CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1449

Một bên khác, sau khi cơm nước no nê, mọi người liền rời khỏi Đồng Tước Đài.

Vương Nhất đang định dẫn Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm về thì Châu Phong lại đuổi theo.

“Ngài Vương, đợi một chút!”

Ba người Vương Nhất tò mò nhìn Châu Phong.

Châu Phong cười khổ: “Tôi tới để xin lỗi, ngài Vương, thật sự xin lỗi.”

“Tại sao phải xin lỗi?”

Châu Phong nói: “Vì ban đầu anh nói mình là bạn trai của Tuyết Nhi, tôi tin anh cũng cảm nhận được địch ý từ tôi.”

Nghe thế, Vương Nhất mỉm cười: “Rất nhiều người có địch ý với tôi, nhưng anh là người chân thành nhất.”

Vương Nhất lấy bao thuốc đặc chế chiến vực từ trong túi ra rồi ném vào tay Châu Phong.

Châu Phong vội vàng nhận lấy, anh ta nhìn theo hướng bọn Vương Nhất rời đi, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.

Đôi khi, muốn một người chân thành với mình cũng rất đơn giản.

Sau khi tiễn Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm về biệt thự, Vương Nhất liền lái xe về khách sạn.

Sau đó, anh nhận được điện thoại từ Khương Nhã My.

“Vương Nhất, anh ở đâu….”

Giọng cô ta có chút yếu ớt, nghe như đã bị thương.

Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Khương Nhã My, vẻ mặt của Vương Nhất lập tức thay đổi, anh vội hỏi: “Nhã My, cô đang ở đâu.”

“Bờ sông cạnh Thế Giới Chi Nhãn.”

Khương Nhã My thở hổn hển.

Nghe vậy, Vương Nhất lập tức nói: “Tôi sẽ tới ngay, cô đừng cúp máy.”

Bên kia dường như không có âm thanh, chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt và tiếng gió rít.

Vương Nhất lập tức đạp ga, lái xe về phía Thế Giới Chi Nhãn ở Giang Thành.

Thế Giới Chi Nhãn là một công trình mang tính biểu tượng ở Giang Thành, nổi tiếng với hình dáng như một con mắt đang nhìn lên bầu trời.

Xung quanh là bờ sông, cứ hễ đến đêm thì nơi đây có gió rất lớn.

Vương Nhất tăng tốc độ đến cực hạn, trước khi đến Giang Thành, anh và Khương Nhã My đã có chút mâu thuẫn.

Khương Nhã My phát hiện Tiêu Minh chưa chết, liền muốn Vương Nhất cùng đi tìm Tiêu Minh.

Nhưng Vương Nhất lại nghi ngờ anh ta không còn là Tiêu Minh mà bọn họ từng quen nữa.

Cứ thế, hai người cãi vã rồi Khương Nhã My một mình đến Giang Thành tìm Tiêu Minh.

Xem ra trên đường, cô ta đã bị ai đó tấn công.

Anh không ngừng lẩm bẩm trong lòng: “Nhã My, cô đừng xảy ra chuyện gì đó….”

Hai mươi phút sau, Vương Nhất chạy tới bờ sông bên cạnh Thế Giới Chi Nhan.

Đập vào mắt anh là một đống máu kinh người.

Bình luận

Truyện đang đọc