CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 816

“Nghỉ hưu năm 35 tuổi?”

Vương Nhất sững người: “Sớm vậy sao?”

Độ tuổi 35 không phải là độ tuổi hoàng kim trong sự nghiệp của một nữ cường đang ở thời đỉnh cao hay sao?

“Đây là kế hoạch cuộc đời mà em làm tối qua.”

Trên mặt Lý Khinh Hồng nở nụ cười hạnh phúc: “Anh không phải từng nói sao? Trước kia anh không ở đây, em một mình phải chống đỡ một gia đình, bây giờ anh trở về rồi, em có thể dựa vào anh.”

“Em để anh làm phó tổng của tập đoàn Lệ Tinh, là sự chuẩn bị để sau này đợi em nghỉ hưu, anh tiếp đón vị trí của em, em sẽ coi cả tập đoàn Lệ Tinh thành của hồi môn, tặng cho anh.”

“Đợi sau năm 35 tuổi, em là người vợ của gia đình rồi, quãng thời gian còn lại, cũng xin chỉ giáo nhiều.”

Mỉm cười, Lý Khinh Hồng đưa một tay về phía Vương Nhất.

Vương Nhất cực kỳ cảm động, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, cũng nắm chặt tay của Lý Khinh Hồng.

10 ngón tay nắm lấy, tới chết không xa rời.

“Khinh Hồng, anh yêu em.”

Màn đêm buông xuống, Lý Khinh Hồng đi đón Vương Tử Lam tan học, Vương Nhất lại đi tới khách sạn Huy Hoàng.

Đó là khách sạn 5 sao dưới trướng nhà họ Bạch.

Tối nay Bạch Vu tổ chức tiệc ở đây, chúc mừng giải trí Huy Hoàng và tập đoàn Lệ Tinh hợp tác thành công viên mãn.

Chỉ có bản thân Vương Nhất biết, đây là một hồng môn yến nhằm vào anh.

Tuy nhiên, Lương Nhật Tân đã nói tất cả cho Vương Nhất.

Anh đứng ở dưới tòa khách sạn, nhìn biển của khách sạn Huy Hoàng, ánh mắt lạnh lẽo.

“Nhà họ Bạch, hy vọng các người đừng làm chuyện ngu xuẩn…”

Nếu không anh không để bụng mà thuận tay loại bỏ sự tồn tại của nhà họ Bạch.

“Anh Vương.”

Vào lúc này, đằng sau truyền tới một tiếng gọi êm ái mang theo sự bất ngờ.

Phương Huệ nhanh chóng đi tới bên cạnh Vương Nhất, vẻ mặt rất vui vẻ.

“Cô Phương.”

Vương Nhất lịch sự đáp lại, không bất ngờ đối với sự xuất hiện của Phương Huệ.

Tối nay cô ta đại diện tập đoàn Lệ Tinh tham gia bữa tiệc, đặc biệt mặc một chiếc váy dài trạng trọng, còn trang điểm nhạt, dáng người cao ráo, xinh đẹp hoàn toàn xứng với bữa tiệc.

Nhưng nụ cười trên mặt lại vụt qua, Phương Huệ lập tức duy trì khoảng cách với Vương Nhất, ánh mắt cũng trở nên tránh né.

“Anh Vương, chuyện của anh và Lý tổng tôi đã nghe nói rồi…”

Cô ta từ trong túi lấy ra một cái lì xì dày, đưa qua, ép bản thân phải cười mà chúc mừng: “Tân hôn vui vẻ!”

Cụm từ “tân hôn vui vẻ” bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

Có chúc mừng vui vẻ, nhưng phần lớn lại là phiền muộn cùng với sa sút.

Bình luận

Truyện đang đọc