Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương và An Ngữ Thần đứng sóng vai nhau bên công trường trống trải, trăng sáng sao thưa, ánh trăng mềm mại phát ra ánh sáng bạc, An Ngữ Thần nhìn mảnh đất rộng, nhẹ giọng nói:" Sau này từ HongKong đến Giang thành, sẽ đáp máy bay xuống chổ này"

Trương Dương cười nói: "Đến lúc đó khẳng định sẽ có chuyến bay đến thẳng HongKong, cô đến Giang thành chúng tôi cũng gần hơn"

An Ngữ Thần nói: "Xảy kịp năm 97 không?"

Trương Dương gật đầu nói: "Nhất định có thể"

An Ngữ Thần thở dài nhẹ giọng nói:" Không biết tôi có cơ hội đến xem hay không?" Trong giọng nói tràn ngập sự cô đơn.

Trong lòng Trương Dương run lên, hắn đương nhiên rõ ràng vì sao An Ngữ Thần lại đột nhiên cảm thán, Trương Dương nói:" Nhất định có cơ hội"

An Ngữ Thần nói: "Lúc ông nội còn sống đã hẹn với tôi, đợi đến năm 97 sẽ trở về, chúng tôi cùng đi đến hiện trường tham gia nghi thức kéo cờ, chỉ là lão nhân gia đã đi trước rồi"

Nhắc đến An lão đã rời khỏi nhân thế, Trương Dương cũng không nhịn được thương cảm, giá như không có huyết án mà An Đức Hằng gây ra, thì An lão vẫn có thể đang khỏe mạnh, An gia vì trận sóng gió ấy mà bị thương nặng, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nguyên khí, người đứng đầu ngày hôm nay đã đổi thành An Đạt Văn.

Trương Dương nói: "Gần đây thế nào?"

An Ngữ Thần nói: "A Văn rất có năng lực, sinh ý gia tộc đã bắt đầu ấm lại, trên kinh tế tôi đã hoàn toàn phân rõ giới hạn với hắn, tôi không đến công ty, chuyện cụ thể tôi cũng không biết"

Trương Dương gật đầu, hắn cũng không có ấn tượng tốt về An Đạt Văn, tuy rằng phải thừa nhận là tên nhóc này đúng là một kỳ tài kinh thương, nhưng mà trên người của An Đạt Văn đã mất đi sự nghĩa hiệp và nhiệt huyết của ông nói hắn An Chí Viễn, biến thành lãnh huyết và hiện thực, thứ duy nhất không biết chính là khí tức cường đạo của An đại công tử.

Trương Dương nói:" Thân thể gần đây thế nào?"

"Tốt..." An Ngữ Thần còn chưa nó xong, bàn tay to ấm áp của Trương Dương đã cầm lấy cổ tay của cô, một cổ nội tức ấm áp nhu hòa đã đưa vào mạch môn của cô, thân thể mềm mại của An Ngữ Thần không nhịn được run lên một chút, Trương Dương nhẹ giọng nói: "Nhắm mắt lại, thả lỏng bản thân"

Trong lòng của An Ngữ Thần, Trương Dương là người đáng tin nhất trên đời này, cô nhắm mắt lại, trước mắt rơi vào một mảnh đen tối, sau một hồi cô cảm thấy rằng quanh thân nhẹ như bay, giống như là thuận gió mà bay lên, trước mắt xuất hiện một tràng cảng xán lạn, dưới bầu trời yên lặng, Trương Dương dắt tay cô bay lên, bay lượn dưới ánh sao trong bầu trời đêm. Trong lòng An Ngữ Thần yên lặng bình thản hưởng thức, cái cảm giác này chỉ có khi nào ở bên cạnh Trương Dương mới có thể cảm thụ được.

Tâm tình của Trương Dương thì không được yên lặng như vậy, hắn lợi dụng nội tức tìm kiếm mạch tượng của An Ngữ Thần, nhưng kết quả không được khả quan cho lắm, thực khí trong cơ thể của An Ngữ Thần quá hỗn loạn, sự rối loạn kinh mạch cũng trở nên nghiêm trọng hơn, Trương Dương có thể kết luận, chữ tốt trong lời nói của An Ngữ Thần chẳng qua chỉ là lý do thoái thác vì sợ mình lo lắng thôi.

Trương Dương thả cổ tay của An Ngữ Thần ra, thấp giọng nói:" Gần đây trong ngực và bụng có phải hay đau đớn không?"

An Ngữ Thần cũng không phủ nhận, nhỏ giọng nói: "Tôi chịu được"

Trương Dương nghe thấy những lời này của cô mà trong lòng cảm thấy căng thẳng, hắn nhẹ giọng nói: "Chờ lễ khai giải qua, chúng ta cùng đi đến núi Thanh Thai gặp đạo trưởng Lý"

An Ngữ Thần gật đầu: "Tôi cũng muốn gặp ông ấy"

Điển lễ khai giả phân hiệu Phong Trạch Nhất Trung là một việc trọng đại trong giới giáo dục Phong Trạch, cái này được vốn của nhân dân đầu tư vào, biểu hiện của chính phủ thị ủy Phong Trạch cũng đủ coi trọng, bởi vì bên bỏ vốn cho trường học chính là An Ngữ Thần, là hạng mục quan trọng của Trương Dương khi hắn còn làm giáo dục tại Phong Trạch, cho nên Trương đại quan nhân cũng đặc biệt ra sức, hắn gửi thiếp mời, những khách quý đến tham dự điễn lễ khai giảng có: thường vụ phó thị trưởng thành phố Giang thành Lý Trường Vũ, cục trưởng cục giáo dục thành phố Giang Thành Hạ Phương Húc, bí thư thị ủy thành phố Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa, thị trưởng thành phố Phong Trạch Tôn Đông Cường, thường vụ phó thị trưởng thành phố Phong Trạch Trần Gia Niên, bí thư trưởng thị ủy Phong Trạch Tề Quốc Viễn, cục trưởng giáo dục mới nhậm chức của Phong Trạch Cừu Thắng Lợi, hiệu trưởng mới nhậm chức của Phong Trạch Nhất Trung Triệu Nhất Thành, hiệu trưởng trước của Phong Trạch Nhất Trung Thường Lăng Phong, hiệu trưởng phân hiệu Phong Trạch Nhất Trung Phương Minh Viễn, vị này là một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới giáo dục, lúc trước đã từng là phó hiệu trưởng trường sư phạm của thành phố Đông Giang, sau khi về hưu được An Ngữ Thần dùng lương cao cam kết đến đây đảm nhiệm hiệu trưởng, phụ trách công tác quản lý của phân hiệu.

Ngày hôm nay có thể nói là cán bộ lãnh đạo tụ tập dưới một mái nhà, đàn anh của giới giáo dục Giang thành tập trung lại.

Lý Trường Vũ và Thẩm Khánh Hoa cùng nhau cắt băng, tuyên cáo phân hiệu Phong Trạch Nhất Trung chính thức khai giảng.

Trước mặt của mấy ngày thầy cô cùng học sinh, mấy lãnh đạo đều phát biểu rất nhiệt tình, vốn cũng có an bài cho Trương đại quan nhân lên nói chuyện, chỉ là Trương Dương đã xin miễn, hắn nói với hiệu trưởng mới nhậm chức của Phong Trạch Nhất Trung Triệu Nhất Thành: "Tôi quen làm việc phía sau rồi, không thích xuất đầu lộ diện"

Lời này ngoại trừ chính hắn chỉ sợ là không ai tin tưởng.

An Ngữ Thần cũng đại biểu cho ông nội lên bục nói chuyện, tuy rằng là phân hiệu của Phong Trạch Nhất Trung, nhưng tấm bảng treo bên ngoài lại là Chí Viễn trung học, An Ngữ Thần nói: "Tôi đầu tư vào giáo dục Giang thành, mục đích là vì hoàn thành tâm nguyện của ông nội, lão nhân gia từ nhỏ đã rời khỏi Giang thành, từng ấy năm mà cũng không một phút nào quên nhớ về quê nhà, quên hương thân, trải qua nhiều năm phấn đấu, ông đã có được thành công trong sự nghiệp, mong muốn lớn nhất của lão nhân gia chính là báo đáp cho quê nhà, đáng tiếc là chưa kịp hoàn thành tâm nguyện, thì đã vĩnh biệt cõi đời. Làm cháu gái của ông, tôi trợ giúp ông hoàn thành tâm nguyện này, Chí Viễn trung học chỉ là bước đầu tư đầu tiên của tôi trong giới giáo dục Giang thành, sau này tôi sẽ tiếp tục thiếp lập trong thành phố Giang thành các trường trung học Chí Viễn, tiểu học Chí Viễn, làm cho những đứa trẻ Giang thành có thể có được cơ hội giáo dục tốt nhất"

Lời nói chuyện chân thành tha thiết của An Ngữ Thần đã thu được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của cả hiện trường.

Lý Trường Vũ và Thẩm Khánh Hoa cùng đi thị sát giáo khu mới, tỏ vẻ thỏa mãn với cơ sở thiết bị trong trường, ông xoay người lại nói với Trương Dương đi phía sau: "Làm không tồi, Phong Trạch Nhất Trung là những chữ vàng trong giới giáo dục Giang thành chúng ta, nhất định phải làm tốt phân hiệu, trên cơ sở vốn có mà phát dương quang đại"

Trương Dương cười nói: "Cơ sở thiết bị ở đây có thể nói là hạng nhất Giang thành, kế tiếp chính là nhìn trình độ giáo dục chỉnh thể, nhưng mà không liên quan đến tôi nữa" Hắn nói với cục trưởng giáo dục Phong Trạch Cừu Thắng Lợi: "Cục trưởng Cừu, sân khấu tôi đã dựng xong, chỉ còn đợi vở diễn của các người"

Cừu Thắng Lợi gật đầu nói: "Các vị lãnh đạo yên tâm. chúng tôi nhất định sẽ toàn lực duy trì công tác,làm cho trung học Chí Viễn trở thành thành một thương hiệu mới"

Thẩm Khánh Hoa nói: "Cần phải nói ít làm nhiều, cái chúng ta cần chính là người thật việc thật" Gần đây Thẩm Khánh Hoa cũng đã kín đáo hơn rất nhiều, ông ta đã ngửi thấy được mùi vị thay đổi chính trị, Phong Trạch ngày hôm nay đã không còn là nơi mà một tay ông có thể che trời được nữa, khi những cán bộ trẻ tuổi như Trương Dương và Tôn Đông Cường quật khởi, áp lực mà ông chịu đựng càng lúc càng lớn, lực ảnh hưởng bản thân cũng đã suy yếu đi rất nhiều, có nhiều cán bộ đã bắt đầu làm dự định cho tương lai sắp tới của bản thân.

Lý Trường Vũ đi đến bãi đứng trống trước cửa lớn thì dừng lại, ông chỉ chỉ đất trống nói: "Tôi thấy ở đây có thể làm tượng cho An lão tiên sinh, làm tôn kính nhiệt tâm cho giới giáo dục quê nhà của lão tiên sinh, cũng làm cho con cháu của chúng ta vĩnh viễn ghi nhớ nhiệt tâm của lão tiên sinh"

Trương Dương không có chút hứng thú với loại bệnh hình thức này, nhưng mà tất cả các quan viên bao gồm cả Lý Trường Vũ bên trong đều không hề biết mệt khi làm loại trò này.

Đề nghị của Lý Trường Vũ chiếm được sự tán thành của mọi người, Thẩm Khánh Hoa kích động nói: "Đề nghị của thị trưởng Lý thật sự là nói lên suy nghĩ trong lòng tôi, từ khi tôi biết chuyện nay, tôi đã suy nghĩ, cần dùng phương thức nào để tưởng niệm lão tiên sinh, thông qua phương thức này, chúng ta có thể đem việc thiện của An lão mở rộng ra ngoài, làm cho càng nhiều người đầu tư vào từ thiên, và cũng để cho học sinh của chúng ta nhớ kỹ việc thiện của An lão tiên sinh"

Trương Dương đứng cuối hàng nghe thấy mấy lời nói này mà không khỏi buồn cười, hắn thấp giọng nói với Thường Lăng Phong: "Cái này không phải buộc An Ngữ Thần quyên tiền đều đều sao? Chỉ để ý đến đầu tư mà không cần báo đáp"

Thường Lăng Phong cũng vui vẻ đáp: "Đám lãnh đạo nói chuyện ngàn vạn lần đừng tin là thật, bọn họ nói mặc kệ bọn họ, An tiêu thư đầu tư vào quản lý trường học, chứ không phải là quyên góp từ thiên, trên hợp đồng có viết rất rõ ràng, đám lãnh đạo tuyên truyền như vậy, mới có lợi cho cô ta, danh lợi song thu mà"

Chương Duệ Dung đi theo bên cạnh Thường Lăng Phong nói:" Thị trưởng Trương, nhiệm vụ công tác của tôi cho đến ngày hôm nay rốt cục đã chính thức hoàn thành, công tác tài vụ cũng đã bàn giao rồi"

Trương đại quan nhân nói: "Tốt" rồi cũng không có nói thêm gì nữa.

Chương Duệ Dung không khỏi sốt ruột hỏi: "Tốt là ý gì?"

Trương Dương cười nói: "Tốt là tốt, là khẳng định cho công tác của cô"

Chương Duệ Dung nói: "Cậu đã quên những lời nói lúc trước sao?"

Trương Dương nói: "Nói cái gì?"

Chương Duệ Dung nói: "Cậu không phải nói là lúc khai giảng xong sẽ điều tôi đi sao?"

Trương Dương nhìn thoáng qua Thường Lăng Phong một cái, không nhịn được bật cười.

Chương Duệ Dung cả giận nói: "Cậu cười cái gì? Có phải là muốn đổi ý không?"

Trương Dương nói: "Chuyện này cô thương lượng với Lăng Phong đi, chỉ cần hắn đồng ý, tôi không có ý kiến đâu"

Thường Lăng Phong vừa nghe thằng nhãi này ném trái banh lên đầu của mình, không khỏi cười khổ nói:" Thị trưởng Trương, tôi làm gì có quyền lực chứ?"

Chương Duệ Dung hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Thường Lăng Phong lập tức im lặng không nói gì cả.

Trương Dương cười nói: "Hai người từ từ thương lượng đi, tôi còn phải chiêu đãi lãnh đạo nữa, chuyện của tiểu Chương, sau đó rồi tính"

Trương Dương bước nhanh đuổi theo Lý Trường Vũ, cười nói: "Thị trưởng Lý, đi ăn thôi, chúng ta đến khách sạn Bạch Lộ nhé"

Lý Trường Vũ dừng chân lại, nói: "Thôi khỏi, mới mười một giờ, tôi còn phải quay về thành phố nữa, ngày hôm nay đến đây tham dự khai giảng, chứ không phải là đến tham gia ăn cơm" Mấy người cán bộ xung quanh đều nở nụ cười.

