CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1012

Chính vì như vậy, anh ta mới sợ hãi như vậy, bóng dáng của Vương Nhất giống như bóng ma không đuổi đi được, bao trùm trong tim anh ta.

Lúc này, anh ta cuối cùng cũng cảm nhận được chỗ đáng sợ của Vương Nhất, vừa rồi anh kêu anh ta nổ súng, là sớm biết phát súng đó sẽ không bắn r.a đạn, tính toán sẵn rồi mới dám nói như vậy.

Đây là một người như thế nào?

Tần Hồng Long ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Vương Nhất, vậy mà cảm thấy sự run sợ từ tận trong tim.

Lúc này, Lãnh Nhan giống như người lớn xách con nhỏ, xách Hồng Phật đi tới đây, vừa hay nhìn thấy một màn này.

Hồng Phật trợn to mắt, cô ta không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ tiếng súng trước đó thì thấy, Tần Hồng Long nhất định chịu tổn thương tâm hồn không thể chữa lành.

“Thiếu chủ, thi thể đã xử lý xong rồi.”

Lãnh Nhan đi tới bên cạnh Vương Nhất, cung kính nói.

Vương Nhất hờ hững gật đầu, sau khi nổ súng thì thuận tay ném khẩu súng sang một bên, sau đó đi lên xe.

“Trở về thôi.”

Lãnh Nhan liếc nhìn Hồng Phật xách trong tay, nghĩ một chút rồi cũng ném Hồng Phật ở hàng ghế sau.

Vương Nhất liếc nhìn Tần Hồng Long vẫn bị dọa không thể đứng dậy, bỗng nói: “Nghiền gãy một chân của anh ta!”

“Vâng, thiếu chủ!”

Ánh mắt của Lãnh Nhan chợt rét lạnh, đạp chân ga, chiếc xe trực tiếp nghiền nhanh qua cái chân hoàn hào còn lại của Tần Hồng Long.

Rắc—

Một tiếng xương rắc giòn tan vang lên, xương chân lập tức bị bánh xe nghiến gãy.

“Á—”

Tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan vang vọng ở bầu trời đêm tối tăm, Tần Hồng Long nằm gục trên đất, đau tới mức cơ mặt cũng đang co giật.

Một tay đấm mạnh xuống đất, nước mắt trộn lẫn với máu rơi xuống.

“Vương Nhất, tôi muốn anh chết, tôi muốn anh chết!”

“Á!”

Anh ta vừa chảy huyết lệ, vừa tức giận gầm lên.

Trong xe, Lãnh Nhan lái xe vững vàng, ánh mắt của Vương Nhất lại dừng ở trên người Hồng Phật.

Hồng Phật mặt mày rất bất an, ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, hai tay khua khoắng giống như đứa trẻ biết sai, cực kỳ chột dạ.

“Cô không có gì muốn nói sao?” Vương Nhất hỏi.

Tim của Hồng Phật lập tức đập thình thịch, nhìn gương mặt của Vương Nhất, bỗng nhiên mồm méo đi, vậy mà bật khóc.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi, tôi biết sai rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc