Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương vừa ra ngoài cả đám tướng lĩnh cấp dưới Sở Trấn Nam đều đồng loạt đứng lên, từ hành động này có thể thấy tình cảm trong quân đội thường sâu nặng nhường nào, dù rằng Sở Trấn Nam chỉ là thủ trưởng cũ nhưng họ vẫn quan tâm kính nể như cũ. Trong số họ Trương Dương chỉ nhận ra mỗi vợ chồng Tạ Chí Quốc cùng Lâm Tú. Trương Dương chủ động chào hỏi: “Lâm a di vẫn khỏe chứ!”

Lâm Tú gật đầu đáp lại. Thực ra nàng vẫn tưởng Yên Nhiên phải chặt đứt quan hệ với Trương Dương từ lâu rồi mới phải, thực nghĩ không ra hiện giờ thằng nhãi này lại xuất hiện ở đây. Nghĩ đến đây nàng cũng chỉ còn biết âm thầm thở dài, xem ra duyên phận hai đứa nhỏ này đã được định trước, dù muốn cũng không dứt bỏ được. Lâm Tú nhỏ giọng hỏi Trương Dương về bệnh tình của Sở Trấn Nam, Trương Dương cũng sơ lược nói lại cho mọi người biết, lúc sau Sở Yên Nhiên cũng đi ra bắt chuyện với mọi người.

Trương Dương để ý thấy Tống Hoài Minh đã rời đi từ lúc nào không biết. Hồng Trường Vũ được lệnh của thủ trưởng nên định sắp xếp để Trương Dương nghỉ lại nhà khách quân khu, Trương Dương cũng lựa lời từ chối ý tốt của hắn, tỏ ý muốn được ở gần bệnh viện, cũng là để tiện chữa bệnh cho Sở Trấn Nam. Vừa tới bãi đỗ xe Trương Dương liền thấy Tống Hoài Minh đang đứng đó hút thuốc, bộ dạng giống như đang trầm tư suy nghĩ, lại giống như đang đợi người.

Thấy Trương Dương tới, Tống Hoài Minh rít thêm một hơi nữa rồi vất đầu mẩu thuốc lá vào thùng rác, tiếp đó mỉm cười nói: “Ngươi là Trương Dương?”

Trương Dương gật đầu, trong lòng thì suy tính xem nên xưng hô với vị nhạc phụ tương lai này thế nào. Nhưng mà nếu để Tống Hoài Minh biết hắn không phải là vị nhạc phụ duy nhất của thằng nhãi này, sợ rằng dù có là bí thư thị ủy, dù tâm trí hắn có kiên định đến mấy cũng phải cởi giầy đập cho thằng nhãi kia một trận.

Trương Dương nho nhã lễ phép đáp lại: “Tống bí thư!”

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: “Không cần khách khí như vậy, cứ gọi một tiếng Tống thúc thúc là được rồi. Ngươi là bằng hữu của Yên Nhiên vậy cứ coi ta như người nhà là được rồi!” Thái độ hòa nhã dễ gần của Tống Hoài Minh liền chiếm được cảm tình của Trương Dương. Xem ra hắn ta cũng là người biết đối nhân xử thế nhưng chẳng hiểu sao Yên Nhiên lại mâu thuẫn gay gắt với hắn đến vậy?

Lại nhớ tới lần trước Sở Yên Nhiên từng kể, vì công danh sự nghiệp mà hắn đang tâm làm hại mẹ nàng, nghĩ đến đây Trương Dương liền cảm thấy nên đề phòng con người này. Một người vì chiến tích mà đẩy chính người vợ mình vào chỗ nguy hiểm, thì có đáng để người khác xem trọng không?

Tống Hoài Minh nói: “Trương Dương! Nghe nói ngươi là bác sĩ sao?”

Trương Dương khiêm tốn trả lời lại: “Không phải bác sĩ, mà là thầy lang!”

Tống Hoài Minh ha hả cười lớn, cười xong hắn lại thấp giọng hỏi tiếp: “Vậy bệnh tình nhạc phụ ta thế nào?”

“Cũng không có gì nghiêm trọng lắm, sức khỏe ông ấy rất tốt, xem chừng khoảng một tuần sau là có thể khôi phục bình thường.”

Tống Hoài Minh nghe mà giật mình kinh ngạc, trước đó hắn đã từng hỏi qua bác sĩ điều trị cho nhạc phụ, theo những chuẩn đoán ban đầu thì muốn bình phục lại như trước thì chí ít cũng phải mất nửa năm, vậy mà tểu tử này chỉ nói mất có một tuần, cho dù có bản lĩnh thực sự thì cũng chỉ là khoe khoang. Tuy rằng không phải là bác sĩ nhưng Tống Hoài Minh cũng có chút kiến thức cơ bản về y học, chữa hoàn toàn bệnh nhồi máu mạch máu não trong một tuần chỉ trong một tuần sao? Chỉ là ảo tưởng.

Tuy trong lòng thấy khó chịu khi nghĩ Trương Dương dám ăn nói hàm hồ nhưng ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên như thường, không biểu lộ chút sắc thái nào. Hắn chuyển chủ đề hỏi tiếp: “Trương Dương, hiện giờ ngươi đang công tác ở đâu?”

“Hiện tại đang công tác ở văn phòng đại diện huyện Xuân Dương trên Bắc Kinh!” Trương Dương cũng thành thành thật thật khai rõ, dù sao người ta cũng là nhạc phụ tương lai, biểu hiện tôn kính một chút, chiếm được cảm tình của hắn một chút, vậy sau này sẽ dễ nói chuyện hơn khi cướp con gái của hắn.

Tống Hoài Minh gật đầu cười nói: “Lúc nào rảnh rỗi thì tới Tĩnh An chơi!” Nói xong hắn cáo từ rồi chui vào chiếc Audi của mình.

Trương Dương cũng chậm rãi đi đến chỗ để xe mình. Ngồi trong xe, Tống Hoài Minh hơi ngẩn người một chút khi thấy Trương Dương chui vào chiếc Mescedes-Benz đen bóng. Một tiểu cán bộ cấp phó huyện mà lại có Mescedes sao? Quả thực tiểu tử này khiến hắn phải kinh ngạc không ít, nhịn không được hắn phải liếc mắt nhìn chiếc xe kia một chút.

Bởi vì ngày mai còn phải tới chữa bệnh cho Sở Trấn Nam nên Trương Dương thuê một phòng nghỉ lại qua đêm tại khách sạn Long Giang nằm đối diện với bệnh viện. Tắm rửa qua loa xong nhìn đồng hồ đã là 10h rưỡi, nhìn di động một chút liền thấy 5 cuộc gọi nhỡ mà tất cả đều của Sở Yên Nhiên gọi tới.

Trương Dương cuống quýt gọi lại, ngay lập tức thanh âm mềm mại dịu dàng của Sở Yên Nhiên phía đầu dây bên kia truyền tới: “Ngươi đang ở đâu vậy?”

“Đang ở khách sạn Long Giang phía đối diện bệnh viện!”

“Đã ăn gì chưa?”

“Chưa!”

“Được rồi, vậy tới Thương Phẩm Hàn Xá phía đông khách sạn Long Giang đi, ta đợi ngươi!”

Bỏ điện thoại xuống chẳng hiểu sao Trương Dương lại cảm thấy kích động đến vậy. Cố gắng ổn định lại tâm tình rồi nhanh chóng mặc quần áo, nhìn trong gương Trương Dương thấy rõ sự vui mừng cùng chờ mong trong mắt minh. Lúc này Trương Dương mới nhận ra tình cảm của hắn dành cho Sở Yên Nhiên không những không phai nhạt vì bị chia lìa mà càng lúc càng trở nên cuồng nhiệt hơn.

***********

Thương Phẩm Hàn Xá tuy không lớn nhưng danh tiếng cũng rất khá, đã muộn như vậy mà cũng không ít khách đang ăn uống hoặc nói chuyện hàn huyên. Lúc Trương Dương tới thì Sở Yên Nhiên đã đặt một phòng trên lầu và gọi món ăn ra đợi trước chỉ có điều trên bàn lại chẳng có chai rượu vang nào cả chỉ có mỗi bình nước chanh to tướng bên cạnh bàn.

Trương Dương vui cười hớn hở kéo ghế ngồi xuống phía đối diện với Sở Yên Nhiên rồi quay lại cả tiếng gọi lớn: “Ông chủ, có rượu gì không?”

Sở Yên Nhiên trừng mắt nói: “Không uống rượu!” Từ lúc ông ngoại bị trúng gió đến giờ thực sự nàng quá ác cảm với việc uống rượu. Uống rượu chẳng có chút lợi ích gì chỉ có hại mình.

Trương Dương cười khổ nói: “Ăn tiệc mà không có rượu sao mà vui được?”

Sở Yên Nhiên lạnh nhạt cầm bình nước chanh lên rót đầy cho Trương Dương một cốc, lạnh lùng nói: “Tối nay uống nước chanh là được rồi!”

Trương Dương thâm tình nhìn thẳng mắt Sở Yên Nhiên nhẹ giọng nói: “Nha đầu, ngươi làm tổn thương ta đó!”

Thấy vẻ mặt tươi cười vô tâm vô phế của hắn bỗng nhiên trong lòng Sở Yên Nhiên cảm thấy ủy khuất không nói lên lời, vành mắt cũng đỏ sọng lên, hai hàng lông mày cũng hơi cụp xuống, hai giọt nước mắt trong suốt rơi nhẹ vào giữa cốc nước.

Trương Dương vội vàng với tay cầm cốc nước đưa lên miệng uống một ngụm xong không khỏi tấm tắc khen: “Mát thật!”

“Đáng ghét!” Vừa mắng nàng vừa hung hăng cầm đũa gõ lên đầu hắn một cái thật đau, trong lòng thầm mắng cho chừa cái tội dám khi dễ mình.

Trương Dương ôm đầu kêu thảm một tiếng: “Ta kháo, đánh ta thật sao?”

“Đánh chết ngươi luôn, ai bảo lâu như vậy cũng không thèm gọi điện cho ta …” Càng nói nàng càng thấy ủy khuất hơn, hận không đánh hắn mấy cái thật mạnh nữa được.

“Có trời đất chứng giám …”

“Trời đất có lương tâm, ngươi có lương tâm không?”

“Đương nhiên ta có lương tâm!” Vừa nói Trương Dương vừa chuyển sang ngồi cạnh Sở Yên Nhiên, nhẹ nắm bàn tay nhỏ xinh của nàng lên đặt lên tim mình nhẹ giọng nói: “Ngươi sờ đi, có phải lương tâm của ta rất to rất chân thật hay không?”

Sở Yên Nhiên xấu hổ vội vàng rụt tay về mắng nhẹ: “Lưu manh! Cút đi!” Ngoài miệng thì vẫn tỏ ra giận dữ chứ thực ra lòng đã nguôi ngoai đi rất nhiều.

Lần thứ hai Trương Dương lại nhẹ nâng cánh tay nhỏ xinh của Sở Yên Nhiên lên, lấy chiếc đồng hồ nhỏ trong túi áo ra chậm rãi đeo lên cổ tay nàng. Chiếc đồng hồ này từ kiểu dáng đến màu sắc đều giống y hệt cái của Cố Giai Đồng. Mà cũng không chỉ có 2 cái giống nhau, bận bên Hồng Kông thằng nhãi này làm một lô 5 cái đồng hồ giống nhau y hệt. 1 cái đã tặng cho Cố Giai Đồng, 1 cái nữa thì vừa rồi tặng cho Sở Yên Nhiên, còn 3 cái còn lại là phần của Tả Hiểu Tình, Tần Thanh cùng Hải Lan.

Thằng nhãi này vẫn cứ cho rằng mình không phải không biết chọn đồ, không biết tặng cái gì khác, mà hắn cho rằng tình cảm dành cho các nàng đều như nhau, không phân biệt ai nhiều ai ít, bởi vậy mới tặng các nàng đồ giống nhau, ý biểu đạt hắn đều thương yêu tất cả không bên trọng bên khinh. Chỉ có điều 3 chiếc kia lúc này không thể để lộ ra được.

Sở Yên Nhiên vẫn lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn nhưng trong lòng lại thấy ấm áp không gì sánh được, đây chẳng phải chứng minh hắn vẫn luôn nhớ đến mình hay sao?

Trương Dương cười nói: “Chẳng là lần trước ta phải qua Hồng Kông xử lý chút chuyện, bởi vậy mới …”

“Chắc là lại đi tìm cô ả An Ngữ Thần kia phải không?” Mấy vấn đề này con gái luôn luôn rất nhạy cảm, bất kỳ chuyện gì chỉ cần hơi dính dáng chút đều có thể suy diễn ra được.

Trương Dương ra sức lắc lắc đầu cười khổ nói: “Là đi công tác mà! Trong tim ngươi vẫn cho rằng ta là cái loại hoa tâm đó sao?”

“Ngươi không phải như vậy sao?”

“Đương nhiên không phải rồi!”

Thực sự Trương Dương không tài nào ăn tiệc mà uống nước chanh được, được hai hớp liền không chịu được phải kêu phục vụ đem mấy chai bia lên. Chỉ là lần này Sở Yên Nhiên lại không ngăn cản, chỉ hơi liếc mắt nhìn hắn không nói gì.

Lúc sau nồi lẩu sôi sùng sục được bưng lên, Sở Yên Nhiên nhẹ giọng nói: “Ngươi ăn trước một chút đi, chưa ăn gì mà uống rượu vào không tốt cho sức khỏe. Từ Đông Giang xa như vậy tới đây mà cũng không chịu ăn gì!”

Trương Dương gật đầu thò đũa vào nồi gắp miếng sườn lợn béo ngậy lên đặt vào bát Sở Yên Nhiên nói: “Ngươi cũng ăn đi, ông ngoại đột nhiên bị trúng gió như vậy hẳn mấy ngày nay ngươi cũng mệt muốn chết rồi còn gì!”

Hai người đều lặng lẽ bốn mắt nhìn nhau cảm nhận sự quan tâm của đối phương dành cho mình khóe miệng nhoẻn nụ cười hạnh phúc.

Trương Dương lại nói tiếp: “Bệnh tình ông ngoại ngươi cũng không nặng lắm, ngày mai ta tới châm cứu một lúc, chắc khoảng một tuần thì sẽ bình phục như cũ thôi!”

Phải nói rằng Sở Yên Nhiên gần như mù quáng trước y thuật của Trương Dương, chỉ cần Trương Dương nói có thể nàng liền tin tưởng vô điều kiện. Đột nhiên nàng nhỏ giọng chuyển chủ đề khác: “Lúc nãy ta thấy ngươi nói chuyện với hắn dưới lầu!” Người mà Sở Yên Nhiên nhắc tới không ai khác chính là cha nàng Tống Hoài Minh.

Trương Dương cũng không giấu diếm thành thật kể lại: “Thực sự hắn rất quan tâm tới bệnh tình của ông ngoại ngươi, còn hỏi ta một số thứ nữa.”

Sở Yên Nhiên cắn cắn môi dưới căm giận nói: “Ta hận hắn!”

Trương Dương cũng không muốn nói tiếp về chủ đề này nữa, lại chuyển chủ để khác nói: “Còn nhớ buổi tối lần chúng ta từ Tĩnh An về lại Xuân Dương không?”

Sở Yên Nhiên nhẹ gật đầu, làm sao nàng quên được, từng giây từng phút ở bên cạnh hắn nàng đều luôn giữ kín trong lòng, mãi mãi không thể quên. Dạo gần đây nàng vẫn tự nhủ phải quên Trương Dương nhưng thủy chung nàng đều không thể quên được hắn, gương mặt hắn càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn trong tâm trí nàng. Rồi đến khi ông ngoại bị trúng gió, người đều tiên nàng nghĩ đến lại là hắn, nàng nghĩ đến hắn không phải vì y thuật của hắn mà bởi vì những lúc cô đơn buồn khổ nhất nàng luôn mong muốn hắn ở bên cạnh an ủi, chăm lo quan tâm. Mà Trương Dương cũng không làm nàng thất vọng, chỉ cần nàng cần hắn luôn sẵn sàng có mặt bên cạnh nàng bất cứ lúc nào.

Trương Dương thâm tình nhẹ giọng nói: “Yên Nhiên, mấy ngày nay ta đều nhớ đến ngươi!”

Sở Yên Nhiên hơi cúi đầu xuống tránh né ánh mắt tràn ngập xuân tình của hắn, nàng thấp giọng nói: “Mấy lần trước ta có tới Xuân Dương, nhà máy chế biến thức ăn gia súc cũng sắp hoàn thành rồi, công thức chế biến cũng được bên đại học nông nghiệp Đông Giang giúp đỡ, cũng đã ở giai đoạn hoàn thiện cuối cùng. Chỉ có điều nguồn tiêu thụ thịt lợn hơi năm nay không được nhiều cho lắm!”

Trương Dương thực chẳng biết nói lời nào nữa, đang nói chuyện tình cảm mà nàng ta lại chuyển chủ đề về vấn đề làm ăn mà lại còn về lợn nữa chứ. Nếu như nàng ta đã không muốn nói chuyện tình cảm, Trương Dương cũng chỉ còn biết nén lòng cùng nàng ta nói mấy chuyện về heo lợn.

Thực ra Sở Yên Nhiên cũng rất coi trọng nhà máy sản xuất thức ăn gia súc này, sau khi cùng dì Lâm khảo sát lại tình hình thực tế liền đầu tư thêm khá nhiều vào nhà máy, biến nhà máy sản xuất thức ăn gia xúc này thành nhà máy có quy mô lớn nhất ở Xuân Dương, thậm chí cả Giang Thành hay Kinh Sơn cũng chưa chắc có nhà máy nào lớn hơn.

Trương Dương cũng biết khá rõ bối cảnh của Sở Yên Nhiên, khẳng định nguồn tiêu thụ cho nhà máy hẳn sẽ không vấn đề gì. Hắn cười cười trêu ghẹo: “Thực không ngờ một cô gái xinh đẹp như ngươi lại chọn ngành công nghiệp căn nuôi heo đầy hứa hẹn này!”

“Nghề nghiệp như thế nào đều không quan trọng, chủ yếu là kiếm được lợi nhuận hay không. Có lẽ tư tưởng của ta hơi khác với tiểu Trương chủ nhiệm!”

Trương Dượng cười nói: “Thực sự ta vẫn nhớ cái lần đó … Lần ở chuồng lợn ở xã Hắc Sơn tử đó. Mà ngươi thử nói xem, lợn rừng với lợn nhà … Làm cái việc ấy ấy … Có phải sẽ đẻ được nhất nhiều lợn con hay không?”

Sở Yên Nhiên đỏ mặt hung hăng nhấc chân đá hắn mấy cái, trừng mắt liếc nhìn hắn nói: “Lưu manh! Mau tránh xa ta ra!”

Trương Dương ha hả cười lớn: “Chẳng phải lợn càng đẻ được nhiều càng thu được nhiều lợi nhuận hay sao? Mà ta thấy con người đôi khi còn không bằng lợn. Lợn thì cổ vũ khuyến khích sinh con đẻ cái, còn người thì lại toàn kế hoạch hóa gia đình!”

Sở Yên Nhiên đỏ mặt mắng nhẹ: “Ngươi có thể không nhắc tới mấy vấn đề sinh con được không?”

Trương Dương trịnh trọng nói: “Trước đây ta là chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình xã, vấn đề này cũng là sở trường của ta, nếu ngươi không cho ta nói nữa thì ta cũng sẽ không nói chuyện khác.”

“Tục tĩu! Thật chẳng hiểu sao loại người như ngươi lại chui vào được đội ngũ cán bộ nhà nước được!”

“Nha đầu, không nên đả kích ta nặng nề như vậy chứ. Tuy rằng ta ý chí kiên định tinh thần cứng rắn thế nhưng cũng cần người khác phải yêu thương chứ? Ngươi đánh ta mười cái cũng phải hôn trả ta một cái, cho ta cảm nhật sự ngọt ngào khiến ta mới không quẫn trí mà đi tự vẫn

Sở Yên Nhiên cắn cắn môi dưới nói: “Ai thèm cứu ngươi chứ!”

Trương Dương ép sát gây áp lực hỏi tiếp: “Ngươi có muốn cứu ta không?”

“Ngươi là đồ hoa tâm! Thực ra ta cũng muốn kéo ngươi ra nhưng tự thấy ta không có cái năng lực này. Nếu như không cẩn thận lại bị ngươi kéo vào đó, ta biết oán ai nữa chứ?”

“Kéo vào thì vào chứ sao? Chiều cao cùng cân nặng ngươi đều không thua kém ta, ngươi còn oán điểm gì cơ chứ?”

“Ta oán là oán ngươi hoa tâm, ngươi đâu phải chỉ kéo có mình ta mà còn bao nhiêu người nữa? Không chừng ngươi cũng chẳng biết có phải kéo tay ta nữa hay không!” Càng nói nàng càng thấy uỷ khuất hơn, hai hàng lệ cũng rưng rưng chực trào ra bất cứ lúc nào

Trương Dương lại nhẹ nâng bàn tay nhỏ xinh của Sở Yên Nhiên lên. Dưới ánh mắt ôn nhu chan chứa tình cảm của hắn rốt cuộc nàng cũng không thể tức giận được nữa. Nhưng nàng lại không cam lòng bỏ qua dễ dàng cho hắn như vậy được. Đột nhiên nàng lại cúi đầu cắn một cái thật mạnh vào mu bàn tay Trương Dương. Cho dù máu chảy, cho dù cảm giác đau nhức buốt đến tận óc nhưng Trương Dương cũng không kêu một tiếng mà vẫn chỉ ôn nhu nhìn nàng.

Sở Yên Nhiên buông tay hắn ra rồi lại nhào vào lòng hắn khóc nức nở. Bao nỗi thương tâm nhớ nhung hắn bao ngày nay đều không kìm nén được nữa, nàng muốn khóc, khóc thật lớn, khóc để phát tiết hết tình cảm ra ngoài.

Trương Dương lại nhẹ nâng bàn tay nhỏ xinh của Sở Yên Nhiên lên. Dưới ánh mắt ôn nhu chan chứa tình cảm của hắn rốt cuộc nàng cũng không

Trương Dương đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Sở Yên Nhiên thấp giọng nói: “Yên Nhiên, ta yêu ngươi!”

***************

Mới sáng sớm Sở Trấn Nam đã dậy, vẫn cứ nóng ruột nằm đợi từng phú chờ Trương Dương đến. Hắn là người tính nết nóng nảy lại không thích ở yên một chỗ, nếu như bắt hắn phải nằm trên giường bệnh lâu như vậy hắn thà chết còn sướng hơn. Tối qua đi ăn với Trương Dương xong Sở Yên Nhiên liền quay lại bệnh viện chăm sóc ông nội, nhìn nàng có vẻ mệt mỏi tiểu tụy.

Sở Trấn Nam nhìn đồng hồ không khỏi tức giận mắng lớn: “Sao tiểu tử này mãi mà chưa tới vậy? Mẹ nó, đã chín giờ rồi chứ ít gì nữa!”

Sở Yên Nhiên gượng cười nói: “Lão đồng chí, đừng có nóng vội như vậy chứ? Chắc hẳn hắn ta có chuyện gì đó nên mới tới trễ!”

“Mẹ nó, tuổi còn trẻ mà đã lười biếng, hạng cán bộ nhà nước như hắn thì sao có tiền đồ gì được cơ chứ?”

Thấy ông nội tỏ ra khó chịu như vậy Sở Yên Nhiên cũng chỉ còn biết lấy điện thoại ra gọi cho Trương Dương hỏi xem đang làm gì mà mãi chưa chịu tới. Nhưng thật không ngờ hắn lại tắt máy không gọi được. Nghĩ mãi nàng cũng không nghĩ ra được, hắn làm gì mà phải tắt máy như vậy?

Sở Trấn Nam cả giận mắng: “Sao rồi? Vẫn không gọi được phải không? Mẹ nó, sau này đừng hòng làm cháu rể ta nhé!”

Sở Yên Nhiên đỏ mặt mắng nhẹ: “Ông nói bậy bạ cái gì đó? Có tin cháu mặc kệ ông luôn không?”

Kỳ thực Trương đại quan nhân đâu có lười biếng tham ăn tham ngủ như suy nghĩ của Sở Trấn Nam, mà từ sáng sớm Trương Dương đã phải đến Linh Thứu sơn nằm ở phía đông nam Tĩnh An để tìm dược liệu. Tuy rằng trong hiệu thuốc bắc cũng bán khá đầy đủ các vị thuốc nhưng vẫn còn thiếu vị thuốc dẫn. Hàm Vân Thảo, là loại cây thường sinh trưởng trên vùng núi cao ngập trong mây mù. Tuy rằng Hàm Vân Thảo chỉ là vị thuốc phổ thông nhưng trong hiệu thuốc lại không bán, chủ yếu bởi vì không ai biết cách sử dụng loại thảo dược này, hơn nữa loại này lại thường sinh trưởng trên vách đá cheo leo, cực kỳ khó lấy.

Linh Thứu Sơn cách mặt nước biển 2300m, ô tô cũng chỉ chạy được đến lưng lửng sườn núi còn lại thì phải đi bộ. Chuyến này Trương Dương chọn đỉnh Ngọa Nguyên Phong của vùng Linh Thứu Sơn. Đứng trên đỉnh Ngọa Nguyên Phong phóng mắt nhìn toàn cảnh Linh Thứu Sơn ẩn hiện trong mây mù, từng ngọn từng ngọn nối tiếp nhau liên miên bất tận, một tràng cảnh hùng vĩ khó nói lên lời mà chỉ có thể tự mình cảm nhận mới hiểu hết sắc thái đó.

Ngọa Nguyên Phong tựa như một thanh lợi kiếm cắm thẳng xuống đất, ngọc trụ giơ lên trời, lặng lẽ mà ngạo nghễ. Mây trắng gió nhẹ khiến khung cảnh rừng núi càng trở nên mỹ lệ cuốn hút.

Trương Dương đi dọc theo khe suối theo đi hướng chính nam, bên cạnh hai bên dòng suối đều là đá cuội lớn nhỏ khác nhau kéo dài thẳng một mạch lên phía cao tít, càng nhìn càng khiến người ta thấy hoa mắt chóng mặt. Nhiều lúc gió thổi qua các khe đá phát ra những tiếng trầm thấp tựa như có thứ gì đó nặng nề từ trên trời rơi xuống vậy. Đường núi càng lúc càng hiểm trở khó đi hơn, phía trước cũng chỉ có một đường duy nhất đi lên. Đến cuối sơn đạo là một vách núi cao dựng đứng chính là đường lên chỗ cao nhất đỉnh Ngoạ Nguyên Phong này.

Trương Dương âm thầm điều tức khí lại. Từ lúc cứu chữa cho Văn Linh, rồi còn dùng cả kim châm thứ huyệt để kích phát công lực tới cực điểm tới nay Trương Dương cũng không dám dùng nội lực bừa bãi, chỉ dùng lúc nào tĩnh toạ tĩnh dưỡng khôi phục nội công, đến nay kinh mạch đã khôi phục được hơn phân nửa. Ngửa đầu nhìn vách đá chem leo khuất sau tầng tầng mây vụ, khoé môi Trương Dương nở nụ cười nhàn nhạt đầy tếu ý.

Hai tay Trương Dương bám chắc vào mỏm đá rồi bắt đầu từ từ leo lên. Leo được khoảng nửa tiếng là vừa qua màn mây mù bao quanh đỉnh núi, Trương Dương liền thấy cây Hàm Vân Thảo cần tìm. Cây cỏ nhỏ màu xanh biếc sống xen kẽ giữa hai tảng đá, giữa cây là đoá hoa hỏ màu tím rực rỡ trông rất bắt mắt. Những làn gió nhẹ thổi tới đưa mùi hương thơm ngát thoang thoảng bay đi.

Trương Dương đưa tay lấy dược sạn dắt bên hông ra chậm rãi từng chút một khoét đất đá xung qanh cây Hàm Vân Thảo. Mãi một lúc sau Trương Dương mới hoàn toàn nhổ được cây Hàm Vân Thảo ra khỏi vách đá, thân cây khá ngắn nhưng bộ rễ lại rất dài, phía cuối lại còn một quả cầu nhỏ màu đen.

Bỏ cây Hàm Vân Thảo vào túi đựng đeo bên hông, Trương Dương đang định trở xuống thì đột nhiên trên đỉnh đầu lại có tiếng xuy! xuy! rất nhỏ. Trương Dương vội ngẩng đầu lên liền thấy một con rắn dài năm màu đang trườn từ trên vách đá xuống. Hiện giờ đang là cuối thu, theo lẽ rắn phải ngủ trong hang, thế nào ở đây lại xuất hiện con rắn to như vậy? Trương Dương không dám suy nghĩ nhiều, cầm dược sạn trong tay vận sức dùng toàn lực ném thật mạnh vào đầu con rắn trên cao. Giờ nội lực Trương Dương đã khôi phục lại khá nhiều, dược sạn trong tay lại dùng toàn lực ném đi thực chẳng khác nào nỏ tên bắn ra. Chỉ có điều con rắn kia rất linh hoạt, thấy nguy nó liền lắc mình tránh sang một bên, cái dược sạn va vào đá tạo thành tiếng kêu chói tai. Liền đó con rắn bung người bay khỏi vách đá lao thẳng xuống chỗ Trương Dương đang bám.

Nếu như là trên đất bằng Trương Dương tin chắc thừa sức đối phó con rắn này, chỉ là hiện giờ đang phải cheo leo trên vách núi cao vạn trượng. Một tay còn phải bám vào vách đá cố định thân thể, Trương Dương cũng chỉ còn một tay lại không có vũ khí gì đối chọi lại con rắn kia.

Trương Dương tay trái bám chắc vào mỏm đá, tay phải hơi đưa lên cao hai mắt nhìn thẳng vào con rắn đang lao xuống. Nhoáng một cái Trương Dương liền tóm gọn ngay gáy con rắn. Miệng con rắn mở lớn, hai chiếc răng nanh dài ngoằng thò ra ngoài trông cực kỳ gớm gếc.

Trương Dương dùng sức không ngừng tăng lực hòng bóp chết con rắn trong tay. Nhưng con rắn cũng không chịu nằm yên chờ chết, nó vung đuôi lên nện thẳng vào phần lưng Trương Dương một cái thật mạnh. Bồng! một tiếng trầm thấp vang lên, Trương Dương cảm thấy phía trước tối sầm cả lại, tay trái không tự chủ được mà hơi lỏng ra, hắn bị trượt suống khoảng một thước mới tỉnh táo bám trở lại vách núi. Trên trán Trương Dương không khỏi vã mồi hôi lạnh. Mẹ nó chứ, vừa rồi cũng thực nguy hiểm quá đi, không ngờ con rắn này lại mạnh mẽ đến vậy, thiếu chút nữa thì bỏ mạng nơi đây rồi.

Trương Dương cũng không dám chậm trễ, vội vàng đập liên tiếp đầu con rắn vào vách đá cứng rắn. Phải đập đến hơn mười cái như trời giáng đến khi đầu con rắn nát bét ra thì thân hình nó mới mềm nhũn buông thõng xuống. Trương Dương chửi đổng một tiếng rồi ném xác con rắn ra ngoài xa, lúc này hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Ngẫm lại con rắn này hẳn sẽ không tự dưng tấn công kẻ địch, lẽ nào ta lại xâm nhậm địa phận của nó?

Theo kinh nghiệm từ trước nếu như có xà trùng cực độc bảo vệ thường thường xung quanh sẽ có kỳ hoa dị thảo sinh thưởng. Bởi vì nơi này là vách núi cheo leo lại còn có con độc xà lúc nãy canh giữ sợ rằng nơi này từ trước tới nay chưa từng có người tới khai phá. Trương Dương tràn ngập tự tin cùng lòng hiếu kỳ tiếp tục bám theo vách đá trèo tiếp lên phía trên. Lúc sau mặt trời đã lên cao, ánh nắng vàng rực trải dài khắp vùng núi, mây mù cũng tan dần, tầm nhìn của Trương Dương cũng được mở rộng hơn rất nhiều.

Càng đi lên cao Trương Dương càng gặp nhiều cây Hàm Vân Thảo hơn, lá thì xanh biếc, hoa thì tím ngắt, mùi hương thơm nồng đậm thoang thoảng trong gió, hiển nhiên chất lượng mấy cây này càng cao hơn cây vừa rồi Trương Dương hái phía bên dưới.

Đột nhiên hai mắt Trương Dương rực sáng còn hơn cả vầng thái dương trên cao, một thân cây nhỏ cao gầy chỉ hơi nhô lên khỏi vách đá, phải quan sát khá kỹ Trương Dương mới nhận ra nó. Từ hình dạng cây đến kích thước lá Trương Dương liền nhận ra đây là một gốc nhân sâm. Dựa theo ví trí địa lý cùng linh khí nơi đây thì nếu có nhân sâm thì chất lượng cũng không phải là tốt nhất. Thế nhưng nếu như được độc xà canh giữ, lại trải qua lâu như vậy không ai tới khai phá, hẳn gốc nhân sâm cũng sẽ không bình thường.

Không còn dược sạn nữa Trương Dương chỉ còn mỗi con dao nhỏ tùy thân cũng lấy ra để đào bới xung quanh gốc cây. Cẩn thận tỷ mỉ từng chút một cả tiếng đồng hồ Trương Dương mới đào được cả cây nhân sâm ra khỏi vách đá. Khiến Trương Dương càng ngạc nhiên hơn khi gốc nhân sâm này cành lá bên ngoài thì khá nhỏ vậy mà thân cây cùng bộ rễ lại rất to, bề rộng bằng bàn tay còn chiều dài tính đến chóp rễ cũng phải ngoài một thước hơn.

Thân cây trắng nõn như tuyết, phần gốc lại rất giống một đứa bé, mặt mày râu tóc đều rõ ràng. Vừa nhìn Trương Dương liền nhận ra đây là loại sân sâm cực phẩm, người bình thường ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ. Còn đối với người luyện võ mà nói thì lợi ích càng lớn hơn gấp bội. Nếu như ăn vào có thể khang kiện gân cốt, khơi thông kinh mạch, công lực bạo tăng. Từ lúc chữa bệnh cho Văn Linh tới nay, kinh mạch Trương Dương bị tổn thương vẫn chưa khỏi hẳn, giờ có gốc nhân sâm này hẳn sẽ rút ngắn được rất nhiều thời gian phục hồi. Mà nếu may mắn thì hoàn toàn có thể đạt được đỉnh phong như lúc còn ở Đại Tùy triều.

Đang vui sướng đột nhiên Trương Dương lại nhớ tới một việc. Gốc nhân sâm này quả thực vô cùng trân quý, nếu như để cho An Ngữ Thần dùng hẳn sẽ cải tạo cùng chữa khỏi được di chứng tuyệt mạch của gia đình nàng, càng nghĩ Trương Dương càng thấy hài lòng. Cất cây nhân sâm đi Trương Dương lại tỉ mì rà soát xung quanh xem còn thứ gì không, đến lúc chắc chắn không còn thứ gì tốt mới chậm rãi leo xuống từng chút một. Dù sao tài vật linh dược cũng là thứ khả ngộ bất khả cầu, có tìm cũng chưa chắc gặp được. Hơn nữa gốc nhân sâm này ngày ngày hút rất nhiều linh khí ở đây, hiển nhiên xung quanh sẽ không thể xuất hiện thứ cực phẩm như vậy được nữa.

****************

Lúc Trương Dương trở lại bệnh viện thì cũng đã rơi vào khoảng 11h. Đừng nói là Sở Trấn Nam tính tình nóng nảy mà đến cả Sở yên Nhiên cũng không nhịn được mà oán giận mắng: “Sao giờ này ngươi mới chịu tới? Ta gọi điện suốt cho ngươi như vậy mà vẫn báo tắt máy là sao?”

Trương Dương cười nói: “Là ta đi hái thuốc bởi vậy mới tới trễ như vậy!” Vừa nói hắn vừa gỡ túi thuốc xuống rồi lấy ra hộp châm.

Lúc này Sở Yen Nhiên mới nhìn ra trên tay, trên mặt hắn không ít về trầy xước, nội tâm nàng không khỏi run lên ôn nhu nói: “Ngươi đã đi đâu vậy?”

Trương Dương cười cười cũng không trả lời. Sở Yên Nhiên cũng không gặng hỏi mà vội vã xoay người ra khỏi phòng, không bao lâu sau liền bưng chậu nước cùng khăn mặt quay trở lại. Nàng kéo Trương Dương sang một bên tỉ mỉ lau chui cho hắn.

Sở Trấn Nam thấy đôi trai gái trẻ đang thân ái quan tâm nhau một bên, hắn không khỏi nhớ tới thời trai trẻ của mình, rồi lại thầm than đã già thật rồi! Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, con cháu yêu đương hắn cũng không có quyền quản, cũng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ mà thôi.

Lúc lau đến mu bàn tay hắn, Sở Yên Nhiên thấy dấu răng của mình in rất rõ ràng, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt thoáng vẻ áy náy, ôn nhu nói: “Có đau không?”

Trương Dương lắc lắc đầu mỉm cười nói: “Không đau! Lúc nào nhớ ta thì lại cắn ta một cái nữa!” Hắn nói rất nhỏ, chỉ đủ để hai người họ nghe được.

“Biến thái!” Sở Yên Nhiên mắng nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt xinh cũng có vài đám mây đỏ hồng.

Trương Dương xử lý một chút mấy vết thương trên tay xong đứng dậy cười nói: “Lão thủ trưởng, để tôi châm cứu cho ngài. Nói trước sẽ khá đau đó, ngài có chịu được không?”

Sở Trấn Nam mở to hai mắt nói lại: “Chỉ cần ngươi có thể làm ta mau chóng đứng lên được, có đau thế nào ta cũng chịu được!”

Trương Dương đặt hộp châm xuống mở ra, lấy ra mấy cây rồi hơ lửa khử trùng. Hít sâu một hơi rồi nghĩ lại cách chữa trị. Để chữa chứng đột quỵ trúng gió này thì việc đầu tiên là khơi thông mạch máu não, cùng các tuyến kinh mạch của gan và thận. Như vậy phải châm vào các huyệt chính: nhâm đốc, âm kinh, thái âm. Dọc theo thân thể Sở Trấn Nam, Trương Dương châm dọc một đường các huyệt: thủy câu, tam âm giao, cực tuyền, xích trạch, ủy trung. Bởi vì Sở Trấn Nam uống rượu mà bị trúng gió là do gan bạo phát, bởi vậy phải châm vào các huyệt: thứ túc tam lý, khí hải để khơi thông khí huyết tắc nghẽn. Còn các huyệt: gia giáp xa, địa thương, là để chữa chứng méo mồm do bị cảm.

Để chữa hai tay tê liệt thì châm vào các huyệt: thủ tam lý cùng hợp tam cốc. Để chữa hai chân tê liệt thì châm vào các huyện: gia thứ hoàn khiêu,dương lăng tuyền, âm lăng tuyền, phong thị. Trương Dương vận châm như gió, động tác thì uyển chuyển như nước chảy mây trôi, chỉ một thoáng mà trên người Sở Trấn Nam đã chi chít ngâm châm.

Tuy rằng Trương Dương vẫn tự xưng là Trương nhất châm, thế nhưng cũng không phải hoa đà tái thế, không phải bệnh nào cũng chỉ vài châm là khỏi hẳn được. Lần này Trương Dương phải dùng tới tận hơn 50 cây ngâm trâm để cứu chữa cho Sở Trấn Nam.

Hiện giờ nội lực của Trương Dương không thể so với trước đây được, đã vậy cả sáng nay còn phải đi hái thuốc, hao tổn không ít thể lực. Lúc hạ châm xong cả người hắn đều mệt lả đi, toàn thân ướt sũng mồ hôi, hắn uể oải đứng dậy ra ghế sô pha ngồi. Thấy trán Trương Dương đã lấm tấm mồ hôi, SỞ Yên Nhiên cuống quýt thấm ướt khăn lông rồi đi tới lau mặt cho hắn.

Sở Trấn Nam không hổ là lão nguyên soái từng vào sinh ra tử trong làm mưa bom bão đạn, bị hơn 50 ngân châm cắm chi chít trên người mà hắn không rên một tiếng vẫn thản nhiên như thường. Lúc Trương Dương châm đến mũi thứ 20 thì chân tay hắn tê liệt mấy hôm nay lại có cảm giác nhói đau, hắn liền cảm thấy vui sướng khôn xiết. Nếu như có cảm giác thì chứng tỏ phương pháp của Trương Dương có hiệu quả, thực không ngờ tiểu tử này càng lúc càng gây cho hắn nhiều điều bất ngờ hơn.

Trương Dương tiếp nhận chén trà từ tay Sở Yên Nhiên, chậm rãi nhấp vài ngụm rồi ngồi nghỉ, khí tức trong cơ thể lúc này mới khá lên một chút, hắn mỉm cười nói: “Ta không sao, đi xem ngoại công ngươi đi!”

Sở Yên Nhiên lúc này mới sực nhớ tâm trí mình đang đặt hết cả lên người Trương Dương mà quên mất luôn cả ngoại công mình, nàng buột miệng nói: “Ta quên mất!”

Sở Trấn Nam nghe vậy mà trợn cả mắt, cũng may ý chí của lão tham mưu trưởng đủ rộng, nếu không thì chắc trúng gió thêm một lần nữa mất rồi.

Tên cảnh vệ tiểu Trần phụ trách gác bên ngoài, Sở Trấn Nam trước đó đã có dặn dò, tất cả những người tới thăm đều phải chờ ở ngoài, ngay cả bác sĩ trực tiếp hay y tá cũng không cho phép tiến nhập phòng bệnh. Đây cũng là thể theo yêu cầu của Trương Dương, thói quen tiểu tử này chữa bệnh tịnh không thích có người ngoài quan sát, cũng không muốn người ta tuyên dương trình độ y thuật của hắn, bằng không thì thực sự là vô cùng phiền phức.

Một giờ chiều, cửa phòng cũng đã mở, Trương Dương uể oải từ trong phòng đi ra, Sở Yên Nhiên cũng đi ra theo hắn. Ra tới cửa, đột nhiên Trương Dương dừng bước mỉm cười nói với Sở Yên Nhiên: “Ngươi ở lại bồi lão thủ trưởng, kẻo không lão lại khó chịu.”

Thanh âm Sở Trấn Nam vang từ trong phòng vọng ra: “Ta không sao! Bảo tiểu Trần ở lại là được. Yên Nhiên, ngươi cứ chăm sóc cho hắn, hắn cũng rất mệt mỏi rồi!” Cũng là lão tham mưu trưởng này thương cháu gái mình, dù sao nàng cũng đã phục bên cạnh lão và Trương Dương suốt một đêm. Lúc này Lâm Chí Quốc cùng vợ chồng Lâm Tú cũng đều kiến nghị đưa Sở Yên Nhiên về nghỉ ngơi.

Trở về nhà khách quân khu tùy tiện ăn một chút, sao đó Trương Dương liền trở về phòng.

Sở Yên Nhiên mặc dù có chút xấu hổ, không hiểu sao tự nhiên nàng lại có chút tâm lý đề phòng như vậy, dù sao trước đây không phải là nàng và Trương Dương chưa từng hai người nghỉ trong một phòng.

Trở lại trong phòng, Trương Dương đi tắm một chút, chờ mặc y phục xong xuôi bước ra thì đã thấy Sở Yên Nhiên nằm ngủ ở trên giường, tiểu nha đầu này hôm qua cũng đã thức suốt cả một đêm, hiển nhiên là rất mệt, về tới phòng là đổ xuống giường ngủ luôn, ngay cả giày cũng chưa cởi.

Trương Dương mỉm cười lắc lắc đầu, nhẹ nhàng tiến tới, cẩn thận tháo giày giúp cho Yên Nhiên, rồi nhẹ nhàng đáp chiếc chăn lên người nàng. Đứng nhìn tư thế Yên Nhiên ngủ, trái tim Trương Dương đập thình thịch, hắn nhớ trước giở bản thân cùng nàng thân cận bên nhau khá nhiều, nhưng thủy chung đều vẫn duy trì sự tôn trọng cùng khắc đối phương. Yêu một người, cũng chính là tôn trọng người đó.

Trương Dương nhẹ nhàng tiến về giường của mình, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, yên lặng điều tức, vận hành được một hồi, mở mắt ra quan sát thấy Sở Yên Nhiên vẫn đang ngủ say. Hắn đứng lên vươn vai một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh dương quang đã bị mây đen che lấp. Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới lúc chính mình bị Tùy Dương Đế hại chết, lúc đi ra ngọ môn, sác trời cũng chính là như thế này. Nếu như không có một tràng biến cố, bản thân giờ này có thể đã hôi phi yên diệt, họa hề phúc chi sở tại, hắn thật sự không dám nghĩ tới bản thân lại có cơ hội sống lại, mà ngay cả trí nhứo và một phần võ công cũng vẫn được bảo tồn. Cái này chính là được ông trời ban ân, đối với y thuật và võ công của mình, ở bất cứ thời đại nào cũng đều có thể sinh tôn mạnh mẽ được. Theo thời gian lăn lộn trong quan trường, tiểu tử này càng càng càng cảm nhận rõ được điều đó, hắn thích nắm giữ quyền lực trong tay, loại sở thích này cũng đề thăng cùng với tu vi chính trị, tựa hồ như một đứa trẻ phát hiện ra một điều gì đó vô cùng mới mẻ, vui vẻ mà không bao giờ nhàm chán, Trương Dương muốn con đường chính trị của bản thân ngày càng tăng tiến.

Nghĩ đến chuyện tình cảm, hắn không khỏi nhớ đến mất hồng nhan tri kỉ thời đó, nhưng từ thời đại đó tới nay, xuyên qua không biết bao nhiêu thế kỉ, quan niệm tình cảm của hai thời đại hoàn toàn khác nhau, hắn cũng không thể không tiếp thu quan niệm hiện tại. Bất quá tính chiếm hữu của tiểu tử này là rất lớn, hắn cho rằng tất cả những người mình thích thì đều phải là của hắn. Trương Dương đi tới bên người Sở Yên Nhiên, lẳng lặng lắng nghe tiếng nàng hô hấp. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ của nàng, trong lòng hắn không khỏi tràn ngập cảm xúc, hắn từ rất lâu rồi mứoi tiếp xúc Sở Yên Nhiên, mà tình cảm của nàng đối với hắn thì không cần nghi vấn, điều còn khúc mắc giữa hai người chính là chuyện Sở Yên Nhiên không chịu khi hắn luôn muốn có nhiều nữ nhân, nhưng bằng tâm mà nói điều đó đối với Sở Yên Nhiên rất không công bình.

Sở Yên Nhiên bỗng nhiên nói mê cái gì đó, hàm hàm hồ hồ gọi tên Trương Dương.

Trương Dương tràn ngập yêu thương nhìn nàng, vươn bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng.

Sở Yên Nhiên hởi giật mình, động tác nhỏ của Trương Dương đã khiến nàng tỉnh giấc, nàng mở đôi mắt đẹp, có chút ngượng ngùng nhìn hắn, vươn bàn tay cầm lấy tay Trương Dương, nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn gì?”

Trương Dương cợt nhả nói: “Muốn gì chứ? Nếu muốn thì ta đã phá vỡ cái hình ảnh chính nhân quân tử lâu rồi. Ta đối với ngươi chưa bao giờ có một chút ý niệm đen tối nào, ngươi bảo sao ta lại có thể cao thượng như thế chứ?”

Sở Yên Nhiên bật cười, bỏ tay hắn ra, ngồi dạy nói: “Ngươi cao thượng sao? Ta xem thấy là đang có ý đồ phạm tội thì bị phát hiện thì có. Nếu như không phải là ta sớm phát hiện thì…” Nói đến đây không khỏi có chút ngập ngừng.

Trương Dương bức tới: “Thì thế nào?”

Sở Yên Nhiên cảm nhận rõ từ trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ xâm lược, hoàn cảnh như vậy, không khí như vậy, thực sự là cấp cho tiểu tử này một cái cơ hội tiến tới. Sở Yên Nhiên cũng rõ bản thân nàng rất có tình cảm với hắn, giả như Trương Dương thực sự kiên quyết tiến tới, vị tất nàng đã có thể quả quyết cự tuyệt.

Sở Yên Nhiên vội tìm cách né tránh, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Hình như trời muốn mưa!”

Trương Dương có chút thất vọng gật đầu: “Hình như là vậy!”

Sở Yên Nhiên lại nói: “Ta muốn tới chỗ ngoại công xem thế nào!”

“Ta cùng ngươi tới!”

Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên sóng vai bước ra khỏi nhà khách, bởi vì lo lắng trời mưa, Trương Dương tới bãi đỗ xe lấy xe lái tới bệnh viện quân khu, Trương Dương mở cửa xe, đặt tay lên eo Sở Yên Nhiên nhẹ nhàng đỡ nàng xuống.

Phía trước một chiếc xe đỏ đang đậu trong bãi đỗ xe, lái xe là một thanh niên nhân, người thanh niên này thấy tràng cảnh vừa rồi không khỏi nao nao, trong mắt toát ra vẻ đố kị và oán hận: “Cha! Kẻ kia là ai vậy?” Ngồi ở ghế sau chính là bí thư thị ủy Tĩnh An - Tôn Quốc Bình, lái x echo hắn là con trai Tôn Hiểu Vĩ, hai cha con lão tới đây là để thăm Sở Trấn Nam.

Tôn Quốc Bình là cấp dưới của Tống Hoài Minh, từ trước tới nay quan hệ với Tống Hoài Minh vẫn hết sức ăn ý, hắn có hai đứa con, một trai một gái. Đứa con gái Tôn Hiểu là bạn học của Sở Yên Nhiên, thằng con trai Tôn Hiểu Vĩ thì vẫn yêu Sở Yên Nhiên từ lâu. Trong mắt Tôn Quốc Bình vẫn rất muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân này để khiến cho hai nhà đã thân nay càng thêm thân. Nhưng chuyện này không phải hắn cứ muốn là được, Tôn Hiểu Vĩ tuy rằng chủ động vài lần, nhưng Sở Yên Nhiên vẫn không tỏ thái độ gì, vẫn chỉ coi hắn như bằng hữu bình thường.

Tôn Quốc Bình nghe giọng con trai đã biết là hắn đang đố kị, trong lòng không khỏi thầm thán, bất quá chuyện yêu đương nam nữ cũng khó lòng miễn cưỡng.

Hắn vỗ vỗ vai nhi tử nói: “Chúng ta hôm nay tới đây là thăm Sở lão gia tử, đừng có để cái bản mặt ấy!” Rõ con không ai bằng cha, hắn đương nhiên biết con trai mình là cái dạng gì, ở bên ngoài càng không muốn con trai bị mất phong độ.

Tôn Hiểu Vĩ đã tốt nghiệp đại học, tự mở một công ti về công nghệ thông tin, công việc chủ yếu là lắp đặt các công trình điện thoại hay mạng thông tin, làm ăn tại Tĩnh An cũng kha khá. Bình thường hắn hay đi bằng xe máy, đây cũng là điểm tương đồng với Sở Yên Nhiên, hắn nỗ lự tiếp cận nàng từ phương diện này. Cả hai người đều là hội viên của hội mô tô Bắc Nguyên, bất quá từ lần trước Sở Yên Nhiên bị nạn ở Thanh Thai sơn nàng đã ít khi đi lại bằng xe máy. Có thể là bởi vì duyên cớ là quen biết Trương Dương khiến cho nàng cư nhiên thay đổi thói quen. Quá khứ đã khó khăn tiếp cận, bây giờ Tôn Hiểu Vĩ lại càng khó khăn hơn.

Lúc hai cha con Tôn Quốc Bình đi vào phòng bệnh, trong phòng bệnh không hề ít người. Lão tham mưu Sở Trấn Nam tinh thần khỏe mạnh, cười nói ha ha, hoa chân múa tay rất vui sướng, tốc độ hồi phục của lão khiến cho tất cả mọi người phải mở rộng tầm mắt. Thậm chí cả đoàn chuyên gia khoa thần kinh của viện quân y đều tự hỏi phải chăng tất cả chúng ta đều sai lầm? Nhìn bộ dáng Sở Trấn Nam hiện tại thực sự là chẳng có chút gì giống một người mắc phải tai biến cả.

Sở Trấn Nam tuy rằng tính cách khẳng khái, nhưng đã đáp ứng giữ bí mật cho Trương Dương thì khẳng định là giữ được, chúng ta Đảng viên Đảng cộng sản hết sức tôn trọng lời hứa.

Hồng Trường Võ cùng Tạ Chí Quốc, hai thuộc hạ của lão ngồi bên cạnh nghe lão giảng chuyện đánh giặc trong quá khứ, mặc dù chuyện gnhe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn cứ phải là tỏ ra hứng thú nếu không có nghĩa là bằng bất kính với lão.

Lâm Tú pha trà cho mọi người, nàng đối với Sở Trấn Nam vẫn luôn coi lão như cha mình, cho nên khi nghe lão mặc bệnh, Tạ Chí Quốc Và nàng không nói hai lời, lập tức bở mặc chuyện ở Kinh Sơn đang bận rộn mà chạy tới đây. Giờ thấy lão thủ trưởng bệnh tình đã ổn định, cũng yên lòng đi rất nhiều, đang chuẩn bị đêm nay sẽ trở lại Kinh Sơn.

Bình luận

Truyện đang đọc