Trương Dương nói: " Ăn đơn giản lắm, cơm nước đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu như chúng ta không ăn cũng là một loại lãng phí, hơn nữa, ông không ăn, nhưng ngày hôm nay có nhiều đồng chí đến đây vẫn chưa ăn gì, mang bụng đói trở về, không được tốt với cơ thể đâu"

Thẩm Khánh Hoa chen lời vào: "Ăn một chút thôi, thị trưởng Lý yên tâm, chúng tôi luôn đề xướng tiết kiệm, sẽ không lãng phí phô trương đâu"

Lý Trường Vũ thấy mọi người giữ lại thịnh tình như vậy, vì thế gật đầu, cùng mọi người đi đến khách sạn Bạch Lộ.

Lúc ăn cơm, Lý Trường Vũ đặc biệt gọi Trương Dương vào ngồi xuống bàn, từ sau khi con trai Lý Tường Quân gây ra chuyện đến giờ, Lý Trường Vũ luôn cảm thấy có thẹn với Trương Dương, chỉ là Trương Dương không cảm thấy gì cả, chuyện Kim Toa bắt đầu từ cái bóp bị mất, với chỉ số thông minh của Lý Tường Quân, vốn không chịu nổi sóng to gió lớn, nhưng mà hắn tự nhiên lại đi giao cái bóp cho Mã Ích Lượng, làm cho chuyện này gây ra một trận sóng gió khá lớn.

Lý Trường Vũ nói: "Giáo dục Phong Trạch đã đứng đầu tại Giang thành, tiểu Trương trong công tác được phân công của mình đã làm ra thành tích không nhỏ"

Thẩm Khánh Hoa còn chưa kịp nói gì, Tôn Đông Cường đã tiếp lời ngay: "Năng lực làm việc của Trương Dương tất cả chúng ta đều thấy, bây giờ thành phố điều hắn đến làm chỉ huy xây dựng sân bay, chẳng khác nào lấy đi một người đắc lực có thể dùng của chúng tôi"

Trương Dương cười nói: "Hai vị thị trưởng đại nhân đề cao tôi quá, giáo dục Phong Trạch có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay, chủ yếu là do toàn thể tất cả người làm việc trong giới giáo dục nỗ lực làm việc, tôi chỉ là đúng lúc xuất hiện thành tích thì ngồi vào cương vị công tác này, tôi cũng không dám kể công mình, thị trưởng Tôn cũng đừng oán gai65n, bây giờ tôi vẫn còn là cán bộ của Phong Trạch, tôi còn được phân công quản lý công tác chiêu thương mà"

Tôn Đông Cường cười nói: "Mong rằng trong công tác chiêu thương cậu cũng có thể làm ra thành tích xuất sắc như là giáo dục vậy"

Trương Dương nói: "Tôi sẽ cố gắng, cố gắng"

Lý Trường Vũ nói: "Các cán bộ trẻ tuổi như vậy sau này chính là quân chủ lực của công cuộc cải cách sau này, cần phải dũng cảm gánh chịu trách nhiệm"

Thẩm Khánh Hoa nghe vào trong lổ tai, trong lòng vô cùng khó chịu, luôn cảm thấy những lời này của Lý Trường Vũ là có ý nhắm vào mình, nhưng mà ông cũng không thể biểu lộ ra được, nâng chung trà lên nói: "Vì tương lai sau này của Giang thành càng ngày càng tốt đẹp như chúng ta mơ ước"

Tất cả mọi người đều cười vị bí thư già này không có sáng kiến, cái loại nói chuyện để nâng ly cũ xì như vậy mà cũng nói ra được.

Lý Trường Vũ nói: "Tôi tin tưởng, tương lai của Giang thành sẽ càng ngày càng tốt, tương lai của Phong Trạch sẽ càng ngày càng tốt, dân chúng của chúng ta cũng sẽ sống càng ngày càng tốt"

Sau bữa trưa, Lý Trường Vũ cũng không trực tiếp quay về Giang thành, ông đã thay đổi chủ ý, quyết định đến công trường xây dựng sân bay để nhìn một chút. Trương Dương cùng ông đi thị sát hiện trường sân bay, Lý Trường Vũ biểu thị thỏa mãn đối với tình huống hiện tại.

Lý Trường Vũ đi vào trong phòng làm việc của ban chỉ huy, lúc nhìn bản vẽ quy hoạch, có Trương Dương đứng bên cạnh làm người giới thiệu, Lý Trường Vũ hỏi ra vài vấn đề then chốt, bỗng nhiên đổi giọng nói: "Tường Quân đến Viên Lâm cục làm việc rồi"

Trương Dương nao nao, Lý Trường Vũ thay đổi trọng tâm câu chuyện với biên độ quá lớn, làm cho não của hắn thiếu chút nữa không đuổi kịp rồi.

Trương Dương cười nói: "Tính tình của hắn có thể thích ứng được với công việc không?"

