CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1256

Cô nhìn gương mặt của người ba thật sự này, xa lạ lại mang theo sự thân thuộc.

So với người ba lạnh lùng cường thế đó của cô, Lý Thiên Dương ôn hòa hơn rất nhiều.

Đột nhiên, cô nhớ tới những chuyện trước kia, cơ thể hơi run lên.

Phụ nữ đều là động vật chú trọng chi tiết, trước kia có rất nhiều chi tiết cô không để ý, nhưng bây giờ nghĩ lạ, cô lại hiểu ra.

Trong tay có thêm một miếng ngọc bội cổ xưa nhưng không quý giá.

Ba của cô, Lý Thế Nhân nói với cô, miếng ngọc bội này là ba của cô để lại cho cô.

Lúc đó Lý Khinh Hồng đương nhiên cho rằng “ba” là Lý Thế Nhân nên cũng không nghi ngờ.

Bây giờ nghĩ lại, cô thật ngu ngốc.

Với thân phận của Lý Thế Nhân, sao lại mua ngọc bội rẻ tiền, thủ công sơ xài như này chứ?

Miếng ngọc này căn bản là của Lý Thiên Dương!

Còn cả thái độ của ông ta đối với cô, căn bản không giống đối với một cô con dâu, thật sự còn thân hơn con gái ruột.

Thậm chí giữa cô và Châu Mỹ Ngọc, ông ta không thèm nghĩ ngợi mà chọn cô…

Mắt của Lý Khinh Hồng đỏ lên, nắm chặt bàn tay thô ráp của Lý Thiên Dương, nước mắt rơi từng giọt.

“Ba, ba thật sự là ba ruột của con ư? Nếu đúng thì ba tỉnh lại đi, nói ở trước mặt con, có được không?”

“Nếu không người khác nói, em không tin.”

“Ba mau tỉnh lại đi, nói cho con biết chuyện này rốt cuộc là sao?”

“Ba tại sao lại vứt bỏ con?”

“Con tại sao lại lớn lên ở Lý Thị từ bé?”

“Mẹ con là ai, bây giờ đang ở đâu?”

“Ba nói cho con biết!”

Tình cảm giống như hồng thủy trút xuống, Lý Khinh Hồng nằm bò ở bên giường của Lý Thiên Dương, khóc không thành tiếng.

Có lẽ do giọng nói của Lý Khinh Hồng có tác dụng, cả người của Lý Thiên Dương vậy mà đã cử động.

Sau đó, hai mắt nhắm lại, vậy mà rơi hai hàng nước mắt.

Cảm nhận được sự ươn ướt trên mu bàn tay, Lý Khinh Hồng cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nước mắt trong mắt Lý Thiên Dương nhỏ từng giọt trên tay mình.

Bỗng chốc, cô vui mừng như điên, túm chặt cổ tay của Lý Thiên Dương, gọi thất thanh.

“Ba, ba, ba tỉnh rồi sao?”

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, đám người Vương Nhất, Lý Mộng Đình, Châu Mỹ Ngọc đều lao vào.

Khi nhìn thấy nước mắt chảy ra từ trong mắt Lý Thiên Dương, trừ Châu Mỹ Ngọc ra, trên mặt của tất cả mọi người đều nở nụ cười.

“Ba, cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Y si đứng ở một bên, cũng mỉm cười an ủi: “Con người có thất tình lục dục, bất luận máy móc có tinh vi hơn nữa, hay là thuốc có hiệu quả hơn, ký ức là thứ không thể xóa đi nhất.”

Bình luận

Truyện đang đọc