốt với
Trương Dương, nhưng từ sau khi chuyện của Lương Thành Long và Bạch Yến
phát sinh, cô ta liền có thành kiến đối với đám bạn học bằng hữu liên
đới với Lương Thành Long, cho rằng bọn họ hợp lại lừa mình. Có điều biểu hiện ngoài mặt của Lâm Thanh Hồng rất khá, vẫn lộ ra vẻ nhiệt tình thân mật. Lương Thành Long xuất hiện ở ban công tầng hai, vẫy tay với Trương Dương.
Trương Dương bước lên lầu, Kim Mẫn Nhi thì theo Lâm Thanh Hồng đi tham quan tân phòng của họ.
Lương Thành Long lộ ra vẻ có chút phờ phạc, gượng cười với Trương Dương: "Tới rồi à, còn mang theo cả bạn gái ư!"
Trương Dương cười nói: "Kim Mẫn Nhi, đừng hiểu lầm, tôi và cô ấy là bạn
bè bình thường thôi, ngươi ta là có chút hiếu kỳ cho nên tới xem!"
Lương Thành Long thở dài, nói: "Chơi với lửa dễ bị bỏng, cậu cẩn thận một chút!" Gã hiện tại rất có thể hội rồi.
"Sao? Vẫn đang chiến tranh lạnh à?"
Lương Thành Long nhìn nhìn ra ngoài rồi hạ thấp giọng, nói: "Trong lòng
tôi không nắm chắc, tính khí của Lâm Thanh Hồng tôi biết, cô ta lần này
không ngờ lại chịu nuốt cục tức, có phải là có chút dị thường không?"
Trương Dương nói: "Cũng không phải đầu! Các anh đã đến mức này rồi, tân
phòng của làm rồi, giấy kết hôn cũng ký rồi, thiếp cưới cũng phát rồi,
không thể nào còn chưa kết hôn đã ly hôn được?"
Lương Thành Long thở dài, nói: "Tôi cả đêm không ngủ được, tôi lo cô ta muốn đối phó tôi!"
Trương Dương bật cười, không phải là Lương Thành Long, chuyện này xảy ra với ai thì người đó cũng dễ chịu gì. Hắn an ủi Lương Thành Long: "Anh
và Bạch Yến cũng không phải là đi lại với nhau một hai ngày, trước khi
anh quyết định đính hôn với Lâm Thanh Hồng đã xác định rồi, tôi thấy cô
ta nghĩ thông thì không sao đâu!"
Lương Thành Long nói: "Nhưng đứa nhỏ trong bụng Bạch Yến..."
Trương Dương nói: "Anh đi nói chuyện với cô ta đi, chuyện này thì tôi không giúp anh được!"
Lương Thành Long nói: "Người ta kết hôn là chuyện vui, tôi con mẹ nó kết hôn quả thực là một đại bi kịch, tôi lo lắng cô ta tùy thời đều có thể
sẽ báo thù tôi, hiện tại tôi sợ lắm, tôi con mẹ nó không muốn kết hôn
đâu."
Lúc này Lâm Thanh Hồng và Kim Mẫn Nhi bước vào, hai người vội vàng ngậm miệng.
Lâm Thanh Hồng ý vị thâm trường liếc Lương Thành Long một cái: "Có phải là lại nói xấu sau lưng em không?"
Lương Thành Long cười nói: "Lão bà, em cho anh mượn gan anh cũng chẳng dám!"
Lâm Thanh Hồng lạnh lùng nói: "Trên thế giới này còn có chuyện mà anh không dám làm ư?"
Lương Thành Long ho khan một tiếng, gã cười cười chào hỏi Kim Mẫn Nhi.
Lâm Thanh Hồng nói: "Em hẹn với bọn Trần Thiệu Bân rồi, bảo bọn họ tới, hôm nay em mời các anh tới Ngưu Nhân Loan ăn dê nướng Mông Cổ, coi như
là bồi tội với các anh chuyện tối qua."
Trương Dương nói: "Sợ là không được đâu, tôi còn phải đưa Kim tiểu thư về!"
Kim Mẫn Nhi thản nhiên cười nói: "Không sao, bác tôi tối nay phải đi gặp bạn, tôi đã nói với bác ấy rồi!"
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Lương Thành Long từ trong ánh mắt
của Kim Mẫn Nhi nhìn Trương Dương cảm giác được có chút khác lạ, trong
lòng thầm hâm mộ, cũng là nam nhân, sao chênh lệch nhau lớn như vậy?
