CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1064

Tất cả người nhà họ Hồ đều tỏ vẻ khiếp sợ: “Vâng, gia chủ!”

Có thể nhìn ra sự xuất hiện của Vương Nhất vẫn khiến gia chủ cảm nhận được chút áp lực.

Dù nhà họ Hồ cố hết sức phong toả tin tức, nhưng nhà họ Hạ và nhà họ Lục ở Giang Thành vẫn nghe được phong phanh.

Toàn bộ hai gia tộc lớn đều tỏ vẻ khiếp sợ.

Vì bọn họ cũng không xa lạ gì với cái tên Vương Nhất này.

Nhà họ Văn giàu có ở Giang Thành giống như bọn họ chính là bị người trẻ tuổi này tiêu diệt, thủ đoạn và năng lực mà anh thể hiện ra trên hôn lễ khi đó, khiến cả nhà họ Hạ và nhà họ Lục đều thấy sợ hãi.

Không ngờ còn chưa bao lâu đã ra tay với nhà họ Hồ rồi.

Cùng lúc đó, bệnh viện hạng A dưới trướng nhà họ Hạ.

Một ông lão mặc đồ thời Đường vóc người cao lớn đang ngắm nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ bằng ánh mắt sâu thẳm, người này chính là chủ nhà họ Hạ, Hạ Lãm.

Sau lưng ông ta là một thanh niên anh tuấn tao nhã, cháu trai của ông ta, Hạ Khiêm.

Sắc mặt hai ông cháu đều rất nặng nề.

Sau một hồi im lặng, Hạ Lãm chợt nói: “Nếu người này dám ra tay với nhà họ Hồ thì chứng tỏ cậu ta hoàn toàn không coi bốn gia tộc ở Giang Thành ra gì, nhà họ Hạ ta có thể không dính dáng đến cậu ta thì tốt nhất là không dính dáng vào.”

“Bây giờ cứ quan sát đi, xem thử người này thật sự có thực lực không, hay chỉ là bên ngoài nạm ngọc bên trong thối nát.”

“Vâng thưa ông nội.”

Hạ Khiêm đáp một tiếng, sau đó lặng lẽ bước xuống cầu thang.

Lúc này, đèn phòng phẫu thuật trở thành màu xanh, một bác sĩ chủ trị mặc áo blouse trắng bước ra.

“Gia chủ Hạ, bệnh tình của cháu gái ông đã được kiểm soát, nhưng rất khó đảm bảo sẽ tái phát vào lúc nào.”

Hạ Lãm lập tức nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Bên phía nhà họ Lục cũng giữ trạng thái quan sát.

Vương Nhất cũng không biết vì đến nhà họ Hồ một chuyến mà khiến toàn bộ Giang Thành sôi trào.

Lúc này, anh đã về đến phòng bệnh.

“Anh Vương Nhất!”

“Anh rể!”

Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi lập tức kích động đứng lên nghênh đón.

Vương Nhất lập tức ra hiệu đừng lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Ông ấy cần nghỉ ngơi, yên tĩnh lại.”

Lúc này Lý Tuyết Nhi mới nhỏ giọng lại, nói tình hình ở bệnh viện cho Vương Nhất.

“Cô Khương đã đi rồi, trước khi đi có kê một toa thuốc, chỉ cần làm theo toa thuốc, chú Hồ sẽ có thể tỉnh lại.”

Vương Nhất gật đầu, sau đó nhìn vành mắt thâm quầng và vẻ tiều tuỵ trên mặt hai cô gái, ánh mắt anh trở nên dịu dàng: “Hai người đã trông chừng suốt một ngày một đêm rồi, đi nghỉ ngơi đi.”

Tô Thắm vừa định từ chối thì Vương Nhất đã nói tiếp: “Đi nghỉ ngơi một lát cho có tinh thần, sau đó lại đến trông ba của em.”

Bình luận

Truyện đang đọc