CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1286

Biểu cảm trên mặt Vương Nhất cực kỳ lạnh lùng, đạm nhiên nói: “Cô phải biết là nếu lúc này bên cô rút lui sẽ tạo thành tổn thất cực lớn cho Lệ Tinh.”

Sau một hồi im lặng, Kim Thúy Như cũng mở miệng, hờ hững đáp lại: “Vậy thì sao?”

“Ba ngày trước tôi đã nhắc nhở mấy người rồi, hai chúng ta đã chính thức khai chiến, nên muốn dùng thủ đoạn gì là quyền tự do của tôi!”

“Nếu cô làm vậy thì bên phía tập đoàn Kim thị cũng sẽ mất rất nhiều thứ, sở xây dựng thành phố không dễ lừa như vậy đâu.”

Vương Nhất lãnh đạm nói.

“Tôi không quan tâm.”

Kim Thúy Như thờ ơ đáp lại: “Chẳng lẽ trong mắt anh, tôi là loại người chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà do dự sao? Tôi muốn làm gì thì sẽ làm nấy, không quan tâm quá trình, chỉ chú trọng kết quả.”

“Kim Thúy Như, cô đúng là kẻ điên!”

Giọng nói của Vương Nhất như lọt xuống hầm băng âm độ.

“Đây cũng đâu phải ngày đầu tiên anh quen biết tôi, dù gì trong lòng anh, tôi cũng đã trở thành một ả đàn bà rắn rết vì đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào mà. Nếu đã như vậy, mắc mớ gì tôi lại không đắp nặn cho hình tượng này càng thêm kiên cố một chút chứ?”

Tuy giọng của Kim Thúy Như ngập tràn lửa giận, nhưng Vương Nhất lại nhận ra chút bi thương ẩn giấu bên trong.

“Hai ta từng động phòng thật, nhưng anh, anh vĩnh viễn cũng không biết thứ tôi muốn là gì!”

Tút tút tút…

Kim Thúy Như cúp máy, Vương Nhất siết chặt điện thoại trong tay, đứng lặng người ở đó.

“Cô ta nói sao?” Lý Khinh Hồng hỏi.

Vương Nhất thuận lại toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người cho cô ta nghe. Nghe xong, Lý Khinh Hồng cũng chỉ biết thở dài ngao ngán.

“Nếu chuyện đã xảy ra thì không cần chăm chăm tìm cớ trách móc cô ta nữa, nghĩ cách giải quyết mới là quan trọng nhất.”

Vương Nhất im lặng không nói gì.

Chẳng lẽ anh không biết thật sao?

Từ cái đêm hai người gặp nhau trò chuyện đó, khoảnh khắc Kim Thúy Như thốt ra câu “Không thể có được cả tay gấu và cá đâu” thì anh đã hiểu thấu suy nghĩ của Kim Thúy Như.

Ý cô ta là, có vài người trời định chỉ có thể trở thành kẻ địch, chứ không thể thành bạn.

Ánh mắt Vương Nhất trở nên sắc lạnh, anh nói với Tiêu Đào: “Gọi Lý Mộng Đình tới đây.”

“Rõ.”

Chỉ lát sau, Lý Mộng Đình nơm nớp lo sợ bước tới trước mặt Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất, lòng chột dạ vô cùng.

“Người liên lạc và trao đổi với tập đoàn Kim thị là cô, giờ công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không có lời gì muốn nói sao?”

Vương Nhất cất giọng trầm thấp, tầm mắt dừng lại trên người Lý Mộng Đình, hỏi.

“Em…”

Bình luận

Truyện đang đọc