CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1390

“Chúng ta đổi nhà khác ăn.”

Phương Huệ vừa nói vừa xấu hổ và giận dữ muốn rời đi, Hạ Hướng lại tiến lên một bước, chặn đường Phương Huệ.

“Đừng đi mà, có gan làm, không có gan chịu sao?”

“Hai nữ cùng hầu một chồng thì hai nữ cùng hầu một chồng, lại không ai khinh thường cô, nhưng mà, người anh em này cũng giỏi quá nhỉ, không ngờ có thể khiến cho hai người phụ nữ tâm bình khí hòa ở chung, Hạ Hướng tôi bội phục, ha ha ha…”

Hạ Hướng lại cười ha ha nhìn về phía Vương Nhất, trên mặt tràn đầy trào phúng.

Lúc này là bên đường lưu lượng người rất lớn, hơn nữa Hạ Hướng cố ý cất tiếng cười to, khiến cho rất nhiều người trong quán chú ý.

Ánh mắt bọn họ quái dị nhìn ba người Vương Nhất, còn chỉ trỏ Phương Huệ và Lý Mộng Đình.

“Hai người phụ nữ này trẻ tuổi như vậy, lại đều xinh đẹp như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện này đây?”

“Ai, nói không chừng đây chính là tình yêu, chúng ta không thể kỳ thị người ta.”

Bốn phía đều là tiếng bàn luận.

Cuối cùng, Phương Huệ không thể nhịn được nữa.

“Hạ Hướng, anh rốt cuộc muốn thế nào, tôi chỉ là đi nhầm nhà hàng, tại sao lại chửi bới tôi như vậy?”

Đối mặt với chất vấn của Phương Huệ, Hạ Hướng cười cười: “Chẳng muốn thế nào, chỉ là cảm thấy có chút tạo hóa trêu người, nữ thần trong trường, sau khi ra khỏi xã hội, lại có thể làm ra chuyện đê tiện như vậy.”

“Tôi không phải nữ thần trường học gì, nếu như anh bởi vì chuyện lúc trước tôi cự tuyệt nhiều lần mà ghi hận trong lòng với tôi, tôi xin lỗi anh, anh hài lòng chưa?”

Phương Huệ gần như gầm lên giận dữ.

Hạ Hướng cũng là sững sờ, nhưng phục hồi tinh thần lại, trên mặt cười lạnh càng sâu.

Nhìn nữ thần mình khổ tâm theo đuổi nhiều năm bị mình giẫm dưới chân nhục nhã như thế, trong lòng anh ta có một loại cảm giác sảng khoái nói không nên lời.

Vương Nhất cũng hiểu giữa bọn họ có quá khứ gì, lập tức ánh mắt lạnh hơn.

Một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi như thế, còn không có giới hạn chửi bới một người phụ nữ, làm cho anh cảm thấy ghê tởm.

“Đi thôi.”

Lúc này đây, anh chủ động mở miệng, dự định mang Phương Huệ và Lý Mộng Đình rời khỏi nơi này.

“Thật ngại quá, nhà hàng không tiếp nhận trả phòng.”

Đúng lúc này, một người phụ nữ bộ dáng quản lý đi tới, trên mặt, đồng dạng mang theo vẻ trào phúng.

“Cái gì? Không thể trả?”

Sắc mặt Phương Huệ đại biến, chẳng phải nhất định phải ăn ở đây sao?

Hạ Hướng nhìn về phía nữ quản lý: “Tôi đưa vợ tôi đến đây, sắp xếp cho tôi một phòng riêng.”

Bình luận

Truyện đang đọc