CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

Chương 274

Sau khi Mã Cung gỡ tay ra, Bạch Yến mới nhìn thấy tình trạng bi thảm của anh ra, trong phút chốc, cô ta cũng kinh ngạc hét lên.

Toàn thân lạnh băng như cỏ dại.

Khuôn mặt của Mã Cung đã bị cắt tới không còn ra bộ dang còn người nữa rồi.!

Mũi của anh ta bị chém đứt lìa, máu tươi ứa ra còn sủi bọt khí, hai ngón tay của anh ta cũng bị chặt đứt, những ngón tay đứt lìa vẫn đang lăn lóc co giật trên mặt đất.

Không chỉ thế, toàn bộ khuôn mặt anh ta đều chi chít những vết xước, từng vết chém cứa sâu vào da thịt khiến hai bên thịt cuộn lên, lờ mờ thấy cả xương trắng bên trong.

Tình trạng kinh khủng như vậy, ngay cả Bạch Yến, người đã từng chứng kiến rất nhiều hiện trường giết người, cũng cảm thấy ớn lạnh – khuôn mặt của anh ta đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Nhưng Vương Nhất vẫn bình thản ngồi tại chỗ, thậm chí còn thờ ơ nhấp một ngụm cà phê, giống như vừa mới hoàn thành một chuyện vặt vãnh.

“Rốt cuộc anh ta là ai…”

Sự chênh lệch sức mạnh rõ ràng như thế khiến Bạch Yến lâm vào trầm tư.

“Yêu pháp…..đây là yêu pháp….”

Phòng tuyến tâm lý của Mã Cung hoàn toàn sụp đổ, thậm chí anh ta còn bị rối loạn tinh thần và kinh hãi chỉ tay vào Vương Nhất rồi hét thất thanh.

Nếu không phải yêu pháp thì sao một tờ khăn ấy lại có thể cắt đứt mũi và ngón tay của anh ta.

Chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy!

“Yêu pháp?” Vương Nhất bật cười.

Anh cười khinh thường vì chúng quá ngu dốt.

Đến lúc này anh mới biết, cái hiệp hội võ đạo kia còn không biết nội lực là gì.

Có phải…. anh hơi mạnh tay rồi không, hơn nữa còn đạp đổ nhận thức của họ?

Nhờ kinh sinh khí, nhờ khí tụ đan, đây chính là con đường bắt buộc để luyện võ.

Diệp Kình Hiên, Đồng Thiên Tường, và Mã Cung vẫn còn đang ở giai đoạn tụ kinh thì anh đã đạt tới đỉnh cao rồi.

Trong mắt Đồng Thiên Tường cũng chứa đầy những tia kinh ngạc, khuôn mặt anh ta thoắt đỏ thoắt trắng.

Địa vị anh ta cao hơn Mã Cung một chút nên cũng biết nhiều hơn.

Người này chắc phải đạt đến trình độ đại võ sư rồi cũng nên.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, anh ta đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Vương Nhất.

Tuy đại võ sư rất mạnh vẫn chưa phải là trình độ cao nhất trong hiệp hội. Anh ta lại có thân phận đặc biệt nên hoàn toàn không cần phải sợ.

Bốp—bốp—–

Anh ta vỗ tay, cười haha nói: “Tuyệt vời, quá tuyệt vời, tôi đã tự hỏi sao cậu dám phách lối như vậy, thì ra cũng là người luyện công.”

Ngay sau đó, nụ cười trên mặt Đồng Thiên Tường bỗng trở nên âm hiểm: “Nhưng cậu dám ra tay với hiệp hội võ đạo chúng tôi sao? Có biết thứ đang đón chờ cậu là gì không?”

Bình luận

Truyện đang đọc