Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tô Tiểu Hồng là người có cảm xúc nhất với điều này, cô ta đứng trước cửa lớn của Tân Đế hào, nhìn chiếc xe jeep của Trương Dương lái vào trong bãi đỗ xe, mỉm cười bước ra đón.

Đỗ Thiên Dã xuống xe trước, gã gật đầu với Tô Tiểu Hồng, không nói gì cất bước vào trong nhà hàng. Nhìn thấy Đỗ Thiên Dã, tim Tô Tiểu Hồng không khỏi đập nhanh hơn, cô ta thầm nhắc nhở mình nhất định phải bình tĩnh, mỉm cười bước về phía Trương Dương, nói: "Chủ nhiệm Trương, cậu nếu còn không về thì tôi cho rằng cậu mất tích rồi đó."

Trương Dương cười ha ha, nói: "Chị Hồng, may còn có chị nhớ đến tôi, tôi cho rằng ở Giang Thành này không có ai hoan nghênh tôi quay về cả."

Hai người sánh vai bước vào Tân Đế hào, Trương Dương nhìn Đỗ Thiên Dã ở trước mặt, cười khẽ, nói: "Làm quan càng lớn, lòng người càng mệt, bí thư Đỗ của chúng tôi đi tới đâu cũng như sợ bị người ta nhận ra vậy, ngay cả chút tự do cũng không có."

Tô Tiểu Hồng nói: "Con đường sĩ đỗ này thường thường là càng đi càng cô đơn, kỳ thực rất nhiều chuyện đều như vậy, thế giới của chúng ta là một cái kim tự tháp lớn, chân chính có thể đứng trên đỉnh chỉ có một người, đứng càng cao thì càng cô độc."

Trương Dương khen: "Chị Hồng, không ngờ chị còn là một triết học gia!"

Tô Tiểu Hồng cười nói: "Triết học gia thì tôi không xứng, tôi là tổng kết kinh nghiệm từ trong đời sống thực tế thôi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi tới đại sảnh, nhìn thấy Đỗ Thiên Dã đang ngồi nói chuyện với Kiều Mộng Viện, Trương Dương cười khẽ, nói: "Xem ra đường lên đỉnh tháp có rất nhiều người quen!"

Tô Tiểu Hồng cũng cười.

Kiều Mộng Viện nhìn thấy Trương Dương, mỉm cười bước tới đón: "Chủ nhiệm Trương, bệnh của anh khỏi rồi à?"

Trương Dương cười khổ, nói: "Gặp mặt là nói những lời này, cô muốn tôi trả lời thế nào đây?"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Rất cao hứng khi được nhìn thấy anh lại xuất hiện ở Giang Thành!"

Trương đại quan nhân nói: "Tôi có phải bị bệnh nặng đâu!" Hắn nhớ tới một chuyện, quay sáng nói với Đỗ Thiên Dã: "Bí thư Đỗ, Kiều tổng có thể làm chứng cho tôi!"

Kiều Mộng Viện có chút kinh ngạc, nói: "Tôi làm chứng gì cho anh?"

Trương Dương cười nói: "Hiện tại cả Giang Thành đều nói tôi ở châu Âu không biết kiềm chế, cho nên nhiễm cái bệnh gì đó, lúc tôi nằm viện ở bệnh viện Trung Hải, cô có tới thăm tôi, bệnh tình của tôi cô cũng biết, cô nói cho bí thư Đỗ của chúng tôi đi, tôi rốt cuộc là bị bệnh gì?"

Mặt Kiều Mộng Viện đỏ lên, thầm mắng thằng ôn này đúng là mặt dày vô địch, đúng là chuyện gì cũng có thể nói ra, nhưng cô ta là loại nhân vật nào chứ, đầu óc chỉ hơi xoay chuyển một chút là đoán ra rằng Trương Dương có thể là cố ý nói cho mình nghe, hắn chắc không phải là hoài nghi những lời đồn này xuất phát từ mình chứ, trong lòng vừa tức giận vừa ủy khuất, lát nữa có cơ hội nhất định phải giải thích với hắn mới được, cô ta còn đặc biệt dặn dò Thời Duy, sau khi tới Giang Thành không được nhắc đến dù chỉ một câu về chuyện của Trương Dương, những lời đồn này tuyệt đối không liên quan gì tới hai chị em cô ta. Kiều Mộng Viện cười nhạt, nói: "Thanh giả tự thanh, với điệu bộ của chủ nhiệm Trương, căn bản không cần người khác phải chứng minh cho anh."

Ngay cả Đỗ Thiên Dã cũng thầm bội phục, Kiều Mộng Viện này quả nhiên là xuất thân danh ôon, lời nói rất đúng tiêu chuẩn, đối phó với loại người có tính cách vô lại như Trương Dương thật sự là phải dùng thủ đoạn này, anh càng để ý tới hắn, hắn càng được đà lấn tới.

Kiều Mộng Viện đưa họ vào trong Quốc Tân nhất hào, cô ta mỉm cười, nói: "Mọi người ngồi đi, lát nữa tôi sẽ tới kính rượu."

Cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi, quản đốc nghiệp vụ của nhà máy chế dược Giang Thành Thường Hải Thiên đều đã tới, hai người nhìn thấy Đỗ Thiên Dã bước vào đều đứng dậy đón.

Đỗ Thiên Dã và Thường Hải Thiên lần đầu tiên gặp nhau, có điều gã đã từng gặp mặt thị trưởng Lam Sơn Thường Tụng mấy lần, sau khi được Trương Dương giới thiệu, hai bên lập tức trở nên quen thuộc hơn, Tô Tiểu Hồng sai người mở vò rượu mà cô ta mang tới ra, mùi rượu tỏa ra khắp nơi, ngay cả loại người không thích rượu như Vinh Bằng Phi cũng không khỏi mấp máy ngón trỏ, y khen: "Rượu thơm quá!"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Đây chính là mỹ tửu mà bà chủ Tô cất kỹ, hôm nay chúng ta được uống đều là nhờ Trương Dương, phải cảm tạ anh ta mới đúng!" Trong lúc nói những lời nà ánh mắt bắt gặp Tô Tiểu Hồng, tim giật thót hai cái, từ trong ánh mắt của Tô Tiểu Hồng, gã mẫn cảm phát giác ra, có tám chín phần mười là Tô Tiểu Hồng chuẩn bị vò rượu này cho gã.

Tô Tiểu Hồng nâng chén nói: "Tối nay là tiệc tẩy trần cho chủ nhiệm Trương, hoan nghênh anh ta vinh quang trở về quê hương, quay lại Giang Thành, chúng ta cùng cạn một chén!"

"Được!" Đỗ Thiên Dã đi đầu hưởng ứng.

Trương Dương giả vờ cảm động đến rơi nước mắt: "Tôi thật sự là không biết nói gì, thôi thì bỏ hết vào rượu vậy!" Hắn đi đầu uống cạn chén đó, lại nói: "Vinh quang trở về thì không dám, chỉ cần lãnh đạo không phê bình là tôi đã tạ ơn trời đất rồi!"

Thân là thường ủy thị ủy, Vinh Bằng Phi đương nhiên biết tình cảnh của Trương Dương hiện tại, không khỏi cười nói: "Mắt của quần chúng luôn sáng, là vàng thì ở đâu cũng sẽ phát sáng."

Trương Dương cười nói: "Thật vậy ư?"

Tô Tiểu Hồng nói: "Tôi không phải là người trong thể chế, mở tiệc tẩy trần cho cậu bởi vì chúng ta là bạn bè, bất kể là cậu phạm sai lầm cũng được, không phạm sai lầm cũng được, trong mắt chúng tôi, cậu vẫn là vinh quang trở về, chúng tôi đều hoan nghênh cậu trở về!"

Thường Hải Thiên khen: "Tô tổng nói hay quá!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Trương Dương, cậu đừng có làm ra vẻ giống như oán phụ như vậy nữa, trong đời người, có ai mà không phải chịu chút ủy khuất? người khác nói gì không quan trọng, quan trọng là cậu làm như thế nào?"

Vinh Bằng Phi cười nói: "Có câu này của bí thư Đỗ, cậu còn ủy khuất cái gì? Lời khẳng định của bí thư Đỗ đối với cậu chính là lời khẳng định của tất cả lãnh đạo cấp trên của Giang Thành chúng tôi đối với cậu, cũng chính là lời khẳng định của đảng đối với cậu."

Trương Dương nói: "Tôi sao nghe cứ như là truy tặng liệt sĩ ấy nhỉ?"

Tất cả mọi người đều bật cười.

Thường Hải Thiên nói: "Đại cát đại lợi, chúng ta uống rượu, không nói những lời này nữa!"

...

Lúc Kiều Mộng Viện tới kính rượu không đi một mình, Hứa Gia Dũng đi cùng cô ta, tối hôm đó Hứa Gia Dũng cũng mở tiệc chiêu đãi khách của Hối Thông ở đây.

Kinh rượu cũng phải phân cấp. Trương Dương xếp sau Vinh Bằng Phi, Hứa Gia Dũng rất nhiệt tình chạm cốc với hắn: "Chủ nhiệm Trương, nghe nói anh bị bệnh, tôi một mực muốn tới thăm anh, đáng tiếc là công việc bận rộn, thực sự là không dứt ra được."

Trương Dương nói: "Không cần phải khách khí, Kiều tiểu thư đã thay anh thăm tôi rồi, tâm ý của anh tôi xin nhận!"

Hứa Gia Dũng cười rất vui vẻ, nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái, thằng nhóc này rõ ràng là cố tính nhắc chuyện này ở trước mặt mình. Hai người cùng cạn chén này, Hứa Gia Dũng nói: "Thấy phong thái của chủ nhiệm Trương còn hơn xưa, thân là bạn bè, thực sự là thấy cao hứng thay cho anh! Về thì tốt rồi, lời đồn thổi bậy bạ ở bên ngoài nhiều quá, tôi nghe không nổi nữa." Trong ngôn ngữ của thằng ôn này cũng đầy ý chế giễu, rõ ràng là muốn xát muốn lên vết thương của Trương Dương. Ở trước mặt nhiều người mà nhắc chuyện gì, Hứa Gia Dũng có chút rắp tâm cố ý, gã thấy bộ dạng dương dương tự đắc của Trương Dương thì không được vui, cho nên muốn khiến Trương Dương mất mặt.

Trương Dương thầm nghĩ mày thì ước sao tao bệnh chết mới đúng, nhưng lời này không thể nói ra được, hắn cười bảo: "Kỳ thực tôi không có bệnh gì cả, chỉ là bị viêm đường tiết niệu thôi, Kiều tiểu thư có thể chứng minh cho tôi, phải không?" Câu nói này rất không có hậu đạo. Hắn tuy là nói thực, nhưng nói ra ở ngay trước mặt Kiều Mộng Viện và Hứa Gia Dũng, căn bản là cố ý khiến người ta khó xử.

Mặt Kiều Mộng Viện đỏ bừng lên, hận không thể xông lên đấm một phát vào mặt Trương Dương. Cô ta đã nghe ra mùi thuốc súng giữa Trương Dương và Hứa Gia Dũng, nhưng hai người họ đấu thì đấu, kéo mình vào làm gì? Trương Dương à Trương Dương, anh cũng ti bỉ lắm.

Hứa Gia Dũng tuy vẫn người, nhưng ai cũng thấy nụ cười của gã đã đứng ngắc,cái này cũng khó trách, nghe thấy những lời này, ai cũng không thể vui cho nổi.

Tô Tiểu Hồng nhìn thấy bầu không khí có vẻ không ổn, vội vàng giảng hòa: "Được rồi, chuyện của cậu đừng có đi khắp nơi tìm người chứng minh nữa, chúng tôi đều giúp cậu chứng minh, cậu là bị viêm đường tiết niệu, không phải là bị bệnh đó!"

Đỗ Thiên Dã và Vinh Bằng Phi đều cười, tiếng cười làm giảm đi bầu không khí khó chịu.

Hứa Gia Dũng cũng cười hai tiếng theo, có điều tâm tình rõ ràng là bị ảnh hưởng, ngay cả ý định tiếp tục kính rượu cũng không có, mỉm cười nói: "Tôi không làm phiền các vị nữa, bí thư Đỗ, cục trưởng vinh, mấy người tiếp tục đi!" Hắn nói xong liền rời khỏi Quốc Tân nhất hào, Kiều Mộng Viện cũng đi theo.

Đỗ Thiên Dã nhìn Trương Dương, có chút bất lực lắc lắc đầu: "Với cái tố chất của cậu, kiểu gì cũng làm mất mặt cán bộ Giang Thành chúng ta!"

Trương Dương cười hắc hắc, tự nâng chén lên uống cạn, thản nhiên nói: "Rượu này không tồi!"

Thường Hải Thiên nói: "Tôi thấy tố chất của Hứa Gia Dũng cũng chẳng ra làm sao cả!" Gã cũng là người sĩ diện, Hứa Gia Dũng kính rượu tới Trương Dương thì kết thúc, bỏ qua gã và Tô Tiểu Hồng, rõ ràng là khinh thường họ, cha của Thường Hải Thiên là thị trưởng thành phố Lam Sơn, người ta cũng là con cháu cán bộ, Hứa Gia Dũng ngươi lợi hại cái gì?

Hứa Gia Dũng cũng không phải là khinh thường Thường Hải Thiên, vừa rồi Trương Dương thực sự quá quá đáng, bệnh viêm đường tiết niệu của ngươi lại bảo bạn gái ta chứng minh cho ngươi? Thế là sao? Hứa Gia Dũng thù mới hận cũ xộc lên đầu, cho dù là hàm dưỡng có cao hơn nữa thì lúc này cũng có chút không chịu nổi, ra khỏi phòng, mặt mày liền sầm xuống.

Kiều Mộng Viện đi ra theo gã, từ biến hóa trên mặt gã đã nhìn ra là gã bị Trương Dương chọc giận rồi, liền nói: "Gia Dũng, hắn là vậy đó, nói năng bừa bãi, nhưng kỳ thực..."

Hứa Gia Dũng đột nhiên quay đầu lại, hia mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Mộng Viện, nói: "Kỳ thực cái gì?"

Hứa Gia Dũng cười lạnh, nói: "Hắn quá đáng như vậy, em không ngờ còn nói đỡ cho hắn? Anh thực sự là không hiểu, em và hắn thân nhau lắm à? Có cần phải đến thăm hắn không? Có cần phải giúp hắn chứng minh không?" Người ta khi đố kỵ thì lời nói luôn thiếu suy nghĩ.

Kiều Mộng Viện nói: "Gia Dũng, cho dù là bạn bè bình thường thì tới thăm nhau một chút cũng có gì đâu!"

Hứa Gia Dũng nói: "Cô có từng nghĩ tới sĩ diện của mình, có từng nghĩ tới tôn nghiêm của tôi không?"

Kiều Mộng Viện cắn môi, nói: "Em hiện tại không muốn đàm luận với anh về vấn đề này!"

Hứa Gia Dũng hậm hực gật đầu, nói: "Được!" Nói xong gã bước về phòng, không thèm nhìn Kiều Mộng Viện lấy một cái.

...

Hành động vừa rồi của Trương Dương căn bản chính là cố ý, hắn đối với Hứa Gia Dũng trước giờ đều không có ấn tượng tốt, hắn không chủ động chọc Hứa Gia Dũng đã là may lắm rồi, Hứa Gia Dũng không ngờ lại chủ động lôi tâm bệnh của hắn ra nói, Trương Dương há có thể tha cho hắn.

Người có măkt ở đây không ai không phải là người tinh minh, ai cũng nhìn ra Trương Dương là lợi dụng Kiều Mộng Viện để đả kích Hứa Gia Dũng, may mà Tô Tiểu Hồng kịp thời ra mặt, khiến cho tình hình lúc đó không rơi vào bế tắc.

Đỗ Thiên Dã nâng chén, nói: "Trương Dương à Trương Dương, cậu đừng có đi khắp thế giới tìm người chứng minh nữa, bệnh viêm đường tiết niệu của cậu mọi người đều biết rồi, không phải chỉ là bệnh vặt thôi ư, có cần phải đi khắp nơi tuyên dương như lập chiến công, sợ người ta không biết như vậy không?"

Trương Dương cười nói: "Anh không phải là bảo tôi phải nói rõ chuyện này ư, đừng để người khác hiểu lầm, cho nên tôi không những phải lấy ra vật chứng mà còn phải tìm cả nhân chứng nữa, nếu lãnh đạo các anh vẫn không yên tâm, tôi sẽ đăng một bài thanh minh trên nhật báo Giang Thành, Trương Dương tôi là bị viêm đường tiết niệu, tuyệt đối không phải là bệnh lây lan qua đường sinh dục!"

Thường Hải Thiên không chịu nổi, quay đầu đi, phun hết rượu trong miệng ra: "Xin lỗi, xin lỗi, Trương Dương, tôi xin anh đấy, nói ít đi một câu có được không...."

Đỗ Thiên Dã cũng bật cười, mắng: "Bựa!" Nhớ lại cảnh vừa rồi Trương Dương và Hứa Gia Dũng đấu võ miệng, gã không khỏi nhớ tới Hứa Thường Đức đã chết, chẳng lẽ Hứa Gia Dũng cũng biết rõ nội tình của chuyện này? Nếu như gã biết lúc đó Trương Dương đóng vai trò quan trọng bên trong, vậy thì đoạn hiềm khích này rất khó hóa giải.

Tô Tiểu Hồng nói: "Chúng ta đừng nói những chuyện mất hứng như vậy nữa? chủ nhiệm Trương, hôm nay tôi tẩy trần cho cậu, nào! Phải uống say mới ngừng, không say thì không về!"

Trương Dương đang định hưởng ứng thì di động của hắn đổ chuông, là Tần Hoan gọi tới, Tần Hoan nói: "Cha, cha sao vẫn chưa về?"

Trương đại quan nhân vẻ mặt hiền từ, dạt dào tình cha nói: "Tiểu Hoan, cha đang ở ngoài bàn chuyện công việc, đợi xong việc cha sẽ về."

"Cha nói dối, mẹ nuôi nói cha đang uống rượu! Bà bảo nói dối không phải là bé ngoan!"

Trương Dương cười xấu hổ: "Con trai ngoan, cha lát nữa sẽ về mà, con yên tâm!"

Tần Hoan lại dặn dò hắn mấy câu rồi mới gác điện thoại.

Trương đại quan nhân gác điện thoại, phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía mình, giống như là không quen hắn vậy. Trương Dương cười nói: "Nhìn cái gì? Trên mặt tôi có gì à?"

Thường Hải Thiên cảm thán: "Tôi đã thấy được tinh thương cao thượng của cha rồi!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi có phải là nghe lầm không?"

Tô Tiểu Hồng nói: "Tôi có chút cảm động rồi!"

Vinh Bằng Phi nói: "Tôi thật sự có chút hoài nghi, cậu có phải là ở bên ngoài lén sinh một đứa con trai không?"

Trương Dương hết nhìn người này lại nhìn người kia, nói: "Tôi nói này bí thư Đỗ, anh tận mắt nhìn thấy rồi đó, lời đồn thường thường là như thế này mà thành!"



Tiệc tẩy trần không tiến hành quá lâu, chủ yếu là bởi vì Đỗ Thiên Dã ở đây, thân là bí thư thị ủy, gã không thể nào mặc sức ăn uống như người bình thường được, nếu chỉ có gã và Trương Dương, có lẽ sẽ tốt hơn một chút, gã cũng có thể thoải mái hơn, có thể ăn nói vô tư. Nhưng ở trước mặt người khác, Đỗ Thiên Dã phải bảo trì hình tượng.

Ra khỏi phòng của Quốc Tân nhất hào, mọi người cũng không nói nhiều, ai đi đường nấy, Trương Dương vốn chuẩn bị đưa Đỗ Thiên Dã về, nhưng có nhân viên đi tới, nói rằng Kiều Mộng Viện tìm hắn có việc.

Thường Hải Thiên và Vinh Bằng Phi đã đi rồi, Tô Tiểu Hồng nói với Đỗ Thiên Dã: "Tôi đưa anh về!"

Đỗ Thiên Dã do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

Bước vào xe Audi của Tô Tiểu Hồng, Đỗ Thiên Dã hơi dịch ghế ra sau, như vậy hai chân cũng có thể để thoái mái.

Tô Tiểu Hồng nhìn Đỗ Thiên Dã ở ghế phụ, không khỏi cười nói: "Tôi còn cho rằng anh quen ngồi ở ghế sau!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Kỳ thực tôi thích ngồi ở ghế lái!"

Tô Tiểu Hồng nói: "Vậy anh lái đi!"

Đỗ Thiên Dã gật đầu, đổi chỗ với Tô Tiểu Hồng, gã cũng không biết vì sao lại lên xe của Tô Tiểu Hồng? Lúc Tô Tiểu Hồng xuống xe còn đặc biệt quan sát xung quanh, sợ có người nhìn thấy.

Đỗ Thiên Dã khởi động máy, men theo hồ Nam đi về phía trụ sở thị ủy.

Tô Tiểu Hồng nói khẽ: "Có thể khiến một bí thư thị ủy làm lái xe, cấp bậc của tôi sao giống cán bộ cấp thành phố thế!" Cô ta cố ý làm hòa hoãn bầu không khí khó xử giữa hai người.

Đỗ Thiên Dã cười cười, gã nói nhỏ: "Tôi hôm nay biết pháp mà phạm pháp, uống rượu còn lái xe."

Tô Tiểu Hồng nói: "Ở trong thể chế lâu như vậy, con người ta sẽ biến thành cứng ngắc, rượu có thể khiến anh thả lỏng vừa phải."

Đỗ Thiên Dã đột nhiên nhớ tới đêm cuồng loạn đó, đêm đó thuộc về gã và Tô Tiểu Hồng, trong lòng cảm thấy nóng rực, gã lấy hết dũng khí, nói: "Ngày đó..."

Tô Tiểu Hồng mở đài, dùng âm nhạc ngắt lời gã, đôi mắt đẹp nhìn về hồ Nhã Vân trong bóng đêm: "Bí thư Đỗ, cám ơn anh vì anh đã có thể coi tôi là bạn!" Tô Tiểu Hồng rất thông minh, cô ta hiểu quan hệ lợi hại của chuyện này, cô ta biết rõ thanh danh và vị trí của mình, chuyện phát sinh giữa họ, cô ta đã cố ép mình quên đi rồi, cũng không muốn Đỗ Thiên Dã nhắc tới nữa, Đỗ Thiên Dã nếu có quan hệ với mình, chỉ tổ làm ảnh hưởng tới sự nghiệp và tiền trình của gã, chuyện phát sinh cũng không nằm trong ý liệu của Tô Tiểu Hồng, trước đây cô ta một mực coi Đỗ Thiên Dã như ân nhân cứu mạng, trong mắt cô ta Đỗ Thiên Dã là một nam nhân gần như là hoàn mỹ, tính tình hào sảng nhiệt tình, là một người cao không với tới được, nhưng sau khi phát sinh chuyện tối hôm đó, cô ta cũng hiểu rằng phía sau sự kiên cường của Đỗ Thiên Dã cũng có niềm bi thương.

Trong tầm nhìn mông lung, đèn đường bị tốc độ xe kéo ra từng vệt sáng dài. Thời gian dùng loại phương thức này để chảy đi trong đầu họ, lưu lại một tình cảnh mỹ lệ không thể xóa nhòa. Tô Tiểu Hồng kéo cửa sổ xe, để gió thổi bay mái tóc của cô ta, khuôn mặt mỹ lệ không biết vì sao lại ươn ướt.



Sự phẫn nộ của Kiều Mộng Viện không phải là bởi vì cuộc giao phong giữa Trương Dương và Hứa Gia Dũng, mà là bởi vì Trương Dương kéo cô ta vào vòng, lợi dụng cô ta để đả kích lòng tự tôn của Hứa Gia Dũng, Kiều Mộng Viện cho dù có hàm dưỡng hơn nữa thì lúc này cũng không chịu nổi, cho nên cô ta mới sai người đi mời Trương Dương tới văn phòng của mình, cô ta muốn tự mình nói chuyện với Trương Dương.

"Anh thật ti bỉ!" Mặt Kiều Mộng Viện tức đến trắng bệch, môi mím chặt lại, hai tay đan vào nhau, có thể là cô ta đang gắng sức khống chế bản thân.

Trương Dương vẫn là bộ dạng vô tâm đó, rất không khách khí ngồi xuống đối diện với Kiều Mộng Viện: "Kiều tiểu thư, chúng ta có phải là bạn bè không?"

"Anh là bạn bè với anh? Anh là đồ tư lợi!" Hỏa khí của Kiều Mộng Viện rất lớn.

Trương Dương cười ha ha: "Giữa bạn bè nên giúp đỡ nhau, hiện tại rất nhiều người của Giang Thành đều đồn đại tôi bị bệnh đó, cô lúc trước không phải cũng hoài nghi tôi ư? Ngay cả ăn cơm với tôi cũng sợ đến kinh hồn táng đảm, tôi lúc đó coi như đã biết cái gì gọi là tình người ấm lạnh."'

Kiều Mộng Viện nhớ tới chuyện lúc trước xảy ra ở bệnh viện Trung Hải, vẻ mặt có chút hòa hoãn lại. Cô ta nói khẽ: "Anh có ý gì? Có phải là tôi truyền ra đâu?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng không nói là cô truyền ra, lúc đó cô nói với Thời Duy là tôi bị bệnh đó, tôi cũng có trách cô không?"

Kiều Mộng Viện bị hắn nói cho nghẹn lời, chuyện này không thể phủ nhận, cô ta lúc đó đúng là có nói Trương Dương bị bệnh lây lan qua đường tình dục với Thời Duy.

Trương Dương nói: "Cô bảo tôi ích kỳ, kỳ thực cô cũng ích kỷ thôi, Hứa Gia Dũng là hôn phu của cô, hắn nói tôi có bệnh, cô đã biết tình huống chân thực, sao lại không chứng minh giúp tôi? Sao không giải thích với gã? Cứ để mặt cho gã ở trước mặt các lãnh đạo xỉa xói tôi? Thế mà tôi lại một mực coi cô là bạn bè! Tôi quá thất vọng rồi!"

Kiều Mộng Viện thở dài, nói: "Anh thôi cưỡng từ đoạt lý trước mặt tôi đi, tôi thừa nhận không nói lại anh, nói chung, anh nhớ rõ cho tôi, chuyện của anh không có liên quan gì tới tôi cả, tôi không muốn nhúng tay vào, cũng không muốn chứng minh cho anh!"

Trương Dương cười nói: "Ai ích kỷ có cần tôi nói nữa không? Nếu như chuyện tương tự xảy ra với cô, tôi nhất định sẽ nhảy ra nói rõ giúp cô!"

Kiều Mộng Viện mặt đỏ bừng, tên hỗn đản này nói năng kiểu gì vậy? Đang yên đang lành từ trong miệng hắn lại biến thành có chút ý vị, cô ta nhíu mày, nói: "Anh đừng có nói năng bậy bạ nữa, tôi gọi anh tới là muốn hỏi anh một chuyện!"

Trương Dương nói: "Nói đi! Tôi rửa tai lắng nghe!"

"Anh và Tần Manh Manh rốt cuộc là có chuyện gì?"

Trương Dương nói: "Không có chuyện gì cả, cô nghe được gì rồi?"

Kiều Mộng Viện gật đầu, nói: "Tôi trước đây có quen với Tần Manh Manh, Thời Duy cũng rất thân với cô ta, hai bác tôi đều là người của học viện quân sự phương Bắc, Tần Manh Manh chính là nghiên cứu sinh của trường họ."

Trương Dương lúc này mới hiểu Kiều Mộng Viện vì sao lại hỏi tới Tần Manh Manh.

Kiều Mộng Viện nói: "Có một số chuyện truyền đi rất nhanh, anh không nói không có nghĩa là người khác không biết, chi tiết cụ thể thì tôi cũng không muốn hỏi, nhưng Tần Manh Manh tới Giang Thành, tôi muốn gặp mặt cô ta."

Trương Dương trầm ngâm một lát, nói: "Tôi thấy chuyện này cô coi như không biết là tốt hơn."

Kiều Mộng Viện nói: "Anh chắc hiểu tình của Thời Duy, tôi có thể coi như không biết, còn nó?"

Trương Dương nghĩ một lát rồi cuối cùng cũng gật đầu: "Thế này đi, vào lúc thích hợp, tôi sẽ an bài cho các người gặp mặt nhau, Thời Duy là người lắm lời, cô bảo cô ấy đừng có nói linh tinh."

Kiều Mộng Viện lại hiểu sai ý của Trương Dương: "Chuyện của anh chúng tôi không có nói linh tinh, đừng có tính lên đầu chúng tôi."

Trương Dương nói: "Tôi bảo này, Hứa Gia Dũng có phải là rất hận tôi không? Tôi sao cảm thấy mỗi lần gặp mặt gã, gã luôn tươi cười nhưng lại thầm giấu dao?"

Kiều Mộng Viện nhướn mày, nói: "Hôm nay là anh nhắm vào anh ấy, không phải là anh ấy nhắm vào anh!"

Trương Dương giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng: "Được, tôi nhận thua, tôi biết kiểu gì cô cũng bảo vệ gã mà!"

...

Lúc Trương Dương quay về biệt thự thì đã là mười rưỡi, Tần Hoan vẫn chưa ngủ, đang nằm trên thảm ở phòng khách chơi xếp hình, Từ Lập Hoa thì ngồi xem TV, thấy Trương Dương về, Tần Hoan vui vẻ ra đón: "Cha, cha về rồi à?"

Trương Dương cười cười gật đầu, xoa đầu nó: "Tiểu Hoan, sao vẫn chưa ngủ?"

Tần Hoan nói: "Đợi cha, đợi cả dì con nữa, mẹ nuôi ra bến tàu hỏa đón dì rồi!"

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng xe ô tô, Tần Hoan vội vàng chạy ra cửa.

Trương Dương thầm cảm thán, đúng là mẫu tử liên tâm.

Tần Manh Manh mặc quân trang vừa từ trong xe bước ra đã nghe thấy giọng nói hoan hỉ của con trai: "Dì, dì ơi!"

Tần Manh Manh hai mắt ướt nhòe, mũi cay cay, nước mắt suýt nữa thì rơi xuống, cô ta bước nhanh tới, ôm Tần Hoan vào lòng, Tần Hoan ôm cổ cô ta, mặt dí sát vào mặt Tần Manh Manh, khóc lóc nói: "Dì, con nhớ dì. Con sau này sẽ không làm dì tức giận nữa, dì đừng bỏ con, đừng bỏ con!"

Nước mắt Tần Manh Manh không nén nổi nữa, tí tách rơi.

Trương Dương và Hồ Nhân Như đứng ở bên cạnh cũng cảm động lây, Trương Dương nói: "Được rồi, đừng đứng ở ngoài nữa, cạnh hồ gió lớn lắm, vào nhà ngồi đi!"

Tần Hoan dắt tay Tần Manh Manh chạy vào phòng khách, Từ Lập Hoa đi ra, Tần Hoan giới thiệu với Tần Manh Manh: "Dì, đây là bà con!"

Từ Lập Hoa từ chỗ con trai trên cơ bản đã biết về chuyện này, bà ta cũng thấu hiểu tình cảnh của Tần Manh Manh, một mình nuôi con quả thật là khó khăn, Từ Lập Hoa cười nói: "Tần tiểu thư tới rồi à!"

Tần Manh Manh dịu dàng cười nói: "Con chào dì! Mấy hôm nay phiền dì quá!"

Từ Lập Hoa cười nói: "Gì mà phiền với không phiền, người nhà với nhau đừng nói những lời khách sáo, thằng bé Tần Hoan này tôi thật lòng rất thích nó, làm bà mà chăm sóc cháu là chuyện thường tình thôi!"

Trương Dương ở phía sau cười nói: "Đúng vậy, là người nhà mà, đừng khách khí!"

Từ Lập Hoa nói: "Tần thiểu thư chắc chưa ăn gì, tôi đi hâm nóng đồ ăn, lát là xong thôi!"

Tần Manh Manh vội vàng nói: "Dì à, để con tự làm!"

Trịnh Thành Liêm xua tay, nói: "Cô từ xa tới, đi nghỉ đi đã!"

Tần Manh Manh tới khiến cho Tần Hoan được yên tâm, nếu như không phải là Trương Dương bắt nó đi ngủ, thằng bé này không biết sẽ hưng phấn đến thế nào.

Tần Manh Manh ăn cơm xong, chủ động giúp Từ Lập Hoa thu dọn bát đũa.

Từ Lập Hoa nói: "Tần tiểu thư!"

Tần Manh Manh nói: "Dì à, dì gọi con là Manh Manh đi, dì đã coi tiểu Hoan là cháu, vậy thì đừng coi con là người ngoài."