Thằng nhóc này bên cạnh mỹ nữ như mây, không ngờ có thể làm tới mức vạn
hoa trung một khóm, hiện giờ ngay cả mỹ nữ Hàn Quốc cũng liếc mắt đưa
tình với hắn. Mình chẳng qua chỉ có hai người là Lâm Thanh Hồng và Bạch
Yến, vậy mà đã sứt đầu mẻ chán rồi, thật sự là đồng nhân không đồng
mệnh!
Trong lúc nói chuyện, Trần Thiệu Bân, Đinh Triệu Dũng, Âu Dương Như ba
người cùng nhau tới, nhìn thấy Kim Mẫn Nhi, bọn họ đều có chút kinh
ngạc.
Lâm Thanh Hồng thấy Trần Thiệu Bân tới một mình, không nhịn được liền hỏi: "Lê San San đâu? Không đi với anh à?"
"Cô ấy không khỏe!" Trần Thiệu Bân bĩu môi nói, kỳ thực nguyên nhân chân chính là Lê San San cũng nảy sinh phản cảm đối với Lương Thành Long.
Lương Thành Long đoán được nguyên nhân, nhưng gã không tiện nói, mỉm cười bảo: "Đi nào, chúng ta lái cano đi!"
...
Đoàn người lên cano của Lương Thành Long, Lương Thành Long tự mình lại,
Âu Dương Như Hạ bảo: "Bạn học à, cậu là một tài chủ lớn, sao không đổi
du thuyền mà đi!"
Lương Thành Long nói: "Hồ Huyền Thành có tí xíu thế này, duy thuyền căn
bản không chạy được! Đi ca nô vẫn là tốt nhất!" NÓi xong liền khởi động, ca nô trong tiếng nổ rầm rầm lái tới hồ Huyền Thanh ở đối diện.
Ngư Nhân Loan mà Lâm Thanh Hồng nói nằm ở bờ nam, bờ này vẫn chưa khai
phá xong, có người còn nhận thầu dựng các ngôi nhà bạt ở đây, mỗi khi
tối đến, không ít người trẻ tuổi tới chơi, nhân khí rất vượng, tuy tới
đông quý, nhưng thời tiết của Đông Giang vẫn không quá lạnh, không trở
ngại truy cầu mỹ thực của của mọi người.
Lâm Thanh Hồng đã đặt một căn nhà bạt lớn nhất, mọi người đều không lập
tức tiến vào mà nhìn một thanh niên khỏe mạnh đang ở chính giữa biểu
diễn giết dê sống, trên hai cái lỗ đã treo hai con dê béo, Lâm Thanh
Hồng giới thiệu: "Sư phụ phụ trạch nướng dê toàn bộ đều được mời từ Mông Cổ tới, tôi đã đặt một con, người của chúng ta hôm nay hơi ít, sợ rằng
ăn kít!"
Trương Dương liếc nhìn con dê thuộc về họ, không khỏi bật cười: "Con dê
này ít nhất cũng phải bốn mươi cân, chắc chắn là không ăn hết rồi!"
Lương Thành Long gọi: "Vào nhà bạt đi, bên ngoài lạnh lắm!"
Mọi người tiến vào nhà bạt, ngồi khoanh chân quanh một cái bàn thấp, một thiếu nữ mặc trang phục dân tộc Mông Cổ mang trà bơ đến, bởi vì lúc
trước đã an bài rồi, cho nên thức ăn được đưa lên rất nhanh, tuy món
chính là thức ăn Mông Cổ, nhưng tới Đông Giang thì cũng phải nhập gia
tùy tục, có thịt dê thái lát, có móng dê....
Rượu sữa ngựa sau khi được đưa lên, mọi người cùng cạn một chén, Đinh
Triệu Dũng chép chép miệng, nói: "Quả thật là có mùi vị đặc biệt, không
ngờ thức ăn Tân Cương của nơi này vẫn rất chính tông!"
Trần Thiệu Bân cười nói: "Người ta là thức ăn Mông Cổ mà!"
Lương Thành Long nói: "Mặc kệ thức ăn Mông Cổ hay là thức ăn Tân Cương, mọi người ăn vui vẻ là được rồi!"
Trương Dương rót cho Kim Mẫn Nhi một chén sữa chua, Âu Dương Như Hạ lập
tức kháng nghị: "Tôi cũng là con gái mà! Sao không chiếu cố tôi?"
Trương Dương cười nói: "Xếp hàng đợi đến lượt đi!"
Trần Thiệu Bân rất vô sỉ hỏi một câu: "Cậu ăn được hết chắc?"
Âu Dương Như Hạ hung hăng trừng mắt lườm Trần Thiệu Bân một cái: "Làm
bạn với cậu nhiều năm như vậy rồi, cậu sao vẫn thô bỉ vậy nhỉ?"
Mọi người đồng thanh bật cười.
Lương Thành Long nói: "Bữa ăn này không phải là ăn không đâu dấy, tôi
mời mọi người tới đây chủ yếu là để thương lượng chuyện kết hôn của tôi
vào thứ bảy!"
Âu Dương Như Hạ nói: "Chủ trì quay phim chụp ảnh tôi đã an bài xong rồi, cậu cứ yên tâm!"
Trần Thiệu Bân nói: "Xe cưới tôi phụ trách, lộ tuyến tôi cũng định xong rồi, phía tôi không có vấn đề gì!"
Đinh Triệu Dũng nói: "Tôi phụ trách hậu cần!"
Lương Thành Long nói: "Không những là hậu cầu, hôm đó thu nhận tiền
mừng, cùng với tất cả rượu nước, tất cả đều là cậu phụ trách, Triệu
Dũng, nhiệm vụ của cậu gian nan đấy!"
"Giống như là làm cu li vậy!" Đinh Triệu Dũng cười khổ nói.
Lâm Thanh Hồng ý vị thâm trường bảo: "Anh và Thành Long có quan hệ
tốt,con người anh lại thật thà, những việc này đương nhiên phải tìm anh
thì mới yên tâm rồi, người khác có ai lại nguyện ý làm giúp anh ấy đâu?"
Đinh Triệu Dũng hiểu Lâm Thanh Hồng lại nói ra chuyện tố qua, không khỏi ho một tiếng xấu hổ: "Được, tôi đáp ứng!"
Lương Thành Long lại nhìn Trương Dương, nói: "Cậu là phú rể cho tôi! Phụ trách kính rượu!"
Trương Dương nói: "Là bảo tôi đi uống rượu chứ gì!"
Lương Thành Long cười nói: "Chính là uống rượu, mấy ông chú, ông cậu của Thanh Hồng đều có tửu lượng nhất đẳng, luận là tửu lượng thì phía chúng ta cậu có thực lực mạnh nhất, điên nhiên là cậu phải đi đầu rồi!"
Kim Mẫn Nhi giơ tay lên, nói: "Vậy tôi làm gì?"
Trương Dương có chút bực bội nhìn cô ta: "Tôi bảo này Mẫn Nhi, cô có vấn đề à? Cô không phải thứ năm là đi rồi ư?"
Kim Mẫn Nhi cười nói: "Bác tôi đi thôi, tôi định ở lại Đông Giang đón
năm mới, sau đó tới Bắc Kinh, sao vậy, không hoan nghênh tôi tham gia
hôn lễ của anh chị à?"
Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng vội vàng gật đầu: "Hoan nghênh!"
Kim Mẫn Nhi đảo mắt: "Lâm tiểu thư, tôi làm phù dâu cho chị nhé?"
Lâm Thanh Hồng cười khổ, nói: "Tôi không dám đâu, cô nếu làm phù dâu cho tôi, phong đầu của tôi toàn bộ bị cô cướp mất rồi!"
Trương Dương thầm nghĩ "câu này của cô chuẩn dấy", Kim Mẫn Nhi là loại
cấp số họa quốc ương dân, đứng ở bên cạnh cô, kiểu gì cũng cướp toàn bộ phong đầu của cô. Loại phù dâu này ai dám cần chứ, dẫu sao thì hôm kết
hôn tân nương mới là nhân vật chính, chẳng ai muốn để người khác cướp
phong đầu của mình cả.
Lâm Thanh Hồng lại sợ Kim Mẫn Nhi khó xử, liền cười nói: "Tôi đã có phù
dâu rồi, hai phù dâu và Kiều Mộng Viện và Thời Duy, em họ của cô ta!"
Kim Mẫn Nhi là bạn thân của Lâm Thanh Hồng, Lâm Thanh Hồng kết hôn đương nhiên là cô ta phải tới.
Trương Dương cười nói: "Mẫn nhi, phía chúng ta còn có hai người đón dâu
nữa, tới lúc đó cô giúp đỡ ôm chăn đi!" Lương Thành Long gật đầu: "Còn
thiếu một người!"
Đinh Triệu Dũng nhắc nhở: "Trương Dương, em gái cậu không phải là ở Đông Giang à?"
Hắn không nhắc thì Trương Dương suýt nữa quên cả em gái mình, gật đầu
nói: "Quyết định vậy đi, để Mẫn Nhi và Tiểu Tĩnh cùng nhanh tới đón dâu, tôi thuận tiện giúp đỡ bắn pháo!"