CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 788

Mười mấy cường giả vậy mà đều là đồ đệ của đao khách mù, lúc này quát một tiếng, tất cả lao về phía Vương Nhất.

“Thiếu chủ!”

Ánh mắt của Lãnh Nhan chợt rét lạnh, đang muốn ra tay, lại thấy Vương Nhất như tiến vào trạng thái không có ai, cơ thể giống như hạc say cưỡi gió, mười mấy người vậy mà ngay cả quần áo của Vương Nhất cũng không chạm được.

Bụp bụp bụp—

Ngay sau đó, tất cả mọi người căn bản ngay cả góc áo của Vương Nhất cũng không chạm được, lại bị một cỗ lực lượng vô tình đánh bay ra, điên cuồng ói máu.

Đao khách mù thấy vậy, cũng đích thân ra tay, nhưng thấy bóng dáng của Vương Nhất lại xuất hiện một cách quỷ dị ở trước mặt ông ta.

Đao khách mù thay đổi sắc mặt, đao cùn trong tay, dùng sức chém xuống.

Bụp—

Vương Nhất lại túm lấy lưỡi đao, nội kình trong tay trực tiếp đánh tan lực đạo của đao cùn.

Ngay sau đó, anh bỗng dùng sức.

Chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc, chiếc đao cùn trực tiếp bị Vương Nhất bẻ thành hai.

Sau đó lại một tiếng bụp, một cước đạp vào người của đao khách mù, ngay lập tức đạp ông ta ra mấy chục mét, đụng vào bức tường, hôn mê.

“Đây chính là cường giả ông mời tới sao?”

Anh quay đầu lại, lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Thiên Sơn, giọng điệu hờ hững không một gợn sóng.

Hình ảnh đao khách mù bị một cước đạp bay, in sâu vào trong đầu của Thẩm Thiên Sơn và Thẩm Tử Kiện, khiến bọn họ run rẩy cơ thể, trái tim đập mạnh, một cảm giác sợ hãi khó nói bao trùm cả người.

Đao khách mù thành danh đã lâu, là cao thủ lang bạt nổi tiếng, để mời được ông ta, Thẩm Thiên Sơn đã nợ ân tình to lớn, còn bảo ông ta dẫn theo tất cả đồ đệ của ông ta tới, vì để chắc chắn 100% giết chết Vương Nhất.

Nhưng đao khách mù và đồ đệ của ông ta ở trong tay Vương Nhất lại không chống đỡ được một hiệp, thì tất cả bị diệt, kết quả này là điều bọn họ không ngờ tới.

Thẩm Tử Kiện càng bị dọa tới cả người run rẩy, vốn cho rằng Lãnh Nhan đã đủ lợi hại rồi, không ngờ Vương Nhất còn lợi hại hơn.

“Anh đừng đắc ý! Tưởng rằng như vậy nhà họ Thẩm tôi sẽ không làm gì được anh sao?”

Sắc mặt của Thẩm Thiên Sơn lúc trắng lúc đỏ, chỉ vào Vương Nhất tức giận gào lên.

“Ổ? Vậy ông ngược lại dùng cách của ông đi.”

Vương Nhất nhìn thời gian, nhàn nhã nói: “Bây giờ mới 8 giờ, tôi còn có hai tiếng chơi với anh.”

Giọng điệu thong dong càng làm cho khóe mắt của Thẩm Thiên Sơn tức tới co giật.

“Vương Nhất, cậu rốt cuộc muốn như thế nào?”

Lúc này, chú Dương quản gia ở đằng sau Thẩm Thiên Sơn bỗng nhiên bước lên một bước, lạnh lùng nhìn Vương Nhất.

“Không phải tôi muốn như nào, mà nhà họ Thẩm các người muốn như nào.”

Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Từ trước đến nay, đều là nhà họ Thẩm các người được nước làm tới, ra tay với tôi, tưởng có thể lừa dối, thật ra tôi cũng biết rõ ràng, cục diện hiện nay là do một tay các người tạo thành.”

“Nếu đã như vậy, chúng ta không thể mỗi bên lùi một bước sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc