CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1109

Đồng Yên Nhiên không biết vương tộc Yến Đô đại diện cho điều gì, chỉ cảm thấy bỏ ra bao nhiêu tiền để mua một huy chương nhỏ là không đáng giá.

Vương Nhất không nói gì, im lặng đợi người đấu giá đếm ngược.

“Khó xử rồi đúng không?”

Lục Kiệu ngồi trên sofa, ôm người đẹp trong lòng, giễu cợt nói.

Nhà họ Lục không tham gia đấu giá, hoàn toàn không có áp lực như sơn hải đè lên kia.

“Câm miệng!”

Hạ Khiêm nổi giận quát lên một tiếng, như nổi điên nắm lấy tóc mình, trên trán có những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống.

Ba nghìn sáu trăm tỷ, giá cao như thế đã vượt qua phạm vi anh ta có thể chấp nhận được rồi, anh ta đã không còn tiền nữa.

Lúc này, người đẹp đấu giá lại bắt đầu đếm ngược.

“Ba nghìn sáu trăm tỷ lần thứ nhất.”

“Ba nghìn sáu trăm tỷ lần thứ hai.”

Hạ Khiêm nhìn nét mặt của Vương Nhất bên dưới, muốn biết anh thật sự có thể trả ba nghìn sáu trăm tỷ hay không.

Nếu Vương Nhất chỉ giả vờ, thì anh ta sẽ cắn răng hỏi mượn Lục Kiệu, tiếp tục đầu giá, còn nếu Vương Nhất thật sự có tiền, thì anh ta sẽ từ bỏ.

Nhưng từ đầu đến cuối Vương Nhất đều rất bình tĩnh, hoàn toàn không thể nhìn ra suy nghĩ thật sự của anh.

“Ba nghìn sáu trăm tỷ lần thứ…”

Vào lúc người chủ trì đấu giá muốn gõ búa chốt giá, cuối cùng Hạ Khiêm cũng hạ quyết tâm, được ăn cả ngã về không: “Bốn nghìn năm trăm tỷ!”

Bốn nghìn năm trăm tỷ, đây đã là lợi nhuận một năm của tập đoàn nhà họ Hạ rồi, vì cái huy hiệu này, có thể nói là anh ta đã bỏ hết vốn liếng.

Sau khi ra cái giá này, trong mắt Hạ Khiêm tràn đầy tia máu, anh ta nhìn chằm chằm Vương Nhất.

Lần này, Vương Nhất không ra giá nữa, mà lại cười với anh ta: “Anh thắng rồi.”

“Tôi thắng rồi…”

Hạ Khiêm tỏ vẻ vui mừng, nhưng còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt anh ta đã trở nên cứng đờ.

“Cậu đang gài tôi?”

Vương Nhất nhún vai, tỏ vẻ vô tội: “Tôi chỉ đấu giá cho vui thôi, ai bảo anh theo?”

Nghe thấy lời này, Hạ Khiêm trợn mắt, trong người như có khí huyết quay cuồng, vô cùng giận dữ.

Bốn nghìn năm trăm tỷ, anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?

Cốc cốc cốc…

Lúc này, một nhân viên phục vụ mặc vest mở cửa đi vào, mỉm cười nói với Hạ Khiêm: “Anh Hạ, xin hỏi anh trả bốn nghìn năm trăm tỷ này như thế nào vậy ạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc