CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 1154

Nhưng trong mắt đám người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp thì hành vi này lại mang ý nghĩa khác.

“Vẫn rất biết điều, biết bảo Hạ gia chủ lên thêm rượu ngon món ngon cho chúng tôi.”

Cao Tử Hào cười khẩy nói ra.

Thành Trâm ở bên cạnh cũng lấy lòng hùa theo: “Đó là đương nhiên, chắc chắn anh ta bị người sau lưng Cao gia chủ dọa sợ rồi.”

Vương Nhất cười nhạt: “Các ông hiểu nhầm rồi, những đồ ăn đó không phải cho các ông ăn, các ông chỉ có thể ăn những cơm thừa canh cặn này thôi.”

“Cậu nói cái gì!”

“Tôi thấy cậu đúng là chán sống rồi!”

Lăng Thiên Hợp và Tiêu Thế Hải đùng đùng nổi giận.

“Không biết các ông có từng nghe nói chuyện này…”

Trên mặt Vương Nhất mang theo nụ cười trêu tức: “Có phải gần đây nhà họ Hồ, chủ của các ông đang bận rộn sửa sang nhà tổ hay không?”

Ba vị gia chủ nhìn nhau, sau đó nghi ngờ hỏi: “Sao cậu biết?”

Vương Nhất cười ha ha: “Tôi đương nhiên biết rồi, bởi vì nhà tổ của nhà họ Hồ chính là bị tôi phá.”

“Cái gì?”

Vừa nghe thấy điều này, sắc mặt Cao Tử Hào thay đổi dữ dội.

Tiêu Thế Hải lại lắc đầu: “Cao gia chủ, ông đừng nghe cậu ta nói xằng nói bậy, nhóc con này ngoài nói láo thì còn biết cái gì chứ?”

“Cũng đúng.”

Nghĩ đến huy chương Vương Thị trước đó, Cao Tử Hào và Lăng Thiên Hợp cũng đều gật đầu.

Nhưng mà, Thành Trâm lại hiếm khi không trào phúng, trái lại ngẩn ra.

Cô ta còn nhớ, trước đó Vương Nhất cũng nói lời tương tự, chỉ là mọi người vẫn luôn thờ ơ không quan tâm.

“Đúng hay không đúng, chẳng phải các ông gọi gia chủ nhà họ Hồ đến đây một chuyến là rõ ràng rồi sao?” Vương Nhất cười giễu.

Cao Tử Hào lộ rõ khinh thường: “Cậu có thân phận gì, gia chủ nhà họ Hồ đâu phải người cậu muốn gặp là có thể gặp?”

Bọn họ vừa định từ chối, Hạ Lãm lại chợt nói ra: “Tốt nhất các ông gọi lão già Hồ Cương kia đến, nếu không, hôm nay các ông đừng hòng bước nửa bước ra khỏi cánh cửa này!”

“Hạ gia chủ, ông…”

Sắc mặt Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải ngập tràn lửa giận, nhưng kiêng kị thân phận của Hạ Lãm, vẫn gọi một cuộc điện thoại, nói chuyện bọn họ bị Hạ Lãm giam giữ cho Hồ Cương.

“Láo xược! Hạ Lãm ông ta dựa vào cái gì dám diệt gia tộc phụ thuộc nhà họ Hồ tôi!”

Trong điện thoại, giọng điệu Hồ Cương căm giận đến cực điểm.

Cúp điện thoại, Cao Tử Hào lạnh lùng nhìn về phía Vương Nhất: “Đợi đấy, gia chủ nhà họ Hồ sắp đến rồi, tôi xem đến lúc đó cậu giải thích thế nào!”

Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải và Thành Trâm cũng nhìn Vương Nhất với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác, giống như không chờ nổi muốn nhìn vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi của Vương Nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc