CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1082

“Khinh Hồng, anh bận chút việc ở Giang Thành, có lẽ phải mấy ngày nữa mới trở về.”

“Không sao, anh cứ làm việc của anh đi.”

Giọng điệu của Lý Khinh Hồng vẫn rất bình thản.

Trong lòng Vương Nhất tràn đầy áy náy, khi đang định nói chút gì đó, Lý Khinh Hồng lại nói: “Ngày kia em dẫn Tử Lam đến Giang Thành, đúng lúc thương lượng chuyện cải tạo hạng mục xây dựng thành phố với gia tộc của Giang Thành.”

Cúp điện thoại, Vương Nhất sững sờ, sau đó gượng cười một tiếng, anh mới đến Giang Thành một hai ngày đã trở thành điểm tập trung công kích rồi.

Vương Nhất lặng lẽ trở về Giang Thành, không làm kinh động đến bất kỳ kẻ nào.

Đi đến địa chỉ Đồng Yên Nhiên gửi cho, Vương Nhất nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng của Đồng Yên Nhiên và Bạch Yến.

Khi định lấy điện thoại di động ra, sau lưng bỗng nhiên có làn gió thơm mát ập đến, một cơ thể mềm mại ôm lấy Vương Nhất từ phía sau.

“Ngài Vương, cuối cùng anh cũng đến rồi!”

Sắc mặt Vương Nhất lập tức cứng đờ, sao có thể nghe không ra chứ, đây chính là giọng nói của Đồng Yên Nhiên.

Vội vàng đẩy cô ta ra, trên mặt tràn đầy lúng túng giữ một khoảng cách nhất định: “Cô Đồng, chúng ta nói chuyện chính đi.”

Bàn về sắc đẹp, Đồng Yên Nhiên không kém Lý Khinh Hồng, bàn về tính cách, Đồng Yên Nhiên lại càng phóng khoáng.

Nhìn khuôn mặt quyến rũ gần trong gang tấc, dù Vương Nhất kiên định thì trong lòng vẫn có chút hoảng hốt.

Đồng Yên Nhiên cũng biết chừng mực buông cánh tay ra, nở nụ cười xinh đẹp: “Vào khách sạn rồi nói.”

Sau đó vẫy vẫy tay về phía sau, trên mặt Bạch Yến tỏ rõ vẻ lúng túng, đi đến.

“Tôi đã đặt sẵn phòng khách sạn cho các cô rồi.”

Đồng Yên Nhiên nhìn về phía Lãnh Nhan và Hồng Phật, cười nói.

Đám người đi lên tầng, Hồng Phật và Lãnh Nhan mỗi người một phòng, Vương Nhất lập tức nhíu mày: “Cô không đặt phòng cho tôi sao?”

Đồng Yên Nhiên quăng cho anh một ánh nhìn quyến rũ: “Biết rõ còn cố hỏi, nếu anh đã muốn làm bạn trai giả của tôi, đương nhiên phải ở cùng một chỗ với tôi, nếu không sao có thể lừa được ánh mắt của những người kia?”

Vương Nhất chìm vào im lặng, đi vào bên trong thoáng nhìn một lượt, chỉ có một chiếc giường tròn lớn.

Sau đó, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Cô Đồng, tôi thật sự không chấp nhận được chuyện này, thứ cho tôi khó mà nghe theo!”

Nói xong xoay người rời đi.

“Vương Nhất, anh đứng lại đó cho tôi! Tôi cũng không ăn anh!”

Đồng Yên Nhiên cắn chặt bờ môi, trên mặt tràn đầy tức giận.

Thấy Giang Thành vẫn không quay đầu lại, Đồng Yên Nhiên tức đến giậm mạnh chân xuống, nhưng bởi vì cô ta đang đi giày cao gót nên lòng bàn chân đau nhức kinh khủng.

Cứ như vậy, Vương Nhất ở một mình một đêm, nửa đêm Đồng Yên Nhiên từng đến gõ cửa một lần, nhưng lại bị phớt lờ.

Bình luận

Truyện đang đọc