Từ Lập Hoa mỉm cười gật đầu, nói: "Tiểu Hoan tối nay là vui nhất đấy, thấy cô đến nó mới yên tâm hoàn toàn."

Tần Manh Manh trong lòng cảm thấy áy náy, những gì mà mình giành cho con trai thật sự là quá ít.

Từ Lập Hoa nói: "Mệnh vận của tiểu Hoan và Trương Dương có chút giống nhau, trước khi Trương Dương sinh ra, cha nó đã mất!"

Tần Manh Manh kinh ngạc ồ một tiếng, chuyện của Trương Dương cô ta lần đầu tiên nghe thấy, chẳng trách lại bảo vệ Tần Hoan như vậy, thì ra từ trên người Tần Hoan hắn thấy được hình bóng của mình năm xưa.

Từ Lập Hoa nói: "Tôi một mình nuôi nó, lúc đó phải chịu không ít đau khổ. Mỗi lần nó nó khóc lóc ồn ào, tôi đều không ngừng khóc, có những lúc, tôi thật sự muốn tặng nó cho người khác, cho tới một ngày nó gọi mẹ..."

Từ Lập Hoa dừng lại, nhớ lại cảnh con trai lần đầu tiên gọi mẹ: "Nó dang hai tay rồi, gọi mẹ... mẹ... Tôi thấy nụ cười trên mặt nó, khổ cực hay ủy khuất, thương tâm gì cũng quên hết cả, vì hai chữ này, cho dù bảo tôi hi sinh tính mạng cũng đáng..."

Tần Manh Manh rơi lệ, cô ta nhớ lại mình, nhớ tới cảnh Tần Hoan lúc còn nhỏ gọi mẹ, nhớ tới nó gọi mình là mẹ, còn cô ta thì lại đánh vào mông để trừng phạt nó, nói: "Dì không phải là mẹ, dì là dì của con..." Tần Manh Manh quay người đi.

Từ Lập Hoa nói khẽ: "Trên thế giới này có một loại tình cảm không thể nào che giấu được, cũng vĩnh viễn không thể thay đổi!"

Tần Manh Manh biết, loại tình cảm này chính là tình mẹ.

Đêm khuya người vắng, Tần Manh Manh một mình đi tới sân thượng của nhà gỗ, lại thấy Trương Dương đang ngồi khoanh chân ở đó, Trương Dương đã ngồi đây gần một tiếng rồi, hắn đang tu luyện nội tức, cố gắng để trước khi Tần Hoan làm phẫu thuật thể trạng của mình có thể đạt tới trạng thái đỉnh phong.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tần Manh Manh, Trương Dương mở mắt, nhìn dấu nước mắt ở khóe mắt của Tần Manh Manh, lập tức ý thức được cô ta vừa khóc.

Trương Dương đứng dậy, mỉm cười: "Ở đây có quen không?"

Tần Manh Manh gật đầu, nhìn Nam hồ ở phía xa, nói khẽ: "Rất đẹp..." Cô ta dừng lại một chút, nói với vẻ chân thành: "Trương Dương, cám ơn anh, anh và người nhà của anh đều rất tốt, thật sự là rất tốt, nếu như lúc trước tôi có chỗ nào không phải, xin anh bỏ qua cho!"

Trương Dương cười nói: "Không cần phải nói những lời này đâu, chúng ta đều muốn tốt cho Tần Hoan, chỉ cần nó bình an vượt qua cuộc phẫu thuật này, chút hiểu lầm giữa chúng ta có tính là gì?"

Tần Manh Manh bước về phía trước, nắm lấy lan can, nói: "Tiểu Hoan là con trai ruột của tôi!" Cô ta cuối cùng cũng thừa nhận chuyện này trước mặt Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tôi biết!"

Tần Manh Manh nói: "Từ trước tới giờ tôi không muốn thừa nhận sự thực này, tôi muốn né tránh sự tồn tại của nó, nhưng hiện tại tôi mới phát hiện, mình sai rồi, sai rất nhiều."

"May mà cũng không tính là quá muộn, cô sai năm năm, có thể dùng thời gian sau này, tăng thêm tình mẹ để bồi thường cho nó, để nó được hạnh phúc!"

Tần Manh Manh quay sang Trương Dương, trong đôi mắt đẹp đã đẫm nước mắt: "Tôi còn có cơ hội không?"

"Có! Nhất định có!" Trương Dương trả lời đầy tự tin.

Cho tới giờ Tần Manh Manh vẫn không mang hi vọng quá lớn đối với cuộc phẫu thuật của con trai, nhưng ngữ khí kiên định của Trương Dương lúc này đã giúp cô ta nhìn thấy hi vọng, từ trong ánh mắt của Trương Dương cô ta thấy được một loại tín niệm, có lẽ hắn thực sự có thể sáng tạo ra kỳ tích!"

Bình luận

Truyện đang đọc