CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 353

“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài…”

Người phụ trách Tân Giang Hội lau mồ hôi lạnh trên đầu, vội vàng đi theo sau.

Tân Giang Hội là một câu lạc bộ đa dạng hoá tích hợp nghỉ dưỡng, giải trí, câu lạc bộ đêm và thương mại. Có tổng cộng năm tầng. Địa điểm đấu giá nơi Vương Nhất và Hồ Hoàng Việt đến lần trước là ở tầng trên cùng.

Mà bữa tiệc tối nay ở tầng hai.

Vương Nhất quay đầu nhìn người phụ trách: “Ông đi đi, tôi đi dạo một mình được rồi.”

‘Vâng.”

Người phụ trách biết một vài nhân vật máu mặt không thích có người đi theo nên trả lời một tiếng rồi đi xuống.

Vương Nhất tới hiện trường buổi tiệc, lúc này buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu, ở đây có âm thanh du dương, hai ba người tụ tập thành một đám, tay cầm rượu vang, cười nói chuyện phiếm.

Nhân vật chính của bữa tiệc tối nay là ông chủ của các công ty trong Tòa nhà Quốc tế, địa vị cao quý, vì vậy bên cạnh mỗi người đàn ông đều có một vài nữ đồng hành có thân hình và dung mạo cực phẩm, chỉ có Vương Nhất một thân một mình, trông rất khác người.

“Vương Nhất …”

Đột nhiên, giọng nói ngạc nhiên của Lý Mộng Đình vang lên từ phía sau: “Làm sao anh vào được?”

Vương Nhất nhìn lại, thấy Lý Mộng Đình đang nhìn mình với vẻ đầy ngạc nhiên.

Rõ ràng cô ta thấy Vương Nhất muốn đi vào, nhưng lại bị chặn lại, chẳng lẽ…quản lý đại sảnh ở cửa ra vào cho anh ta vào sao?”

Vương Nhất nhẹ giọng nói: “Tôi cũng tới đây dự tiệc tối, đương nhiên sẽ có người tới đón.”

Lý Mộng Đình vẻ mặt nghi hoặc: “Anh cũng tới tham dự loại tiệc này á?”

Sau đó, như nhớ ra cái gì, vẻ mặt của cô ta trở nên khinh thường: “Tôi hiểu được, anh được người ta dẫn vào, thảo nào ngay cả bạn nữ cũng không có…”

Tân Giang Hội sẽ không vô duyên vô cớ cho người vào, Lý Mộng Đình chỉ có thể nghĩ ra lý do này.

Sau khi xác thực suy nghĩ này, Lý Mộng Đình càng cảm thấy Vương Nhất tới để ăn chực, cô ta không khỏi khinh thường nói: “Tôi nói này anh có biết xấu hổ hay không? Mấy người ngồi ở đây có ai không phải là ông chủ công ty có máu mặt, còn anh thì sao? Anh có thân phận gì, anh không cảm thấy xấu hổ khi ngồi ở đây sao?”

Giọng cô ta đanh thép và ác ý, mang theo thù địch, trong một nơi yên tĩnh thế này có vẻ rất chói tai, lập tức nhiều ông chủ của các công ty nhìn sang.

Vương Nhất sắc bén nhìn chằm chằm Lý Mộng Đình: “Sao cô biết tôi tới ăn chực?”

“Còn không chịu nhận à, anh ngay cả bạn nữ còn không có, còn mặc một bộ áo đuôi tôm trị giá mấy chục triệu, thuê à?

Lý Mộng Đình nhìn bộ đồ quý giá của Vương Nhất, vẻ mặt càng thêm khinh thường.

Trong thời đại tư bản nắm quyền này, đâu đâu cũng có sự so sánh. Lái xe gì, đeo đồng hồ gì, mở công ty gì, đã trở thành mức so sánh thấp nhất.

Thế nên, người, lại trở thành thứ so sánh cấp cao.

Bình luận

Truyện đang đọc