Lý Trường Vũ nói: "Chú cũng không có biện pháp với nó, nó không phải là nhân tài kinh thương, nếu như theo đuổi sợ rằng không có lý tưởng, sớm muộn gì cũng gây ra phiền phức cho chú, đầu của nó quá đơn giản, dễ bị người ta lợi dụng"

Trương Dương nói: "Ngã một lần, chịu khổ bên ngoài một chút, trong lòng sẽ hiểu rõ hơn một ít"

Lý Trường Vũ nói: "Hai đứa con của chú, thằng nhỏ tuy rằng không có bản lĩnh gì, nhưng mà làm việc rất kiên trì, còn thằng lớn thì không có bản lĩnh nhưng cả ngày lại đi gây sự,, không biết kiếp trước chú đã làm sai chuyện gì, mà lại có một thằng con bất hiếu như vậy"

Trương Dương cười nói: "Thật ra hắn cũng không có chọc ra phiền phức gì nhiều, sau này dạy dỗ hắn một chút, sẽ tốt hơn thôi"

Lý Trường Vũ nói: "Thằng nhóc này đã mang đến cho con không ít phiền phức rồi"

Trương Dương cười nói: "Thật ra con vẫn luôn không thích Mã Ích Lượng, nếu như không phải do Tường Quân gây ra chuyện, con đúng là không có lý do nào để đối phó với Mã Ích Lượng, từ điểm này mà nói, con phải cảm ơn hắn"

Lý Trường Vũ nói: "Nghe nói Mã Ích Lượng đã chính thức bị khởi tốt, nếu như tội danh thành lập ít nhất cũng phán ba năm tù"

Trương Dương nói: "Con không có hứng thú hắn bị xử lý như thế nào cả, người này chẳng qua chỉ là một tên hề mà thôi, con chỉ là không nghĩ ra, Vương Quân Dao vì sao lại muốn mở hộp đêm tại Giang thành, vì sao lại muốn mời Mã Ích Lượng làm quản lý"

Lý Trường Vũ nói: "Cái này cũng không có gì kỳ quái, trước mặt lợi ích, bất luận kẻ nào cũng sẽ động tâm, bà ta muốn kiếm tiền, mà Mã Ích Lượng lại lại đúng lúc có kinh nghiệm quản lý hộp đêm"

Trương Dương lắc đầu nói: "Con đã gặp người đàn bà này, cảm thấy bà ta không đơn giản, theo con được biết, bà ta cũng không thiếu tiền, lẽ nào bà ta mở hộp đêm tại Giang thành chỉ là bởi vì nổi hứng nhất thời?"

Lý Trường Vũ nói: "Chú chưa từng gặp qua bà ta, chỉ biết bà ta là em gái của cục trưởng Vương, còn nữa, bà ta có rất nhiều tiền, mục đích mà bà ta đầu tư Kim Toa vốn rất đơn giản, nhưng mà trong quá trình quả lý của Mã Ích Lượng lại xảy ra vấn đề thôi"

Trương Dương nói: "Con người của Mã Ích Lượng như thế cũng chỉ có thể làm lính hầu mà thôi, bị người ta lợi dụng. Chỉ cần mất đi giá trị lợi dụng, thì sẽ bị ném đi"

Lý Trường Vũ không khỏi nhớ đến chủ tịch hiệp hội thương nghiệp chính trị Mã Ích Dân, cảnh ngộ của hai anh em nhà này sao mà tương tự quá, nhưng mà Mã Ích Dân đối với người ta ít ra vẫn còn đang có giá trị lợi dụng, sóng ngầm của chính đàn Giang thành đã bắt đầu khởi động, với lực lượng mà Tả Viên Triêu dẫn đầu đang không ngừng khiêu khích quyền uy của Đỗ Thiên Dã, chính trị vĩnh viễn là như vậy, chổ nào có chính trị chổ đó sẽ có đấu tranh, không ngừng không nghỉ, vĩnh viễn không tạm dừng.

Trương Dương đem đấu tranh chính trị trở thành một loại hưởng thụ, nhưng mà hắn cũng rõ ràng đấu tranh chính trị tuyệt đối không thể chiếm toàn bộ cuộc sống của hắn được, hắn có bạn bè, có người thân, có vợ con, còn có một nữ đồ đệ xinh đẹp chờ hắn đến cứu vớt.

Sau điễn lễ khai giảng Chí Viễn trung học, chuyện đầu tiên mà Trương Dương làm chính là cùng An Ngữ Thần đi đến núi Thanh Thai, kết quả kinh mạch của An Ngữ Thần đã làm cho hắn mang tâm sự nặng nề, kinh ngạc của An Ngữ Thần lại có dị tượng, nhiều chổ xuất hiện hiện tượng bế tắc kinh mạch, muốn trì hoãn sự phát tác của bệnh tình, thì nhất định phải cần có nội lực đả thông kinh mạch bế tắc cho cô ta. Trước khi tìm được phương pháp chữa trị tận gốc của bệnh, thì đây chính là lựa chọn duy nhất.

Quá trình hành công cực kỳ hung hiểm, phải có người bên cạnh hộ pháp, bảo đảm là không có người ngoài quấy rối, người lựa chọn thích hợp nhất chỉ có thể là Lý Tín Nghĩa. Lý Tín Nghĩa võ công cao siêu, hơn nữa lại là ông chủ của An Ngữ Thần, cực kỳ quan tâm về đứa cháu gái này.

An Ngữ Thần đến làm cho Lý Tín Nghĩa hài lòng không gì sánh bằng, lão đạo sĩ mừng rỡ giống như là một ngoan đồng vậy, ngoài miệng nói là vui vì Trương Dương đến, nhưng trên thực tế lại là vì đứa cháu gái.

An Ngữ Thần một mình đi đến mộ của ông nội, Trương Dương không theo hộ tống cô.

Lão đạo sĩ vốn muốn đi theo, chỉ là bị Trương Dương gọi lại, hai người đi vào trong phòng của ông.

Lý Tín Nghĩa không nhịn được nói: "Có chuyện gì nói mau, hoang sơn dã lĩnh, để cho một mình nó đi vào tôi lo lắm"

Biểu tình của Trương Dương đầy ngưng trọng: "Lần này sở dĩ tôi dẫn cô ta đến đây, là bởi vì bệnh tình của tiểu yêu càng lúc càng nặng"

Lý Tín Nghĩa nghe thấy câu này, khuôn mặt nhất thời đầy vẻ kinh hoảng, tuy rằng ông đã xuất gia, nhưng mà vẫn chưa thể dứt bỏ được cốt nhục thân tình, huống chi đại ca của ông Chí Viễn trước khi lâm chung đã dặn riêng ông, muốn ông phải chăm sóc đứa cháu gái duy nhất này, trong lòng Lý Tín Nghĩa đã coi An Ngữ Thần là một viên minh châu, vừa nghĩ đến số phận bất hạnh của đứa con gái này, lão đạo sĩ không khỏi run giọng: "Vậy nên làm thế nào đây? Vậy nên làm thế nào đây?"

Trương Dương nói: "Những năm gần đây tôi vẫn suy nghĩ về phương pháp trị liệu cho cô ấy, nhưng vẫn không tìm được phương pháp nào có thể trị liệu tận gốc hoàn toàn"

Lý Tín Nghĩa nói: "Con gái một đời của An gia chúng tôi tất cả đều không sống quá hai mươi tuổi, hôm nay chỉ còn lại một mình tiểu Yêu" Trước mặt của Trương Dương, ông cũng không giấu diếm quan hệ của mình và An gia.

Trương Dương nói: "Đạo trưởng Lý, lần này tôi dẫn cô ấy đến đây là vì muốn giúp cô ấy đả thông kinh mạch, trì hoãn thêm một thời gian"

Lý Tín Nghĩa nói: "Sử dụng nội lực để đả thông kinh mạch bị bế tắc, là một phương pháp cực kỳ hao tổn chân nguyên, thật sự là khổ cực cho cậu"

Trương Dương nói: "Đừng quên, tôi là sư phụ của cô ấy, tôi cũng đã đáp ứng với An lão, chăm sóc tốt cho tiểu yêu, chữa bệnh tốt cho tiểu yêu, chỉ cần có một cơ hội, thì tôi sẽ tận lực làm việc"

Lý Tín Nghĩa nói: "Phía sau Tử Hà quan của tôi có một hang đá, ngày thường dùng tôi luyện công, cậu có thể dùng nó để trị liệu, đến lúc đó, tôi ở bên ngoài hộ pháp"

Hang đá luyện công của Lý Tín Nghĩa nằm ngay phía sau Tử Hà quang, hang đá này chỉ sâu khoảng mười mét, phía trên có một lổ thủng, ánh sáng mặt trời có thể thông qua cái lổ ấy mà chiếu vào bên trong, soi sáng cho cả hang đá.

Trương Dương và An Ngữ Thần đi vào trong hang đá, Trương Dương chỉ chỉ vào một khối đá lớn ở giữa, nói: "Bình thường đạo trưởng Lý hay ngồi ở trên đây luyện công sao?"

Lý Tín Nghĩa cười gật đầu nói: "Mấy chục năm rồi, ngồi lâu quá, làm cho tảng đá cũng bị mòn luôn, lúc cậu ngồi lên nó thì phải cẩn thận đó"

Trương Dương cười cười nói: "Người ta là chắc chắn để ngồi xuống, còn đạo trưởng thì lại kêu ngồi cẩn thận" 

Lý Tín Nghĩa nói: "Tôi làm gì có bản lĩnh như vậy, lổ thủng này là do thiên nhiên hình thành, từ khi tôi đến Tử Hà quan, thì đã có lổ thủng này rồi, sự tồn tại của nó cũng có diệu dụng, ánh mặt trời có thể từ đó mà chiếu vào, lúc trời mưa, nước mưa cũng có thể từ đó mà chảy xuốn" Lý Tín Nghĩa chỉ vào một khe đá dưới chân, nói: "Cái khe đá này cũng là do nước mưa rơi xuống lâu ngày mà thành"

Trương Dương đến nơi này không phải để thưởng thức cảnh trí, hắn mỉm cười nói: "Tôi giúp tiểu yêu đả thông kinh mạch, làm phiền đạo trưởng đứng bên ngoài hộ pháp cho chúng tôi"

Lý Tín Nghĩa gật đầu, ông ta nhìn thoáng qua An Ngữ Thần bằng cặp mắt thân thiết, sau đó mới lui ra ngoài.

