CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1668

Hồ Hoàng Việt cũng có vẻ mặt u ám, không lên tiếng.

Nhìn thấy tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều đang rơi lệ khóc lóc, Hồ Cương bông gầm lên một tiếng.

“Im miệng hết cho tôi!”

Âm thanh như sấm sét, cả nhà họ Hồ rất nhanh đã im phăng phắc.

Ánh mắt của Hồ Cương quét qua mọi người.

“Khóc với lóc, ra cái thể thống gì? Tôi không phải luôn đã dạy các người, nước mắt là hành vi của kẻ yếu hay sao?”

“Không được phép khóc, con người rồi sẽ phải chết, nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ như lông hồng, con cháu của nhà họ Hồ chúng ta nhất định nặng hơn Thái Sơn!”

Trong những lời nói của Hồ Cương, tất cả mọi người đều có cảm giác, thật sự ngừng rơi lệ.

“Lấy dao ra đây, đây là mệnh lệnh cuối cùng của người làm gia chủ như tôi!”

Hồ Cương trầm giọng nói.

Có tiểu bối của nhà họ Hồ run rẩy, lấy ra một con dao găm.

Hồ Cương giật lấy, quay đầu liếc nhìn Hồ Hoàng Việt.

“Ba đền mạng cho vợ con, hãy nhớ chuyện con đồng ý với ba, nếu không ba chết không nhắm mất!”

Nói xong thì cầm con dao lên, đâm về phía cổ họng của mình.

Tất cả mọi người đều quay đầu đi, không muốn thấy cảnh Hồ Cương tự vân.

Ngay cả Vương Nhất cũng bịt mắt của Vương Tử Lam lại, ánh mắt nhìn chăm chằm một màn này.

Vụt!

Tuy nhiên, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người lao tới, nắm chặt lấy con dao trong lòng Hồ Cương.

Mặc kệ Hồ Cương dùng sức kiểu gì, đao cũng không đâm xuống được.

Hồ Cương cũng mở mắt ra, nhìn thấy Hồ Hoàng Việt đứng ở trước mặt, sắc mặt cũng thay đổi.

“Hoàng Việt, con làm gì vậy? Mau buông tay ral”

Hồ Hoàng Việt túm lưỡi đao, sống chết không buông tay.

Vì vậy lưỡi đao cứa rách bề mặt da của ông ta, một mảng máu tươi chảy xuống, lập tức nhuộm đỏ cổ tay của ông ta.

Nhưng Hồ Hoàng Việt lại giống như không cảm thấy đau, vẫn tóm chặt con dao.

Hai mắt của ông ta vô cùng đỏ, nhìn chăm chằm Hồ Cương, nói: “Ông dùng mạng của ông để đổi mạng của vợ tôi, nhưng vợ tôi đã chết rồi, ông chết thì có tác dụng gì?”

Giọng nói của ông ta rất khàn, hơn nữa tràn ngập lửa giận vô tận.

Nghe vậy, cơ thể của Hồ Cương cũng hơi run lên, vẻ mặt cũng hết sức khó tin khi nhìn Hồ Hoàng Việt.

Keng!

Con dao cuối cùng cũng được Hồ Hoàng Việt giật lấy, ném con dao dính đầy máu xuống đất.

“Ba!

¡ Tô Thắm hét to một tiếng, trong mắt ngân ngấn nước mắt, lập tức móc khăn tay ra, chuẩn bị băng bó cho Hồ Hoàng Việt.

Tuy nhiên Hồ Hoàng Việt lại từ chối.

Bình luận

Truyện đang đọc