CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 742

Nên ánh mắt của Vương Nhất càng thêm u ám.

Chẳng lẽ thực sự không có chìa khóa sao?

“Cậu Vương.”

Đúng lúc này, giọng nói bình tĩnh của Văn Bội Cầm từ phía sau truyền đến.

Bà ấy lặng lẽ đứng sau anh, không còn sợ hãi nữa, thậm chí còn nở một nụ cười bất cần sinh tử: “Nếu đã không có chìa khoá thì thôi vậy, mọi người đi trước đi, để tôi thu dọn tàn cuộc cho.”

Nghe vậy, hai mắt Vương Nhất lập tức lay động: “Bà Văn, bà—-“

“Cảm ơn cậu đã làm rất nhiều cho tôi, cũng cảm ơn cậu không chấp kẻ tiểu nhân mà tha cho đứa con bất hiếu của tôi một mạng.”

Văn Bội Cầm cung kính cúi đầu với Vương Nhất, nhưng trong lời của bà ấy lại có hương vị của sự từ biệt.

Lý Khinh Hồng lập tức ngăn bà lại: “Bà Văn, nhất định còn có cách khác.”

“Không cần khuyên tôi.”

Văn Bội Cầm lắc đầu cười với Lý Khinh Hồng: “Trên đời này, không còn ai khiến tôi lưu luyến nữa. Với tôi, chết cũng là một sự giải thoát. Đương nhiên, tôi cũng không bình thản như vậy, tôi cũng sợ chết, đặc biệt tôi còn là người rất sợ đau. Như nếu so sánh với sự đau đớn trong phút chốc, thì bị hành hạ cả một đời mới là thứ đáng sợ nhất.”

“Bà Văn —-”

Lý Thiên Dương và những người khác cũng can ngăn, nhưng tất cả các thành viên nhà Châu vẫn bàng quang đứng nhìn.

“Đây là kết quả tôi tự mình lựa chọn, mọi người không cần cảm thấy có lỗi.”

Văn Bội Cầm mỉm cười, sau đó nhìn về phía Văn Cung Hiển, nét mặt bà đột nhiên trở nên phẫn hận.

“Văn Cung Hiển, tôi đã muốn giết ông từ lâu rồi, nhưng tôi chỉ là một người phụ nữ nhu nhược yếu đuối, còn ông là gia chủ của nhà họ Văn nổi tiếng Thành phố Giang. Bây giờ thì tốt rồi, tôi có chết cũng phải kéo ông cùng chết.”

Cả người Văn Cung Hiển run lên, ông ta kinh hãi nhìn Văn Bội Cầm: “Bội Cầm, bà đừng tuyệt tình như vậy, chúng ta vốn là vợ chồng, chỉ cần bà luôn ở cạnh tôi thì cái vòng đó sẽ không nổ đâu.”

Vốn dĩ ông ta chỉ muốn uy hiếp mọi người chuẩn bị cho ông ta một khoản tiền lớn, sau đó trốn đi nước ngoài sống một cuộc đời an nhàn, nhưng bây giờ Văn Bội Cầm lại định kéo ông ta vào chỗ chết. Ông ta lập tức trở nên sợ hãi.

“Ông đừng có nằm mơ!”

Văn Bội Cầm kiên quyết, bà bổ nhào lên người Văn Cung Hiển, sau đó cả hai người cùng rơi xuống bể bơi.

bùm —-

Ba giây sau, một vụ nổ lớn xảy ra trong bể bơi.

Khói dày đặc từ vụ nổ khiến nguồn nước trong vắt trở nên đen kịt, cột nước bắn lên hóa thành những hạt mưa bay khắp bầu trời rồi rơi xuống.

Sóng cuộn dâng trào trong hồ bơi, những mảnh quần áo cháy xém trôi nổi.

Có của Văn Bội Cầm, cũng có của Văn Cung Hiển.

Hiện trường im lặng, hồi lâu không ai lên tiếng, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Hai mắt Lý Mộng Đình đỏ hoe, đây là lần đầu tiên cô ta buồn vì cái chết của ai đó.

Bình luận

Truyện đang đọc