An Ngữ Thần đương nhiên nhớ kỹ mỗi lần Trương Dương dùng nội lực để chữa thương cho mình, mỗi lần chữa thương thì Trương Dương lại hao tổn rất lớn chân nguyên, giống như là bị bệnh nặng một trận vậy, An Ngữ Thần thật sự không đành lòng để hắn mạo hiểm vì mình, nhẹ giọng nói: "Thật ra tôi cũng thấy đủ rồi, vô luận là lúc nào rời đi, cũng không có bất kỳ tiếc nuối nào hết"

Trương Dương cười nói: "Cô thật là ích kỷ, cô không tiếc nuối, nhưng tôi có tiếc nuối với cô, cô đi đâu cũng nói là đồ đệ của tôi, nhưng ngay cả đồ đệ mà tôi cũng không cứu được, về sau tôi làm gì còn mặt mũi nhìn người chứ?"

An Ngữ Thần buồn bã nói: "Tình huống của tôi tôi rõ ràng nhất, mỗi lần anh chữa thương cho tôi đều mạo hiểm rất lớn, nhưng cái có thể làm được chẳng qua cũng chỉ là kéo dài tính mạng của tôi thêm vài ngày mà thôi, vì tôi mà mạo hiểm như vậy, không đáng"

Trương Dương nói: "Nếu như cô mà chết như vậy thật, thì tôi sẽ mất mặt lắm"

Đôi mắt đẹp của An Ngữ Thần nổi lên một sự rung động, cô bỗng nhiên nói: "Nếu như tôi chết, anh có đau lòng không?"

Trương Dương do dự một chút, gật đầu.

An Ngữ Thần nói: "Bao lâu? Một ngày, một tháng, hay một năm?"

Trương Dương thấp giọng nói: "Còn sống một ngày thì sẽ đau lòng một ngày, sống một tháng sẽ đau lòng một tháng, nếu như tôi còn có thể sống nửa đời người, thì tôi sẽ đau lòng nửa đời người"

An Ngữ Thần nghe thấy lời nói của hắn, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một trận rung động, vành mắt đỏ lên, nước mắt trong suốt tuôn trào ra.

Trương Dương nói:" Cô không thể chết được, nếu như cô chết, tôi làm sao mà tìm được một nữ đồ đệ vừa xinh đẹp vừa hiếu thuận như vậy"

An Ngữ Thần nói:" Sư phụ trong thiên hạ chú trọng hình tượng nhất chỉ có một mình anh, nói ra cái chuyện như vậy, cũng không sợ người ta chê cười"

Trương Dương nói: "Người khác nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng nhất là, cô xem tôi là sư phụ hay không" 

An Ngữ Thần rưng rưng gật đầu, Trương Dương vươn bàn tay to qua, lau đi những giọt nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: "Như vậy có thể sẽ có chút đau"

"Tôi chịu được"

"Lúc chữa thương không thể mặc nhiều..." Trương đại quan nhân tuy rằng ôm tâm lý chữa bệnh cứu người, nhưng mà trước mặt nữ đồ đệ mà nói ra chuyện này cũng không khỏi có chút xấu hổ.

An Ngữ Thần nói: "Tôi tin tưởng nhân phẩm của anh"

An Ngữ Thần ngồi khoanh chân trên tảng đá, Trương Dương ngồi phía sau thân thể của cô, chậm rãi nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Vậy... cô rõ rồi chứ..."

Tuy rằng An Ngữ Thần rất rộng lượng nhưng mà trước mặt của Trương Dương, cởi bỏ hết quần áo toàn thân và đồ dùng hằng ngày ra, thì cũng đỏ mặt tim đập nhanh, cô cắn môi, xoay người lại nhìn thoáng qua Trương Dương, thấy hai mắt của hắn nhắm nghiền lại, làm ra vẻ chính nhân quân tử, An Ngữ Thần có chút thẹn thùng cau mũi lại, lúc này mới bắt đầu thong thả cởi bỏ quần áo.

Bên trong hang đá vô cùng vắng vẻ, Trương Dương nghe thấy tất cả tiếng động cởi đồ của An Ngữ Thần, hắn phát hiện ra rằng có đôi khi thính giác tốt quá cũng không phải là một chuyện tốt gì, những tiếng động này rõ ràng đang khảo nghiệm ý chí của hắn mà.

Cứ mỗi lần đến thời gian ngày, trong đầu Trương đại quan nhân lại nghĩ đến các điều lệ đảng, nghĩ đến những quy tắc ngày xưa, cũng không phải hắn thật sự thích nhớ đến mấy chuyện này, dù sao thì cũng phải tìm một chút gì đó phân tán lực chú ý để làm, Trương đại quan nhân rất rõ ràng, rất nhiều người trước khi chết có hô to muôn năm, nhưng đấy không phải là anh dũng không sợ, mà chỉ là phân tán cảm giác sợ hãi đối với cái chết thôi.

Nhưng mà, cái Trương đại quan nhân đang đối mặt không phải là cái chết, mà là nữ đồ đệ quốc sắc thiên hương, ý chí của Trương đại quan nhân cũng không giống bình thường.

Xua tan đi một chút tạp niệm, trong đầu Trương Dương một mảnh trống rỗng, nhập định vận công, ước chừng khoảng mười phút đồng hồ, chân khí trong cơ thể đã vận hành mười hai chu thiên, Trương Dương bỗng nhiên ởm mắt ra, tay phải vung lên, chậm rãi vỗ một chưởng về huyệt bách hội trên đinh đầu của An Ngữ Thần, thân thể mềm mại của An Ngữ Thần run lên kịch liệt, chỉ cảm thấy một cổ khí lưu cực lạnh từ trên đỉnh đầu nhập vào trong cơ thể. Giống như là đang trần truồng đứng giữa trời băng đất tuyết, mạch máu quanh thanh trong chốc lát tựa hồ đã đọng lại. Bàn tay của Trương Dương đã rút về, chưởng thứ hai đánh ra, vẫn tiếp tục đánh vào một vị trí trên đỉnh đầu của An Ngữ Thần.

Khí lưu từ một chưởng này lại cực kỳ nóng, nóng đến cháy da cháy thịt, làm cho huyết mạch quanh thân của An Ngữ Thần nhanh chóng co rút lại, đầu dường như vỡ ra, đau đến nỗi làm cho sắc mặt của cô tái nhợt, cắn chặt môi, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy ra.

Trương Dương ra tay cực nhanh, hắn lấy kim châm, dùng tốc độ nhanh như sấm sét châm vào huyệt hậu đỉnh của An Ngữ Thần, kim châm đâm vào nội tức cũng đồng thời đưa vào, ngay sau đó sử dụng kim châm để đâm vào các huyệt đạo quan trọng trong đốc mạch của An Ngữ Thần như Cường Giang, Não Hộ, Phong Phủ, Đại Chuy, Đào Đạo, Thân Trụ, Thần Đạo, Linh Thai. Đả thông kinh mạch cho An Ngữ Thần khó khăn hơn người thường gấp trăm lần, An Ngữ Thần trời sinh là tuyệt mạch rồi, Trương Dương muốn đả thông huyệt đạo trong cơ thể của cô, giống như là phá núi nổ đá vậy, lợi dụng biến hóa nội tức trong cơ thể, nóng lãnh thay thế, mạnh mẽ đả thông một con đường bên trong kinh mạch của cô, vào thời đại này cũng chỉ có một mình nội lực của Trương Dương mới có thể làm được điều mà, mà trước khi hắn tu hành Âm Sát Tu La Chưởng, thì cũng không thể nào sử dụng phương pháp nóng lạnh phối hợp, lúc Trương Dương chữa bệnh cho Thường Hải Tâm, bất đắc dĩ sử dụng Âm Sát Tu La Chưởng có xung đột với nội lực tu hành vốn có của hắn, trong quá trình chữa thương cũng mạo hiểm vô cùng. Ngày hôm nay nếu không phải là bất đắc dĩ, thì hắn cũng không dám mạo hiểm.

Trương Dương đã suy nghĩ rất lâu, chỉ có dùng loại phương pháp nóng lãnh lẫn nhau, đem nội tức nhập vào huyệt đạo bên trong cơ thể của An Ngữ Thần, dùng nội lực bá đạo trùng kích kinh mạch bế tắc của cô, từ đó dựng lên một con đường trong kinh mạch, thì như vậy mới có thể trì hoàn sinh mạng cho An Ngữ Thần, đối với Trương Dương mà nói, phương pháp như vậy hung hiểm đến cực điểm. Trương Dương đâm hết đốc mạch, lại dùng kim châm đâm tiếp vào đại huyệt nhâm mạch của An Ngữ Thần, mười bốn huyệt đạo âm duy mạch. Khi đến huyệt đạo dương duy mạch thứ ba mươi hai, thì trên đỉnh đầu của Trương Dương đã bốc khói trắng lên, quần áo trên người cũng ướt đẫm mồ hôi rồi, giống như là tảng đá lớn trong lòng hắn vậy, lúc nào hắn cũng có thể ngã xuống.

Trương Dương lại rút kim châm ra, lần này không phải là đâm về hướng An Ngữ Thần, mà là rút tay đâm về hướng huyệt đàn trung của mình, tia sáng trong mắt rực rỡ lên, Trương Dương gầm nhẹ một tiếng, hai tay niệp khởi ba cây kim châm đâm vào đái mạch của An Ngữ Thần. Đây là lần thứ hai từ khi sống lại đến giờ Trương Dương lợi dụng phương pháp kim châm đâm huyệt để kích phát tiềm lực của bản thân, loại phương pháp này tuy rằng có thể đề thăng nội lực của mình trong khoảng thời gian ngắn, nhưng mà lại gây tổn thương rất lớn đối với kinh mạch. Nếu như không phải vì sinh mệnh của An Ngữ Thần, thì Trương Dương tuyệt đối sẽ không liều lĩnh lần thứ hai.

Bình luận

Truyện đang đọc